Đứa Trẻ Hoang Dã - Miêu Nô

Chương 2




Trong đêm tĩnh mịch, ngoại trừ vài tiếng chó sủa xa xa, chỉ còn lại âm thanh của thiên nhiên.

Đột nhiên rời xa trần thế ồn ào náo động, Hứa Ngật Xuyên còn chưa quen lắm, nhưng ngủ an ổn hơn so với tưởng tượng.

Không phải tiếng đồng hồ báo thức đánh thức anh mà là tiếng gà gáy.

Không khí tràn ngập mùi cỏ xanh thoang thoảng, anh nghiên cứu lộ trình chạy bộ buổi sáng dọc theo con đường ven ruộng rồi trở lại sân, chống đẩy mấy chục cái mới hoàn thành bài tập.

Trong phòng bếp đầy đủ nồi chảo, nhưng anh lại không có hứng thú nấu nướng lắm, nhớ tới bánh bao Kỷ Nghiêu Vũ tặng mình tối qua, vỗ nhẹ vết đất trên đó, vẫn có thể ăn được, hương vị thơm ngon đến lạ thường.

Trường tiểu học Tây Liễu chỉ cách nơi ở của anh vài trăm mét nên việc ra vào lớp rất thuận tiện, lúc này đã có những tốp học sinh băng qua sương sớm để đến trường.

Từ nhỏ Hứa Ngật Xuyên lớn lên trong thành phố, biết thôn Tây Liễu nghèo khó nhưng không ngờ lại nghèo đến mức này, đều nói xây dựng nông thôn mới xã hội chủ nghĩa, công trình hy vọng gì đó, xuống nông thôn xóa đói giảm nghèo hình như không liên quan gì đến nơi này.

Trường tiểu học Tây Liễu là trường tiểu học duy nhất trong thôn, phòng học chỉ có ba gian, giáo viên ngoại trừ Hứa Ngật Xuyên còn có hai nông dân địa phương, không ít trẻ em năm giờ sáng đã xuất phát, băng qua nhiều ngọn núi và mương nước để đến trường.

Hai ba mươi đôi mắt đen như mực nhìn Hứa Ngật Xuyên, ngoài lòng xót xa ra anh còn nghĩ tới Kỷ Nghiêu Vũ.

Chẳng phải thằng bé nói muốn đi học sao, sao hôm nay không tới?

Nghi vấn này chẳng mấy chốc đã được giải đáp, anh thấy Kỷ Nghiêu Vũ, nhưng cũng không phải tới đi học.

Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Hứa Ngật Xuyên đi dạo đến sân thể dục phía sau, cố ý trốn xa xa bởi vì đám nhỏ này quá quấn người. Anh chỉ muốn hút một điếu thuốc giải sầu, không ngờ vừa đến sân thể dục đã thấy một đám trẻ hỗn chiến.

Nói hỗn chiến cũng không phải hỗn chiến, dù sao không phải đánh nhau, mà giống như là tham gia náo nhiệt vây xem cái gì đó.

“ Đi! Đi! Chạy nhanh lên cho tao! "Giọng trẻ con non nớt vang lên giữa đám đông, rất là diễu võ dương oai.

“Ha ha, nó không làm được mà!”

Một đứa trẻ đang theo dõi đã nhặt bùn đã khô một nửa dưới mặt đất, nặn thành một quả bóng tròn rồi ném vào trong, những đứa khác cũng bắt đầu làm theo, chẳng mấy chốc đã biến thành một cuộc chiến bóng bùn.

“Mẹ nó, đừng đập tao! Đập vào nó kìa!”

“Đập chết khắc tinh này!”

“Ha ha ha, thằng con hoang khắc chết cha mẹ!”

Nếu không phải chính tai Hứa Ngật Xuyên nghe thấy, anh căn bản không thể tưởng tượng được một đám trẻ con chừng mười tuổi lại có thể nói ra ngôn ngữ ác độc như vậy.

Anh ném tàn thuốc đi, lững thững xông lên phía trước, đẩy đám đông ra, lớn tiếng quát: "Đang làm gì thế!”

Một nhóm học sinh thấy giáo viên tới liền bỏ chạy biến mất, nhóc trọc nhỏ cưỡi trên lưng Kỷ Nghiêu Vũ vội vàng lăn xuống, thiếu chút nữa bị đập đầu.

Hứa Ngật Xuyên gần như không thể tin vào mắt mình, một người cao to mười bảy tuổi thế mà lại bị một đám nhóc quỷ chưa dứt sữa bắt nạt thành như vậy. Chẳng trách người Kỷ Nghiêu Vũ lúc nào cũng bẩn thỉu, tất cả đều là do những đứa trẻ này mà ra!

