Đứa Trẻ Hoang Dã - Miêu Nô

Chương 27




Sau khi kết thúc một trận hoan ái đầy sảng khoái, mặc dù chân đã mềm nhũn nhưng Hứa Ngật Xuyên vẫn cố gắng ôm Kỷ Nghiêu Vũ vào phòng tắm. Cả hai đứng dưới vòi sen tắm rửa cho nhau. Qua màn nước, gương mặt Kỷ Nghiêu Vũ trông vô cùng sáng ngời, đẹp đến mức không thật. Hứa Ngật Xuyên nổi lên dục vọng, tựa vào tường, ưỡn mông lên, miệng nói những lời dâm đãng “Tâm hồn tổn thương chưa lành, cần chồng làm thêm mới được”, mông cọ vào giữa hai đùi Kỷ Nghiêu Vũ. Kỷ Nghiêu Vũ không thể từ chối, hai người lại làm thêm một lần dưới vòi sen.

Tắm rửa xong, cơm nước xong, cuối cùng nằm trên giường đã là mười một giờ tối. Cả hai trần truồng, đầu kề đầu, chia sẻ những bức ảnh và trải nghiệm của Kỷ Nghiêu Vũ hôm nay. Đôi mắt Kỷ Nghiêu Vũ lấp lánh ánh sáng phấn khởi, không ngừng giảng giải những kinh nghiệm chụp ảnh của mình, chỉ vào bông hoa cô độc trên vách đá, nói rằng vì chụp nó mà suýt ngã. Hứa Ngật Xuyên chỉ nghe thôi đã khiếp sợ, không dám tưởng tượng hậu quả, nhưng nhìn Kỷ Nghiêu Vũ hứng khởi, không đành lòng làm mất hứng nên lặng lẽ nghe xong, đôi tay nắm chặt đầy mồ hôi lạnh.

Kỷ Nghiêu Vũ biết Hứa Ngật Xuyên lại lo lắng cho mình, nhấc đôi tay đang đan vào nhau lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay Hứa Ngật Xuyên. Cậu nghe thấy Hứa Ngật Xuyên nói khàn khàn: "Sau này đừng mạo hiểm một mình nữa, anh sẽ lo lắng.”

Kỷ Nghiêu Vũ gật đầu.

"Sau này nhất định phải mang anh theo, bất kể đi đâu, lên núi đao, xuống biển lửa, thậm chí là đi cầu Nại Hà, cũng phải mang anh theo, được không?”

Kỷ Nghiêu Vũ quay đầu nhìn Hứa Ngật Xuyên, nhíu mày nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại dịu dàng như nước. Cậu đồng ý: "Được." rồi bĩu môi nói tiếp: "Nhưng... không muốn lên núi đao xuống biển lửa đi cầu Nại Hà.”

Hứa Ngật Xuyên cọ vào hõm cổ của cậu, chờ đợi lời tình cảm từ người yêu: "Vậy đi đâu?”

"Em sẽ đưa anh đi ngắm hoàng hôn đẹp nhất, biển hoa đẹp nhất, bầu trời sao đẹp nhất," Mắt  Kỷ Nghiêu Vũ sáng lấp lánh, giơ ngón tay đếm, "Em đã tra rồi, đi Hy Lạp, đi Nhật Bản, đi New Zealand, còn nhiều nhiều nơi nữa, em sẽ cố gắng kiếm tiền, đưa vợ em đi khắp thế giới chụp ảnh.”

Người đàn ông có hoài bão thật quá quyến rũ.

Hứa Ngật Xuyên nhìn sâu vào mắt Kỷ Nghiêu Vũ, lúc này anh không thể nói ra những lời như “kiếm tiền giao cho anh”, điều duy nhất anh có thể làm là ủng hộ vô điều kiện và tôn sùng vô hạn. Hứa Ngật Xuyên rúc vào lòng Kỷ Nghiêu Vũ, mắt đỏ hoe gật đầu.

Lồng ngực rung động mang lại cảm giác an toàn tràn đầy. Kỷ Nghiêu Vũ cười nói: "Đừng nghĩ là không thực tế nhé, em nhất định sẽ làm được, nên anh phải ở bên em đến cuối cùng, hoàn thành ước mơ của em.”

"Anh tin em, mãi mãi tin em.”

"Vậy ước mơ của anh là gì, em có thể giúp anh hoàn thành không?”

Hứa Ngật Xuyên khao khát hôn lên đôi môi đỏ mọng, nói: "Em chính là ước mơ của anh.”

Bước đầu tiên để thực hiện ước mơ chính là kiếm tiền.

