Đứa Trẻ Hoang Dã - Miêu Nô

Chương 3




Hứa Ngật Xuyên tìm được Kỷ Nghiêu Vũ bên cạnh giếng cổ.

Trong thời tiết chỉ có mười độ, Kỷ Nghiêu Vũ chỉ mặc một chiếc áo đơn, toàn thân ướt đẫm nước giếng, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ hoe, sững sờ ngồi xổm trong góc, hiển nhiên đã lạnh đến mất đi tri giác.

Hứa Ngật Xuyên nhìn bóng lưng run lẩy bẩy kia liền biết Kỷ Nghiêu Vũ lại bị bắt nạt nữa, hung thủ đã biến mất từ lâu.

Anh vừa tức vừa giận chạy tới nâng Kỷ Nghiêu Vũ dậy, nhưng khi chạm vào nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của đối phương thì như bị điện giật văng ra.

Trời, sao lại lạnh thế này.

Hơi thở của Hứa Ngật Xuyên cứng lại, "Là ai biến em thành thế này.”

Kỷ Nghiêu Vũ không nói gì, nhìn thẳng về một hướng.

Hứa Ngật Xuyên nhìn qua, thấy trên mặt đất có những mảnh giấy vụn, nhìn kỹ hơn, hóa ra là bài tập của Kỷ Nghiêu Vũ, hiện giờ đã bị xé thành từng mảnh ngâm trong bùn đất.

Hứa Ngật Xuyên không để ý tới thân phận giáo viên nhân dân của mình, thấp giọng mắng một câu.

Nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của Kỷ Nghiêu Vũ, lửa giận của anh lại không có chỗ phát tiết, nghẹn đến mức cổ họng đau nhức.

Việc cấp bách là giải quyết người ướt như chuột lột này, Hứa Ngật Xuyên dịu dàng khuyên nhủ: "Đi, theo anh trở về.”

Nước mắt Kỷ Nghiêu Vũ lập tức chảy ra, mở miệng nói chuyện, hàm răng lại nhịn không được run lên: " Tôi đang làm bài tập.”

Kích động mà đem tôi Hứa Ngật Xuyên đã sửa lại rất lâu lại nhặt về.

Ôi, tiểu tổ tông đáng thương của anh, bây giờ còn lo lắng bài tập gì nữa!

Hứa Ngật Xuyên dỗ dành: "Đừng khóc nữa, chỗ anh còn rất nhiều sách bài tập, anh lấy cho em năm quyển nữa, không, mười quyển!"

Kỷ Nghiêu Vũ ngừng khóc, khóe mắt còn có vài giọt nước mắt trong suốt chưa rơi, cậu thút thít nói: "Thật sao?”

“Thầy giáo sẽ không gạt người, đi mau, nếu em bị cảm anh sẽ không cho em sách bài tập đâu.”

Lúc này Kỷ Nghiêu Vũ mới về nhà với Hứa Ngật Xuyên.

Nông thôn không có hệ thống sưởi ấm, chỉ có thể tự mình nhóm lửa, Hứa Ngật Xuyên dựng chậu than trong sân, lại đắp chăn cho Kỷ Nghiêu Vũ.

Anh vừa lau tóc cho Kỷ Nghiêu Vũ vừa hỏi: "Là ai?”

Cơ thể người dưới thân đột nhiên chấn động, không nói một câu.

“Em sợ bọn họ à?”

Hứa Ngật Xuyên ngồi xổm trước mặt Kỷ Nghiêu Vũ, vẫn giữ nguyên cái ghế nhỏ cậu ngồi, ánh mắt nhìn thẳng Kỷ Nghiêu Vũ, thở dài thật sâu: " Này, sao em luôn để bọn họ bắt nạt em thế.*

Kỷ Nghiêu Vũ mím môi, không dám đối diện với Hứa Ngật Xuyên.

Hứa Ngật Xuyên bẻ thẳng đầu Kỷ Nghiêu Vũ, ép buộc cậu nhìn mình, giọng điệu lại cực kỳ dịu dàng: "Đừng sợ, thầy Hứa sẽ không làm tổn thương em, em nói cho anh biết, sao bọn họ bắt nạt em.”

