- Trùng hợp quá!
Minh lò dò mò qua bàn kia trước cái ngoắc tay của ba.
Tới bàn cậu lịch sự chào hỏi cặp vợ chồng trước mặt rồi rón rén ngồi xuống.
- Không phải giờ này con nên ngồi trên trường sao?
Đối mặt câu hỏi này cậu không biết phải trả lời như nào.
Ông Sự nhìn mặt thằng con trai xanh xanh thì thở dài, chắc có hiểu lầm gì ở đây rồi.
Ông hướng tay ra phía trước giới thiệu:
- Đây là bạn đại học...của mẹ con.
Nghe lén cuộc trò chuyện từ đầu tới giờ Minh cũng đoán ra được nên không ngạc nhiên lắm.
Cậu gật đầu chào lần nữa rồi lén nhìn lên ba, ông cũng đang nhìn cậu, trông như ông biết tỏng hết tất cả những gì cậu làm từ nãy đến giờ rồi vậy.
Minh nuốt khan, cậu ngoan ngoãn ngồi tiếp chuyện cho tới khi kết thúc.
Thái lần đầu gọi bị tắt máy, không biết điều gọi thêm mấy lần nữa nhưng đều không được.
Đợi thêm một lúc, thấy Minh toan chạy qua, nhưng thấy thằng bạn không ra một mình thì đành phanh bánh lại.
Thằng bé bị bắt gặp rồi à? Làm sao đây? Hay giả vờ không thấy rồi quay về trường.
Chưa kịp co giò chạy thì đã bị gọi lại, Minh vẫy tay ra hiệu cả bọn qua bên.
Thái nhìn thấy ông Sự mặt nghiêm túc hẳn ra, cậu rén ông ấy lắm.
Ngu ngơ đi qua chưa hiểu chuyện gì đã bị thằng bạn lườm cho cháy mặt.
- Mấy đứa đều trốn học cả à?
Giọng nói uy nghiêm thành công áp đầu lũ nhóc hướng xuống đất.
Hoa thấy hơi sợ, lần đầu gặp mặt khó khăn quá!
Ông nhìn lũ nhóc rồi nhìn qua thằng con, thêm một cái thở dài.
Hôm nay ông thở dài biết bao lần rồi.
Thế là ông bất đắc dĩ đứng ra làm người lớn hộ tống nguyên lũ về trường.
Nhờ có ông Sự cả bọn dễ dàng vào trường hơn, đến lớp thì đã là tiết cuối, vì là thứ 7 nên tiết cuối cũng là sinh hoạt lớp.
Tình hình hiện tại không ổn cho lắm.
Ba đứa ba góc lớp cúi đầu nhận hình phạt.
Hậu quả của việc vắng mặt là ba cái tên trong sổ đầu bài cùng mục ghi chú trốn tiết.
Chưa tới tuần sau cũng biết nắm chắc hạng chót trong tay cùng phần thưởng dọn vệ sinh ở trường rồi.
Sắp tới 20/11, bí thư phổ biến lại chương trình sau khi họp xong dưới trường cho lớp.
Vẫn là cái mục đau đầu, tiết mục văn nghệ.
Như năm trước có Thái, để cậu lên hát một bài là xong, nhưng giờ Thái chuyển lớp rồi nên tiết mục hiện tại không ai đảm nhiệm.
Múa thì rắc rối quá, chả ma nào trong lớp có thời gian để đi tập.
Đóng kịch thì càng không, giờ chỉ còn hát.
- Bạn nào hát hay thì mình đại diện lớp đi thi nha!! Có bạn nào không?
Mặc bạn bí thư đứng hót nãy giờ, trong lớp vẫn không có lên tiếng.
Hô hào thêm vài ba lần nữa cũng vô vọng, bạn đành đánh mắt sang cô chủ nhiệm cầu cứu.
Cô chủ nhiệm đứng dậy khỏi bàn giáo viên, lãnh đạm liếc một cái quanh lớp rồi dứt khoát chỉ vào ba cái góc tường nói:
- Phần văn nghệ, chúng ta sẽ cho ba con người trốn học kia chịu trách nhiệm.
