Bầu trời âm u bỗng xuất hiện một tia sét mang theo bầu không khí lạnh.
Gió thổi mạnh làm cây cối ngả nghiêng khiến cho chúng trông như đang đu đưa theo một vũ điệu kì lạ.
Mưa rồi...
Một giọt, hai giọt rồi vô số giọt mưa ào ào đổ xuống.
Thiên Hoa một tay chống cằm, một tay chạm vào tấm kính trước mặt như đang cố gắng cảm nhận cái không khí se se lạnh bên ngoài.
Cô ngắm trời, ngắm mưa, ngắm cây nhưng tuyệt nhiên không chạm mắt tới đống giấy tờ nằm ngổn ngang trước mặt.
- Không làm nữa à?
Nhã Ðan đẩy gọng kính nhìn người con gái kế bên rồi quay lại kiểm tra thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
- 10 giờ kém rồi! Trễ vậy rồi sao? Hoa chuẩn bị đồ đi về.
Thiên Hoa nhìn xuống bàn lười biếng gom đống giấy tờ nhét vào cặp.
Cô đứng dậy cố gắng di chuyển những bước chân nặng nề của mình đi ra khỏi cửa.
May thay nhờ cơn mưa hồi trưa nên bây giờ hai đứa mới có dù để che.
Bước tới kệ để ráo dù, cô đưa mắt tìm kiếm cây dù của mình, lục tung cả cái kệ nhưng vẫn chưa phát hiện ra tung tích cây dù.
Nhã Ðan nhìn cái kệ đựng đầy dù chán nản nói:
- Hình như có ai lấy dù của tụi mình rồi thì phải?
Ðiên tiết.
Hai từ để diễn tả tâm trạng Hoa lúc này.
Hướng mắt ra đường nhìn cơn mưa không có dấu hiệu dừng lại, cô bực mình chửi:
- Mọe mấy đứa thiểu năng.
- Sao giờ? Dầm mưa về à?
Ðan nhìn con bạn đầu bốc lửa của mình hỏi.
- Mày đứng đây đợi tao xí.
Tao chạy quanh đây xem có chỗ nào bán dù không rồi quay lại.
- Thôi khỏi đi.
Nhắm mắt chạy 10 phút là về tới nhà rồi.
- Tao thì không sao nhưng mày thì có sao đó.
Ðứng yên đây! Tao chạy đi xí rồi về.
Nếu sợ thì nhắm mắt lại đếm tới 100 mở mắt ra là tao xuất hiện à.
Cánh tay của cô được Ðan giữ chặt như không có ý định bỏ ra.
Hoa nhìn được nỗi lo lắng xen lẫn sợ hãi trong mắt bạn.
Hoa và Ðan chơi với nhau được 5 năm rồi.
3 năm trước, bố Ðan vì không thể chịu đựng cảnh người vợ của mình ngang nhiên ngoại tình trước mặt mình nên đã ly hôn, ông để Ðan lại với mẹ rồi bỏ đi.
Từ ngày bố đi mẹ Ðan hôm nào cũng mang đàn ông về nhà.
Ðan vốn suy sụp chuyện của bố vì điều này nữa nên bạn chỉ biết ru rú trong phòng.
Ðan bỏ ăn, bỏ uống, bỏ cả những bữa học trên trường.
Đã mấy ngày Đan không đi học, thầy chủ nhiệm có gọi cho phụ huynh nhưng không liên lạc được.
Thầy có chút lo lắng nên chiều hôm đó tan học thầy quyết định ghé qua nhà Đan.
Hoa nghe vậy cũng xung phong đi cùng.
Vừa tới nơi hai thầy trò đã nghe thấy tiếng hét từ trong nhà vọng ra, là tiếng của Ðan.
Thầy chủ nhiệm nhanh chóng chạy vào nhà, cô cũng lật đật chạy theo thầy.
Vào trong cô sững sỡ khi nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, Đan nằm đó cùng với bộ đồ bị xét toạt, hai cánh tay nhỏ bé của bạn đã bị một cánh tay ghê rợn tóm lấy.
Hắn ta một tay khống chế một tay làm điều dơ bẩn mặc cho Đan run rẩy sợ hãi.
Gương mặt trắng trẻo của bạn hằn vài vết đỏ, bạn khóc lóc giãy giũa cố gắng thoát khỏi con người đáng sợ này.
Thầy chủ nhiệm bằng hoàng rồi tức giận.
Thầy chạy tới tách Đan ra khỏi gã.
Nhân cơ hội đó Hoa tiến tới kéo bạn về phía mình.
Đan run bần bật sợ hãi ôm chặt lấy cô.
