Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Chương 26




Hạt thóc phơi nắng chủ yếu có màu vàng hoặc vàng lục, nhưng gạo linh điền sản xuất lại có màu vàng kim, cảm nhận và màu sắc đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Gạo xát vỏ cũng óng ánh sáng long lanh, gạo sáp của những người buôn bán vô lương tâm kia cũng không đẹp bằng loại gạo này.

Có nên quay hạt thóc vào video không?

Bà Táo: “Sao không quay được? Thóc màu vàng kim tuy không phổ biến nhưng vẫn có ở địa phương khác, chỉ là sản lượng thấp, diện tích trồng nhỏ nên không phổ biến thôi.”

Lâm Hoài Hạ: “Vậy thì quay thôi, ai nhìn thấy thóc gạo đẹp như vậy cũng phải nhìn lại lần thứ hai.”

Gọi điện thoại cho Từ Thanh Trúc để sáng mai anh ấy đến quay video sớm một chút.

Nghĩ đến hương vị của bánh bột gạo ngọt hấp, cô vào bếp tìm một quả bí đỏ hạt dẻ mang từ quê lên, cắt ra, chọn một hạt bí, bỏ vào không gian.

Gieo hạt bí xong tiện thay thu hoạch táo, quýt và rau cất đi.

Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau trời nắng đẹp, Từ Thanh Trúc dậy rất sớm, hơn bảy giờ sáng đã đến gõ cửa.

Lâm Hoài Hạ nhanh chóng lấy thóc dự trữ ra, hái thêm một quả bí đỏ trồng buổi tối, ngắt ​​một nắm hành lá và rau thơm từ góc linh điền.

“Lâm Hoài Hạ, mở cửa!”

“Đây, đây!”

Từ Thanh Trúc ngáp một cái bước vào, mắt còn chưa mở, mãi đến khi nhìn thấy hạt thóc vàng trong sân, hai mắt lập tức mở ra, giống như bị hạt thóc vàng chiếu sáng.

Hina

“Trời má, thóc này là thật hay giả? Sao lại có màu này? Mang thóc bình thường ra so sánh giống như hàng lỗi vậy.”

“Thật hay giả, cậu tự xem thử là biết.”

Xem thử thì xem thử! Anh ấy ngồi xổm bên thúng như một ông lão nông dân, chọn một hạt bỏ vào miệng cắn thử, đầu lưỡi và vị giác gần như lập tức bắt được mùi thơm của gạo.

Mặc dù cả đời chưa từng ngửi qua mùi thơm gạo nào như thế này, nhưng vừa ngửi thấy, DNA người miền Nam lập tức được kích hoạt, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là loại lúa cực phẩm!

Từ Thanh Trúc kích động: “Mau quay nhanh đi, tớ muốn ăn gạo này.” 

“Gạo tốt như vậy, nấu cháo rau xanh sẽ ngon biết bao.”

Rau xanh cực phẩm kết hợp gạo cực phẩm, trong đầu anh ấy đã bắt đầu tự động nhóm lửa, vo gạo, thái rau, nấu cháo.

Lâm Hoài Hạ cười nhạo anh ấy: “Nhìn dáng vẻ tham ăn của cậu kìa.”

Hôm nay vẫn phải quay ngoại cảnh, nhưng trước khi quay ngoại cảnh phải quay thóc, sau đó mang thóc đến phòng để đồ bên phải sân trước, dùng máy giã gạo xát vỏ. 

Xát ra hạt gạo óng ánh sáng long lanh, gạo còn chưa vào nồi đã ngửi thấy mùi phảng phất.

Từ Thanh Trúc đưa ra một ống kính đặc sắc, thay đổi nhiều góc độ khác nhau, quay rất rõ nét. Từng nắm gạo trắng trong như bạch ngọc. 

Từ Thanh Trúc: “Nếu không phải nhìn thấy tại chỗ, tớ cũng nghi ngờ đây là gạo giả.” 

Lâm Hoài Hạ cười nói: “Không phải là không có đồ tốt, chỉ là không lưu thông trên thị trường mà thôi.” 

“Vậy cậu lấy ở đâu?”

“Không nói cho cậu biết.”

Gạo xay xong ngâm với nước, hai người ra ngoài quay ngoại cảnh.

Trong video hôm nay, bánh bột gạo ngọt và bánh gạo đều dễ làm, nhưng làm bún lại hơi rắc rối một chút. Rắc rối này là quá trình rắc rối, phải ngâm gạo, xay thành bột, dùng máy ép thành bún rồi luộc trong nồi.

Trước đây nhà bọn họ mở quán ăn nên có đầy đủ những dụng cụ này, từ bé Lâm Hoài Hạ đã xem ông nội làm bún gạo thủ công, bây giờ có các loại máy móc cô đều rất quen thuộc.

Nhưng dù có quen thuộc thì làm xong cả quá trình cũng gần mười hai giờ, đây là cô còn nhanh tay.

“Từ Thanh Trúc, cậu bảo cha mẹ cậu trưa nay qua ăn bún gạo đi, hai người chúng ta ăn không hết.”

“Vậy để tớ gọi cho mẹ.”

“Ừm.”

Cúp điện thoại, Từ Thanh Trúc nói: “Mẹ tớ vừa về, còn đang trên đường.”

“Vậy là vừa, chúng ta mau quay nốt đi.”

Nước trong nồi đã sôi, cho bún vào, múc một tô canh lớn, cẩn thận thêm các loại xì dầu, dấm, dầu ớt, muối, dầu hào, hành lá, nước gừng, bột tiêu, thêm một giọt dầu mè và một ít đường để tăng độ tươi.