Miệng Kỷ Nghiêu Vũ giật giật, âm thanh nhỏ như muỗi, Hứa Ngật Xuyên dựa vào khẩu hình mới có thể nghe rõ, cậu nói: "Chỉ có như vậy bọn họ mới chơi với em.”

“Đây đâu phải là chơi với em, rõ ràng đang trêu chọc em.”

“Em không nghe lời bọn họ, bọn họ sẽ không chơi với em, còn đánh, đánh em!”

Hứa Ngật Xuyên nghẹn ngào: "Em mặc bọn họ bắt nạt thế à? Phòng vệ chính đáng cũng được, hoặc là đừng chơi với bọn họ.”

“Không được, em không đi sẽ bị đánh còn thảm hơn.”

“Còn ra thể thống gì nữa! "Hứa Ngật Xuyên vỗ tay cái bộp, ly nước trên bàn cũng rung lên theo.

Kỷ Nghiêu Vũ sợ đến toàn thân run rẩy, hỏi: "Thầy, có phải em rất đáng ghét không?”

“Sao lại chán ghét chứ?! "Rõ ràng đáng yêu đến không chịu nổi mà.

"Em không có bạn bè.” Nhóc đáng thương co thành một cục, buồn bực rầu rĩ nói, "Tất cả mọi người không thích em, không ai muốn chơi với em cả.”

Trong lòng Hứa Ngật Xuyên đau nhói.

“Em muốn kết bạn, em muốn học tập. "Nói xong, nước mắt Kỷ Nghiêu Vũ lại rơi xuống.

“Được được được, đừng khóc, "Hứa Ngật Xuyên dùng khăn lông lau nước mắt cho cậu," Sau này anh sẽ là bạn tốt của em, anh không bắt nạt em, cũng sẽ dạy em học.”

Hứa Ngật Xuyên không kìm được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Kỷ Nghiêu Vũ, cười hỏi: "Thế nào, có muốn làm bạn với anh không?”

Kỷ Nghiêu Vũ chớp chớp mắt, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt run rẩy từng chùm, thẹn thùng gật đầu.

“Sau này có anh Xuyên ở đây, "Hứa Ngật Xuyên vỗ vỗ ngực," Thấy cơ bắp của anh Xuyên không, chờ em mạnh như anh Xuyên, bọn họ sẽ không bắt nạt em nữa.”

Kỷ Nghiêu Vũ có chút khát khao nhìn Hứa Ngật Xuyên, bên miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

Cuối cùng cũng dỗ được nhóc đáng thương, Hứa Ngật Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm: "Đúng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn phải cười nhiều mới đáng yêu hơn.”

Anh lấy di động ra, nói với Kỷ Nghiêu Vũ: "Nghiêu Nghiêu, nhìn chỗ này.”

Kỷ Nghiêu Vũ ngẩn ra, ngoại trừ ông nội ra không ai gọi cậu là Nghiêu Nghiêu nữa,  xưng hô cậu nghe được nhiều nhất là "Kỷ điên", "Khắc tinh", "Tiện chủng", "Con hoang.”

Cậu mê mang ngẩng đầu, nhìn khoa học kỹ thuật trong tay Hứa Ngật Xuyên.

Hứa Ngật Xuyên nói: "Cười một cái.”

Kỷ Nghiêu Vũ xấu hổ nhếch khóe môi.

Tách một tiếng, hình ảnh dừng lại.

Tối hôm đó, Kỷ Nghiêu Vũ lại tới đưa bánh bao. Hứa Ngật Xuyên nhìn thấy trên áo bông sạch sẽ mới thay của cậu có vài miếng vá lớn, quần rõ ràng không vừa nữa, để lộ mắt cá chân trắng bệch vì lạnh, trên mặt có chút đỏ bừng bất thường.

“Trời lạnh như vậy buổi tối em đừng tới, không cần phải cố ý đưa bánh bao cho anh.”

Kỷ Nghiêu Vũ có chút mất mát gật đầu.

