Dựa Vào Anh

Chương 4: Chương 4





Vật vã mãi cuối cùng cũng tới được quán.

Hai đứa bây giờ trông như mới từ phòng xông hơi bước ra vậy.

Nhanh chóng bước tới bàn gần nhất ngồi xuống.

Cánh tay này cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Hai đứa ngồi nhìn nhau thở lấy thở để.

Đan gạt mồ hôi trên trán nói:
- Ngồi nghỉ xí rồi về nhá!
- Nghỉ xí đi! Uống gì để kêu luôn.
- Cho ly nước chanh giải khát đi.
- Ok.

Ðợi chút.
Hoa ngồi một rồi rệu rã đứng dậy tiến tới quần nước cùng chiếc dù trong tay.
- Anh ơi, cho em hai ly nước chanh.

Với lại, cây dù này em có mượn một bạn có người quen làm trong đây.

Bạn ấy nói em tới đây trả.
Cô đưa cây dù cho anh nhân viên đứng quầy rồi quay lại chỗ ngồi.
Quán bữa nay cũng vắng khách nhỉ.

Chỉ có hai bàn thôi.

Quán này bày trí khá đẹp mắt, hợp với những người làm việc và học tập cần không gian yên tĩnh.

Quán gần chỗ làm thêm nên cô mới phát hiện ra.

Cô cùng Đan tới đây cũng được vài lần và lần nào cũng vắng khách.

Cô thắc mắc rõ ràng quán bày trí khá đẹp, giá nước cũng phải chăng, còn có anh nhân viên đẹp trai nữa.

Thế mà vẫn ế.
- Nước của hai em đây.
Một giọng nói trầm ấm chợt cất lên phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có của nó.

Là anh đẹp trai đứng quầy lúc nãy.
- Em cảm ơn ạ.
- Ô hai em cũng học lớp 10 luôn sao? Ðang học trường nào đó?
- Dạ...?
- À..anh không có ý gì đâu.

Chỉ là thằng em của anh, người cho các em mượn dù ấy, nó cũng học lớp 10.
- À...Là em trai sao.

Hai đứa tụi em học trường chuyên ạ.
- Ồ!! Thật sao? Vậy thì trùng hợp quá rồi.

Em của anh cũng học trường chuyên đó.
Anh nói rồi kéo ghế ngồi vào bàn.
- Hai đứa giờ thành khách quen của tiệm anh rồi đó.
- Quán này của anh sao?
- Đúng rồi.


Quán mới mở ít khách quá nên anh chưa thuê nhân viên.
- Anh còn trẻ vậy mà mở quán rồi sao? Giỏi quá đi!
- À thì anh có chút vốn nên cũng muốn mở quán kinh doanh thôi chứ có giỏi gì đâu.
Anh nói rồi gãi đầu cười ngượng.

Giỏi gì đâu.

Mở quán gần tháng rồi mà khách còn chưa tới 50 người.

Anh chắc lại phải đóng quán rồi.

Anh cười cười chuyển chủ đề làm quen khách hàng tiềm năng:
- Anh tên Tín.

Hai em tên gì?
- Em tên Hoa, còn đây là Đan.
Hoa nói rồi chỉ qua Đan.

Đan nhìn anh gật đầu thay lời chào.

Anh nhìn qua Đan rồi tươi cười bắt chuyện.
- Em ít nói nhỉ?
- Bạn ấy ngại người lạ ạ.
Hoa trả lời thay bạn.
- Vậy à? Cứ thoải mái đi.

Sau này còn nói chuyện với nhau nhiều mà.
- Vâng.
Ngồi nói chuyện dăm ba câu rồi cả hai cũng rời quán, tiếp tục cuộc hành trình đi về.
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng cũng tới ngày khai giảng năm học mới.

Bận bộ đồng phục trường, cả hai xinh xắn nắm tay nhau tới trường.
Ngày đầu tiên nhập học, học sinh đứng phủ kính cả sân trường.

Không khí nhộn nhịp làm Hoa càng thêm rộn ràng.

Hoa hí hửng kéo Đan tới bảng thông báo để xem lớp.

Thật ra bảng chia lớp được dán trước 2 tuần nhưng vì lười lên trường nên bây giờ mới mò mặt tới xem định vị lớp học.
Eo ôi.

Đông dã man.

Đứng bên ngoài nhìn các bạn trai xinh gái đẹp chen lấn nhau mà phát hoảng.

Chui vào đó có mà bị ép ra nước luôn mất.