Lời vừa nói ra có hai phản ứng, một vui mừng hứng khởi vì rời khỏi tầm mắt ác liệt, hai đau đớn gục ngã vì lọt vào tầm mắt ác liệt.
Ba góc lớp bữa nay bỗng trở nên tăm tối đến kì lạ.
Minh về nhà cùng một cái đầu mệt mỏi.
Cậu nhắm mắt ngả mình trên chiếc sofa nghĩ về cuộc trò chuyện sáng nay.
Câu nói của người phụ nữ đó về sức khỏe của ba làm cậu cứ lo lắng.
- Về rồi đó à?
Cậu giật mình ngồi thẳng dậy khi nghe thấy giọng nói phát ra bên cạnh.
Ông Sự đã về sau khi vận chuyển 5 học sinh trốn học về trường.
Ông có chút chóng mặt nên không thể tiếp tục công việc trên công ty, đành nhờ thư ký đẩy việc sang sáng mai.
Minh không trả lời câu hỏi của ông mà thay bằng câu hỏi khác:
- Sức khỏe ba là như nào?
Ông Sự ngạc nhiên, ông nghĩ có vẻ con ông đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện rồi.
Vẫn giống như những lúc bị hỏi về sức khỏe, ông đều chọn cách tránh né.
- Ba ổn.
Con mới học về, mệt rồi.
Thay đồ rồi xuống ăn cơm.
Dứt lời ông đứng dậy đi thẳng xuống bếp, không để cậu hỏi thêm câu nào nữa.
Minh chăm chú nhìn bóng lưng của ba, rõ ràng trông vẫn còn rất khỏe nhưng gương mặt lại tiền tụy đến xanh xao.
Tại sao cậu không nhận ra?
...
Thái dạo gần đây bị làm phiền đến phát điên.
Từ hôm trốn học, không biết từ đâu mọc thêm một cái đuôi.
- Tham gia với tôi đi! Xin cậu đó!
- Đi mà!! Chỉ một tiết mục thôi!
- Nhất định sẽ trả ơn cậu mà!
Cô gái trước mặt ra sức năn nỉ, sử dụng cả lít nước bọt mà vẫn chưa lay chuyển được Thái, gương mặt méo mó đến đáng thương.
Thái chán nản quay mặt ra chỗ khác, bịt tai ngăn cái giọng nói từ nàng lớp trưởng lọt vào.
Để buổi lễ 20/11 trở nên dễ dàng hơn, như những năm trước cậu đại diện lớp đăng ký tiết mục văn nghệ, lúc đó ngoài cậu còn có thêm một người xung phong nữa, với cậu hát song ca cũng ok.
Nhưng cái đáng nói ở đây, là cô bạn lớp trưởng bắt cậu phải đi tập hát 3 buổi trên tuần.
Dạo gần đây cậu vừa mới đăng ký mấy lớp học làm bánh, thời gian đâu mà tập.
Cậu bảo, thôi thì nếu muốn bạn tự tập hát ở nhà đến khi thi rồi lên hát, cậu thì hát ổn rồi khỏi tập, bạn không chịu.
Định rút lui cho bạn hát đơn ca, nhưng bạn cũng không chịu, muốn cậu hát cùng.
Thế là từ đó, cậu bị đeo bám dai dẳn.
Hết giờ ra chơi tới giờ về nhà, không khi nào là không bị làm phiền.
Đến nổi Toàn bên cạnh còn nổi lòng thương thay mặt nàng lớp trưởng đó mà khuyên nhủ.
- Hay là mày đồng ý tham gia chung với nhỏ đi.
Tao thấy nhỏ đi theo năn nỉ mày mà thấy thương luôn đó.
- Mày tự đi mà tham gia!
Thái sắp bị làm phiền đến phát điên rồi.
Rốt cuộc tên nào đã cho nhỏ đó biết số điện thoại và nick facebook của cậu? Không gian riêng tư ở nhà giờ cũng bị nhỏ lấy đi.
Nhỏ đó học ai cái thói đeo bám thế này!!!!.