Hứa Ngật Xuyên lập tức giải thích: "Không phải là anh không muốn gặp em, nhưng hôm nay em bị ướt, buổi tối còn có gió, anh không muốn em bị ốm.”

Hứa Ngật Xuyên tìm ra một chiếc khăn quàng cổ ở trong phòng, quấn quanh cổ trống không của Kỷ Nghiêu Vũ, "Mau về đi, nhớ mua thuốc uống.”

“Cái này... "Kỷ Nghiêu Vũ sờ sờ khăn quàng cổ trên cổ.

“Tặng cho em.”

Kỷ Nghiêu Vũ thẹn thùng lắc đầu: "Không được, em không thể nhận.”

“Vậy chờ em khỏi cảm rồi trả lại cho anh được không?”

“Được rồi, một lời đã định, anh mệt rồi, em mau về đi. "Hứa Ngật Xuyên ra lệnh đuổi khách rất dịu dàng.

“Tạm biệt anh Xuyên!”

“Nghiêu Nghiêu, ngày mai gặp.”

Hứa Ngật Xuyên đưa mắt nhìn Kỷ Nghiêu Vũ rời đi, mãi đến khi bóng lưng gầy gò kia biến mất trong bóng tối mới vào nhà.

Kỷ Nghiêu Vũ bị cảm lạnh, bị những nhóc quỷ kia uy hiếp cởi áo khoác, ở trong gió lạnh chỉ mặc một chiếc áo đơn, ngâm mình trong nước giếng sâu rất lâu, không bị cảm lạnh mới là lạ.

Cậu cẩn thận chịu đựng cơn ho khan, sợ quấy rầy đến giờ học của Hứa Ngật Xuyên, mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, giọng nói êm tai cũng trở nên ấp úng.

Kéo dài mấy ngày vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp, Hứa Ngật Xuyên không kìm được hỏi Kỷ Nghiêu Vũ: "Em không uống thuốc sao?"

Kỷ Nghiêu Vũ cẩn thận nhìn Hứa Ngật Xuyên, sợ anh tức giận, nhưng lại không muốn lừa anh nên lắc đầu.

Hứa Ngật Xuyên vỗ vỗ đầu cậu, chẳng trách mãi không khoẻ, thằng nhóc này căn bản không uống thuốc, anh cố ý tái mặt, nói: "Không nghe anh Xuyên nói sao, sao lại không uống thuốc?”

Kỷ Nghiêu Vũ nhéo nhéo góc áo, " Phòng khám hơi xa, ông nội đi lại không tiện.”

“Có phải ông nội căn bản không biết em bị cảm không? "Hứa Ngật Xuyên bất đắc dĩ, giọng nói khôi phục dịu dàng, xoa đầu Kỷ Nghiêu Vũ," Lát nữa tan học chờ anh, anh dẫn em đi.”

Phòng khám ở thôn Đông Liễu bên cạnh, nói gần không gần, nói xa không xa. Ngồi xe chỉ cần hơn mười phút, mà đi bộ lại phải hơn một giờ.

Chẳng trách đứa nhỏ không muốn đi, nhất định là không có tiền ngồi xe.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nghiêu Vũ ngồi xe, cậu hưng phấn dán sát cửa sổ, thưởng thức phong cảnh không ngừng lùi về phía sau bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Thôn Đông Liễu náo nhiệt hơn thôn Tây Liễu rất nhiều, cũng không nghèo khó lạc hậu như thôn Tây Liễu,

Nơi bọn họ đến vừa đến khu chợ, trong mắt đều là quầy hàng rực rỡ muôn màu, rất náo nhiệt.

Hứa Ngật Xuyên nắm tay Kỷ Nghiêu Vũ, phòng ngừa cậu chạy mất, chỉ vào phòng khám Lưu sư phía trước, nói: "Chúng ta khám bệnh rồi đi dạo.”

Phòng khám rất nhỏ rất đơn sơ, người khám bệnh cho Kỷ Nghiêu Vũ lại là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, Hứa Ngật Xuyên không khỏi hoài nghi, nơi này có thể chữa bệnh sao.