Phải đứng đợi một lúc lâu sau số lượng người vơi bớt đi mới dám chui vào xem.
Để coi.
Mai Thiên Hoa....
Huỳnh Ái Nhã Đan...
Hoa cùng Đan đưa mắt quan sát tìm kiếm thông tin.

Đây rồi.

Sau khi định vị được lớp học Hoa reo lên:
- Toán 1.
- Toán 1.

Một giọng nói cùng vang lên.

Hoa ngạc nhiên bất giác nhìn sang bên cạnh.

Và cô ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy người con trai mang áo hoodie đen đứng trước mặt.

Đây chẳng phải là người cho Hoa và Đan mượn dù hay sao.
- Bạn cũng học lớp Toán 1 à?
Cậu trai bên cạnh bạn dù tươi cười ngó sang.

Nụ cười tỏa nắng cùng chiếc răng khểnh làm cho cậu bạn càng thêm tỏa nắng.

Hoa cũng tươi cười đáp lại:
- Đúng vậy.
- Vậy là chung lớp rồi.

Chào hai cậu, tớ là Thái còn đây là Minh.

Cậu bạn nói rồi chỉ sang người bên cạnh.

Thì ra ân nhân tên là Minh.

Trùng hợp thật.

Không nghĩ là có thể gặp lại được.
- Tớ là Hoa còn đây là Đan.
Cô cũng tươi cười rồi chỉ vào Đan.

Thái hướng mắt theo tay cô nhìn Đan.
Đan đứng đó trong bộ đồng phục trường, mái tóc dài búi cao, đôi mắt trong veo hững hờ dưới cặp kính cận, đúng vào lúc ánh nắng chiếu vào người cô làm cô trông như tiên nữ mang ánh nắng rắc vào tim cậu vậy.
Không gian như ngưng lại.

Mọi âm thanh dường như biến mất chỉ để lại tiếng con tim đang hứng khởi đập thình thịch trong lòng ngực mình.

Cậu thẫn thờ.

Cảm giác như trên đời này chẳng còn cô gái nào xinh đẹp bằng người con gái trước mặt nữa.
Đan cảm thấy không thoải mái khi có người nhìn chằm chằm vào mình bèn bảo Hoa đi lên lớp.
- Hai cậu đi lên lớp à? Chúng ta đi chung đi.
Thái bừng tỉnh rồi kéo Minh đi theo.

Minh đứng đó nãy giờ chưa kịp nói lời nào đã bị thằng bạn xách đi.

Thế là cả bốn người cùng nhau lon ton đi tìm lớp.

Lớp học cũng không khó tìm lắm.

Dãy chuyên toán thì nằm ở lầu hai.

Lớp 10 Toán 1 nằm gần phía cầu thang, đi lên là nhìn thấy được lớp.
Trong lớp các bạn đã vào gần đông đủ rồi nên cũng chẳng còn nhiêu bàn.

Chỉ còn lác đác bàn ở dãy đầu.

Hoa cùng Đan tiến tới chiếc bàn đầu ở dãy giữa.


Còn hai bạn mới quen thì ngồi đằng sau hai cô.
- Ngồi dưới đi.
Minh bất mãn khi thằng bạn kéo mình ngồi bàn gần đầu.

Cậu đứng dậy toan xuống dưới thì bị Thái kéo xuống.
- Ngồi đây đi.

Dễ quan sát bảng với tiếp thu bài tốt hơn.
- Nói gì vậy? Giở chứng à?
Cậu nghệch mặt nhìn người kế bên.

Thằng này bắt đầu học tử tế khi nào vậy.

Trong giờ học không ngủ thì làm việc riêng.

Dễ quan sát bảng? Tiếp thu bài tốt hơn?
Thằng bạn cậu dù không siêng học nhưng được cái thông minh.

Nếu không thông minh thì sao vào trường này được.

Nhưng nó chỉ giỏi môn toán thôi.

May mà điểm toán cao với được giải khuyến khích toán cấp tỉnh mới vớt vát đậu được.
Nghĩ ngợi đủ điều vẫn không hiểu nguyên nhân thay đổi.

Chợt cậu thấy nó chống cằm đắm đuối nhìn chằm chằm người phía trước cười ngờ nghệch.

Thì ra là vậy.

Thằng chết bằm bố nắm được điểm yếu của mày rồi con ạ.
- Mê nhỏ đó rồi à?
Cậu cười gian thì thầm vào tai Thái.
- Mày điên à? Tao không có.
Thái giật mình đỏ mặt quay đầu nhìn Minh đang lăm lia hết nhìn mình lại nhìn Đan.

Cậu chối đẩy rồi giả vờ nhìn ra chỗ khác.