Thỉnh thoảng Kỷ Nghiêu Vũ đăng những tác phẩm mình chụp lên Weibo, dần dần tích lũy được không ít danh tiếng. Hứa Ngật Xuyên không còn đăng ảnh Kỷ Nghiêu Vũ trên Weibo nữa, để Kỷ Nghiêu Vũ tự quản lý.

Fan hâm mộ hàng ngày đều ngọt ngào phản đối —

Chỉ vì nhiếp ảnh gia mà họ theo dõi chỉ đăng ảnh phong cảnh, động vật, kiến trúc, chưa bao giờ đăng ảnh con người. Nói cách khác, nhiếp ảnh gia của chúng ta không có mẫu ảnh.

Fan hâm mộ hàng ngày rên rỉ cầu xin ảnh tự sướng dưới Weibo, Hứa Ngật Xuyên nhìn thấy cũng không khỏi thương cảm, nhưng khi nhìn thấy từng tin nhắn riêng tư cầu xin kết bạn, quyết định vẫn nên lạnh lùng một chút, ôm lấy Kỷ Nghiêu Vũ hôn không ngừng, khoe với fan qua màn hình—

Chồng tôi, đệ nhất thiên hạ.

Một ngày nọ, nhiếp ảnh gia không có mẫu ảnh bỗng tung ra một bức ảnh gây chấn động lớn.

Người trong ảnh, tóc ngắn, không mặc áo, quay lưng về phía máy ảnh, nhưng do khoảng cách quá xa nên không phân biệt được nam hay nữ, khung cảnh quá tối, tối đến mức không nhìn rõ môi trường xung quanh, nhưng xương bả vai của mẫu ảnh lại được một tia sáng mặt trăng chiếu sáng, ánh trăng hòa quyện một cách hoàn hảo, như thể ánh sáng phát ra từ lưng, biến thành đôi cánh, cả khung cảnh chỉ có đen trắng xám, nhưng sinh động đến mức tạo cảm giác như sắp bay lên.

Bức ảnh này đầy sự suy tàn, áp lực, nhưng hơn hết là sức sống, không hề qua chỉnh sửa, nhưng còn tuyệt vời hơn bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào.

Hứa Ngật Xuyên tự mở rộng trong căn phòng tối. Anh quỳ trên giường, nửa thân mình chìm vào bóng tối, chỉ lộ ra lưng với những đường nét tuyệt đẹp, một tia sáng mặt trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trang trí cho anh một đôi cánh.

Kỷ Nghiêu Vũ bị vẻ đẹp tự nhiên này làm kinh ngạc đến nghẹt thở, lập tức chụp lại.

Với Kỷ Nghiêu Vũ, cậu rất ít khi chia sẻ về Hứa Ngật Xuyên, nhưng với cái đẹp, cậu chưa bao giờ do dự một giây.

Trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác muốn chia sẻ vẻ đẹp của người yêu với toàn thế giới.

Một bức ảnh, kèm theo một tag #my shadow#, ngay lập tức được lan truyền nhanh chóng, thậm chí có lúc lên cả hot search.

Kỷ Nghiêu Vũ không ngờ bức ảnh lan truyền nhanh như vậy, dù bức ảnh không nhìn ra là ai, thậm chí không phân biệt được nam hay nữ, cậu dần dần cảm thấy bất an, dù sao nhân vật chính trong ảnh hoàn toàn không hay biết. Cuối cùng, cậu đã khoá bức ảnh lại và thú nhận với Hứa Ngật Xuyên.

Hứa Ngật Xuyên khi nhìn thấy bức ảnh, không thể tin rằng mình chính là nhân vật chính trong ảnh. Anh hoàn toàn không quan tâm việc mình bị chụp lén, bị phơi bày, ngược lại còn liên tục cảm ơn Kỷ Nghiêu Vũ đã chụp anh đẹp đến vậy, còn an ủi Kỷ Nghiêu Vũ đừng tự trách.

Rất nhanh sau đó, một thương hiệu xa xỉ nhỏ tìm đến Kỷ Nghiêu Vũ. Công ty này vừa ra mắt một chiếc dây chuyền cánh bướm, là sản phẩm chủ lực của mùa này, mọi khía cạnh đều hướng đến sự hoàn hảo. Một poster bắt mắt phù hợp với chủ đề rất khó tìm, mà bức ảnh của Kỷ Nghiêu Vũ như thể chụp thẳng vào trái tim họ. Thật trùng hợp, tên của công ty này là “Shadow”.