Thiếu niên vô cùng thanh tú, nhìn Kỷ Nghiêu Vũ trưởng thành hơn một chút, Hứa Ngật Xuyên hỏi: "Cậu chính là Lưu sư à?”

Thiếu niên lắc đầu: "Chú Lưu đi hái thuốc, tôi thay chú ấy khám bệnh.”

Hứa Ngật Xuyên cau mày, vẫn có chút lo lắng.

Thiếu niên cũng không cưỡng cầu, dáng vẻ anh không tin tôi thì thôi, tiếp tục lật xem cuốn sách trong tay.

Hứa Ngật Xuyên thấy Kỷ Nghiêu Vũ sốt ruột muốn đi dạo phố, nói: "Vậy cậu xem giùm cậu ấy đi.”

Không nghĩ tới động tác khám bệnh của thiếu niên vô cùng thuần thục, trước tiên hỏi thăm bệnh trạng của Kỷ Nghiêu Vũ, kiểm tra đầu lưỡi và mí mắt của cậu, sau đó bắt mạch, hiểu ý gật đầu rồi quay người đi vào nhà lấy thuốc.

“Một ngày ba lần, sau khi ăn xong, mười đồng. "Thiếu niên không lạnh không nhạt nói xong, lại ngồi đọc sách.

Hứa Ngật Xuyên bật cười trong lòng, nhóc quỷ này và Kỷ Nghiêu Vũ tựa như hai thái cực, rõ ràng tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, một người ra vẻ thành thục, một người lại ngây thơ non nớt.

Lúc này, bác sĩ chính thức đã trở lại, thiếu niên lập tức nghênh đón, nhận lấy gùi của Lưu sư phụ, trên mặt nhiều hơn vài phần ý cười, "Chú Lưu.”

"Tiểu Lãng, hôm nay chú hái được thuốc tốt, lát nữa đắp lên lưng, vết thương của cháu sẽ mau lành hơn.”

Lưu sư phụ nhìn hai người còn lại, hỏi: "Vừa mới khám xong bệnh à?"

Hứa Ngật Xuyên gật đầu, "Lưu sư, đồ đệ của chú giúp chúng cháu khám bệnh, không biết chú có muốn xem lại không?”

Không ngờ Lưu sư phụ vung tay lên, cười ha ha nói: "Còn xem cái gì, y thuật của Tiểu Lãng tốt hơn chú nhiều.”

Lời này rõ ràng là nói đùa, nhưng Hứa Ngật Xuyên cũng yên lòng, dẫn theo Kỷ Nghiêu Vũ rời khỏi phòng khám.

Vừa ra khỏi phòng khám, Kỷ Nghiêu Vũ lại hoạt bát, cậu tùy ý cười, sải bước chạy, Hứa Ngật Xuyên đuổi theo cũng không kịp, đành phải dựa vào hai chuỗi kẹo hồ lo bắt đứa nhỏ về.

Chiếu theo kích thước của Kỷ Nghiêu Vũ mua cho cậu hai cái quần trên quầy hàng, chắc chắn chất lượng không tốt, nhưng nơi này cũng không có lựa chọn nào khác.

Hứa Ngật Xuyên gần như theo bản năng chụp ảnh Kỷ Nghiêu Vũ, nụ cười của Kỷ Nghiêu Vũ quá hồn nhiên quá trong trẻo, anh chưa bao giờ thấy một linh hồn không nhiễm một hạt bụi như vậy, không chụp lại thật sự là quá lãng phí.

Đi dạo chợ xong, mặt trời đã lặn về phía tây, hai người ngồi lên xe trở về.

Đứa nhỏ đi dạo mệt mỏi, ngủ quên trên ghế nhưng không an ổn lắm, lông mày không hề buông lỏng dù chỉ một giây, lông mi nhẹ nhàng rung động, trong miệng phát ra vài tiếng rên rỉ.

Hứa Ngật Xuyên đau lòng nhìn nhan sắc ngủ say của đứa nhỏ một hồi, cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của một người cha già, anh nhẹ nhàng nâng lông mày của Kỷ Nghiêu Vũ, cố gắng xua đi nỗi buồn phiền mãnh liệt ấy.