Minh nhìn thằng bạn mình mà bật cười.

Mới đó mà đã trúng tiếng sét ái tình rồi.
Đan và Hoa à? Quả là trùng hợp.

Hồi nãy gặp dưới bảng thông báo cậu có chút bất ngờ.

Mà hình như người ta không nhớ cậu thì phải.

Chẳng thấy nói gì với cậu cả.
Được một lúc thì cô chủ nhiệm cũng bước vào.

Cũng như bao trường cấp 3 khác.

Buổi đầu tiên chỉ có làm quen, đọc nội quy trường, phân chia chỗ ngồi,...!Và gian đoạn khó khăn nhất trong buổi sáng này chính là bầu ban cán sự.
Ban cán sự lớp được chia theo bảng điểm.

Cô chủ nhiệm nhìn bảng điểm phân công cho Đan làm lớp trưởng vì bạn là người thi điểm cao nhất lớp.

Đan thì chả hứng thú gì với mấy cái chức vụ trong lớp nên bạn từ chối.

Cô chủ nhiệm lại nhìn bảng điểm chọn người thứ hai, là cô.

Và cũng như Đan, cô cũng từ chối.
Sau đó cô không gọi theo bảng điểm nữa mà tìm người xung phong.

Không gian trong lớp bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.
Chuyện này cũng bình thường thôi.

Hầu hết những người ở đây đều không muốn mất thời gian vào việc không liên quan tới việc học.


Lớp trưởng, các chức lắm việc, đối với một người thích sự bình yên như Hoa thì cái chức này quả là phiền phức.
Đột nhiên một cách tay tinh nghịch đưa lên cứu vớt cái không khí trầm mặc này.

Là Thái.
- Cô.

Cô.

Để em.

Để em làm cho cho cô.
- Em là..?
- Em là Trần Quốc Thái ạ.
- À được rồi.

Vậy bạn Thái sẽ là lớp trưởng của Toán 1 nhé.
Cuối cùng cũng có người nhận chức.

Cô chủ nhiệm trong lòng thầm cảm kích.

Những chức còn lại cũng được phân chia gọn gàng.
- Còn lớp phó lao động.

Có bạn nào xung phong không?
Cô chủ nhiệm vừa dứt lời thì có hai cánh tay đưa lên.

Một là của Hoa, còn cánh tay còn lại của Minh.

Lớp phó lao động không cần phải trực nhật là lý do duy nhất Hoa muốn nhận chức.

Nhưng có lẽ không chỉ cô mà người đằng sau cũng đang có ý định như vậy.
- Có hai bạn xung phong sao?
Cô chủ nhiệm còn đang phân vân không biết nên chọn ai thì Hoa chợt lên tiếng giành ưu đãi:
- Thưa cô, em có làm lớp phó lao động mấy năm trước rồi nên em nghĩ em hiểu rõ công việc này hơn bạn ạ.

Để em làm vẫn hơn.
- Mấy năm trước làm rồi thì năm nay nhường bạn khác đi chứ.
Minh cũng lên tiếng bảo vệ ưu đãi.

Vài phút trước Hoa còn cảm thấy mang ơn người phía sau bây giờ cảm giác ấy trôi sạch.

Cô chủ nhiệm nghe cả hai nói thì càng rối bèn để tạo ra trò bóc thăm, ai bóc trúng dấu x thì sẽ được làm lớp phó lao động.
Hoa đang phân vân không nên chọn cái nào thì đã bị Minh lấy trước.

Cô chỉ có thể chọn cái còn lại.

Và thật là bất ngờ.

Chiếc thăm mang dấu x ấy đang nằm gọn ghẽ trên tay cô.

Cô quay người nở nụ cười chiến thắng:
- Cảm ơn vì đã lấy cái thăm trống đi nhé.
Minh đen mặt vứt cái thăm xuống bàn.

Cay đắng nhìn nhỏ bàn trên cuỗm tay giành mất ưu đãi của mình.
- Vậy lớp phó lao động lớp chúng ta sẽ do bạn Hoa đảm nhiệm nhé.
Cô chủ nhiệm thông báo rồi thở dài.

Cái chức lớp trưởng lớp phó gọi mãi thì chả ma nào thèm ngó tới.

Vậy mà vừa nói tới lớp phó lao động thì lại có hai đứa giành giật.

Xong xuôi công việc của buổi sáng thì cô chủ nhiệm cũng cho lớp nghỉ.
Vậy là buổi gặp mặt đầu tiên đã kết thúc cùng với gương mặt đắc ý của nhỏ bàn trên và gương mặt cay cú của thằng bàn dưới.
....