Hoa ôm bạn mà lòng hoảng loạn.
Cô làm sao có thể bình tĩnh sau khi chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đó chứ? Hình ảnh ngày hôm đó đã trở thành ký ức đen tối ám ảnh tới tuổi thơ không chỉ một mà là cả hai đứa trẻ.
Với chuyện đã xảy ra Ðan bị mắc bệnh trầm cảm cộng thêm cú shock tâm lý nên bạn phải ở bệnh viện điều trị một thời gian mới có thể bước ra ngoài.
Hoa cũng vì thế mà bên bạn không rời.
Mẹ cô sau khi biết chuyện của Ðan thì khóc sướt mướt.
Mẹ nói đưa bạn qua ở chung chứ để bạn ở một mình ở nhà cũ mẹ không an tâm.
Ðan từ đó chuyển vào nhà cô sống.
Thời gian đầu cô dành hết thời gian vào Ðan, cô đưa bạn đi chơi, dắt bạn đi hít thở không khí, đưa bạn tới gian hàng buôn bán của mẹ...!mãi tới năm gần đây Ðan mới có thể thoát khỏi căn bệnh đó.
Những năm qua Ðan đều ở bên cạnh cô vì thế nên chỉ cần ở một mình tinh thần của bạn sẽ trở nên hoảng loạn.
Giống như bây giờ bạn đang run rẩy ghì chặt tay cô.
Hoa lo lắng nhìn bạn rồi quay ra nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Bây giờ đã trễ lắm rồi cứ đứng đợi mưa tạnh thì biết bao giờ mới về tới nhà.
Cơ thể của Ðan yếu không thể để bạn dầm mưa được nên cô quay sang cố gắng động viên bạn:
- Bây giờ trễ lắm rồi.
Mày ráng đứng đợi tao xí.
Tao chạy cái vèo xong quay lại liền.
- Nhưng...nhưng...tao sợ.
- Ðan! Mày phải cố gắng lên! Mày không muốn thoát khỏi cái chướng ngại tâm lý này à?
- Nhưng...
- Ngoan.
Ðứng đợi tao xí nha.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Hoa.
Ðan từ từ nới lỏng tay buông bạn ra.
- Nhanh lên nha! Ðếm tới 100 mà không thấy mày là tao khóc á.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Ngài cứ tin tưởng ở em.
Nhã Ðan bật cười rồi nhắm mắt lại bắt đầu đếm.
- 1 2 3...
Thiên Hoa cũng nhanh chóng chạy đi.
Hoa nhắm mắt chạy nhanh tới tạp hóa gần đó.
Cô nói nhanh:
- Cô ơi bán con cây dù.
- Cô không bán dù con ơi!
Cô chủ tiệm bước ra bán hàng.
- Vậy có áo mưa không cô?
- Có.
Con đợi cô xí.
- Nhanh giúp con với ạ!
- Con ơi, chỉ còn áo mưa em bé thôi hết áo mưa người lớn rồi.
Con có lấy không?
- Dạ thôi ạ.
Cô tiết nuối rồi cũng chả nán lại lâu vội quay đi chạy thẳng ra đường.
Hoa phải chạy lên một đoạn mới thấy cái cửa hàng tiện lợi.
Vội vội vàng vàng chạy vào hỏi:
- Chị ơi, cho em hỏi dù để đâu vậy ạ?
- Dù hết rồi em.
Nghe câu trả lời xong cô trở nên chán nản.
Lo lắng cho bạn nên cô lật đật quay lại.
Vừa chuẩn bị quay đi cô phát hiện một cây dù đang ở trên tay bạn nam đang ở quầy thanh toán.
Thấy vậy Hoa bước tới thương lượng với bạn nam.
- Bạn ơi có thể bán cây dù này cho mình được không?
- Nhưng mình chuẩn bị dùng nó rồi.
- Ðây.
100 bán cây dù cho mình đi.
Cô lấy tiền trong ví đưa ra trước mặt bạn nam tiếp tục thương lượng.
Cậu nhìn tờ tiền trước mặt rồi nhìn cô như kiểu nhìn sinh vật lạ.
- Vậy 200.
Thấy có vẻ không chịu nên cô đã cắn răng tăng lên 200 rồi nhưng gương mặt này là sao? Vẫn muốn tăng lên à? Cô nhìn cái túi rỗng tuếch của mình đau khổ nói:
- Làm ơn hãy bán cây dù cho mình đi.
Mình chỉ còn đúng 200 trong ví thôi.
- ...
- Đây thêm 20 nữa.
Bán nó...
- Bạn cần đi đâu à?
....