"Không, tuyệt đối không."Kỷ Nghiêu Vũ kiên quyết không đồng ý, đem ảnh khỏa thân của Hứa Ngật Xuyên bán đi, cảm giác như vậy giống như đang bán đứng nửa kia vậy.

Nhìn người yêu làm nũng chu mỏ, Hứa Ngật Xuyên mỉm cười, giọng nói cũng trở nên trẻ con: "Không sao đâu, nhiều người đã nhìn thấy, mà họ cũng không biết là anh, anh cũng không cảm thấy bị nhìn hết đâu mà."

Kỷ Nghiêu Vũ ấm ức nói: "Đều tại em, lúc đó vì một phút bốc đồng mà phát tán ra ngoài, em tuyệt đối, tuyệt đối không nghĩ đến việc bán ảnh của anh," cậu nắm chặt tay, khóe mắt ửng đỏ, yếu ớt nói: "Đây là thứ em muốn giữ làm kỷ niệm suốt đời…”

Hứa Ngật Xuyên vuốt ve đầu của Kỷ Nghiêu Vũ, nói: "Anh sẽ chụp ảnh em suốt đời, bất kể là tư thế gì, mặc quần áo hay không, chỉ có em mới có thể chụp, cơ thể trần truồng của anh cũng chỉ dành cho mình em xem. Sau này chúng ta sẽ còn chụp những bức ảnh đẹp hơn nữa, chỉ có em mà thôi…”

Hứa Ngật Xuyên hôn lên khóe mắt đỏ hoe của Kỷ Nghiêu Vũ, đôi môi bị lông mi run rẩy quét qua có chút ngứa, anh tiếp tục: "Vì vậy bức ảnh không rõ ràng này, bán cho họ cũng không sao, em sẽ nổi tiếng ngay lập tức, sẽ kiếm được rất nhiều tiền, chúng ta sẽ tiến gần hơn đến ước mơ của mình, đúng không?”

Anh ngừng lại một chút, "Hơn nữa... lúc đó mọi người sẽ thấy bức ảnh mà chồng anh chụp cho anh, họ sẽ chiêm ngưỡng nó, khen ngợi em, cảm giác này giống như... giống như tuyên bố tình yêu của chúng ta với cả thế giới, ngầu đét.”

Kỷ Nghiêu Vũ vẫn nhìn Hứa Ngật Xuyên, ánh mắt trong veo, không chớp mắt, cuối cùng bịt miệng anh lại, hôn đến khi anh chỉ còn có thể rên rỉ, không nói được câu nào trọn vẹn nữa.

Một tháng sau, sản phẩm mới của Shadow trở nên nổi tiếng khắp nơi. Công ty đã bao trọn quảng cáo trên tuyến tàu điện ngầm số một suốt cả một tuần, biến cả toa tàu thành những poster màu đen, trắng xám. Nhờ chiến dịch quảng bá rầm rộ này, ngày càng nhiều người bị poster thu hút khiến chiếc vòng cổ hình bươm bướm nhanh chóng được bán hết, trở thành hàng hiếm, thậm chí giá còn bị đẩy lên gấp ba lần so với giá gốc.

Mức độ phổ biến của sản phẩm này vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, không chỉ vì giá trị của sản phẩm mà còn nhờ vào poster có sự góp mặt của Kỷ Nghiêu Vũ. Công ty Shadow nhanh chóng đưa ra lời mời hợp tác lâu dài với Kỷ Nghiêu Vũ.

Kỷ Nghiêu Vũ được sủng mà kinh, phần lớn là không tự tin. Nhưng khi biết rằng bức ảnh này được chụp bởi một thiên tài trẻ tự học mới 18 tuổi, công ty Shadow càng quyết tâm chọn Kỷ Nghiêu Vũ, mức lương mà họ đề nghị vượt ngoài sự tưởng tượng của Kỷ Nghiêu Vũ và Hứa Ngật Xuyên. Chỉ trong ba tháng, Kỷ Nghiêu Vũ có thể kiếm được số tiền mà Hứa Ngật Xuyên phải làm cả năm mới có được, hơn nữa còn có thể vừa đào tạo vừa làm việc. Việc không bị hấp dẫn là điều không thể nào.

Nhược điểm duy nhất là trụ sở chính của Shadow nằm ở thành phố A. Nếu Kỷ Nghiêu Vũ đồng ý, họ sẽ phải đối mặt với việc sống xa nhau lâu dài.

Đi hay không đi.

Chọn tình yêu hiện tại, hay theo đuổi ước mơ dài lâu?

Tại ngã rẽ này, cả hai phải đưa ra quyết định.