Hứa Ngật Xuyên cố gắng khống chế cảm xúc của mình, đầu tiên là kiểm tra đầu trọc, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, hỏi: "Em tên gì, học lớp nào?”

Đầu trọc oa một tiếng khóc lên, nào còn có dáng vẻ diễu võ dương oai vừa rồi.

Kỷ Nghiêu Vũ đứng dậy, hốc mắt cũng có hơi hồng hồng, không biết là sợ hãi hay là cảm động.

Hứa Ngật Xuyên dịu dàng hỏi Kỷ Nghiêu Vũ: "Có bị đập bị thương không?”

Kỷ Nghiêu Vũ nhìn đầu trọc, run rẩy lắc đầu.

Hứa Ngật Xuyên vây quanh Kỷ Nghiêu Vũ kiểm tra một vòng, không phát hiện vết thương, lúc này mới yên lòng, lại nghiêm túc nói với Đầu Trọc: "Lát nữa tan học thầy muốn tìm bố mẹ em nói chuyện.”

Đầu trọc thút thít nói: "Em, em tên là Phương, Phương Tự Cường, thầy đừng tìm mẹ em huhu.”

Phương Tự Cường khóc nào là nước mắt nào là nước mũi, rất là uất ức, Hứa Ngật Xuyên bị tiếng khóc chói tai của nó làm cho đau đầu, nói: "Đừng khóc.”

Anh ngồi xổm xuống ngang hàng với Phương Tự Cường, hỏi: "Vừa rồi tại sao em lại cưỡi lên người người ta?"

Phương Tự Cường quay đầu, không lên tiếng, nghĩ thầm, còn sao nữa, vui chứ sao.

Hứa Ngật Xuyên thở dài: "Không mời phụ huynh cũng được, nhưng em nhất định phải xin lỗi anh trai này, sau này không được bắt nạt người khác nữa, biết chưa?"

Phương Tự Cường thừa dịp Hứa Ngật Xuyên không chú ý, hung hăng liếc Kỷ Nghiêu Vũ một cái, cho tới bây giờ nó toàn làm làm đại ca, tuyệt đối không có một ngày cúi đầu.

Kỷ Nghiêu Vũ hoảng sợ, kéo tay Hứa Ngật Xuyên, ấp úng nói: "Bỏ, bỏ đi!”

“Không được, "Hứa Ngật Xuyên nghiêm túc nói," Đúng thì phải khen ngợi, sai thì phải sửa lại, nếu không nó sẽ sai thêm nữa.”

Kỷ Nghiêu Vũ cắn môi, mặt ủ mày chau.

Hứa Ngật Xuyên lại một lần nữa thúc giục Phương Tự Cường, thái độ cứng rắn không thể cự tuyệt, "Phương Tự Cường, xin lỗi mau.”

Lúc này Phương Tự Cường mới miễn cưỡng nói ra hai chữ xin lỗi.

“Ai, thái độ này của em "còn phải giáo dục thêm một phen, chuông vào học vang lên, Hứa Ngật Xuyên tặc lưỡi," Sau này không được bắt nạt người khác nữa!”

Phương Tự Cường chạy như bay đi.

Kỷ Nghiêu Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ, hốc mắt đỏ hoe.

Hứa Ngật Xuyên nhìn dáng vẻ đáng thương của Kỷ Nghiêu Vũ, còn muốn dặn dò hai câu, nhưng thời gian không cho phép, anh nói: "Trở về đi, sau này có vấn đề gì có thể tìm anh.”

Nói xong anh liền xoay người rời đi, phất phất tay, xem như đáp lại tiếng "Cảm ơn" nhỏ đến đáng thương của Kỷ Nghiêu Vũ.

Tiết học này diễn ra không suôn sẻ, trong lòng như bị tảng đá chặn lại, Hứa Ngật Xuyên giảng vài câu thơ qua loa rồi dặn dò học sinh tự học.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt bắt gặp một bóng người đang ngồi xổm, tảng đá trong lòng anh chợt rơi xuống đất, anh giả vờ vô tình đi đến cửa sổ, nghe được Kỷ Nghiêu Vũ đang hùng hồn lặp lại hai câu thơ anh vừa dạy.

“Là "Sơn" chứ không phải "Tam"”. Hứa Ngật Xuyên cười nhắc nhở.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Nghiêu Vũ đỏ bừng, thẹn thùng chạy đi.

Hứa Ngật Xuyên thầm nghĩ, đứa bé này sao lại dễ xấu hổ như vậy, giống như mình đang trêu chọc nó vậy!

Hứa Ngật Xuyên không chỉ dạy tiếng Trung và toán ở trường tiểu học Tây Liễu mà còn phụ trách môn thể dục và tiếng Anh, chuẩn bị xong tiết đã mười giờ tối, đang định nghỉ ngơi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Lỗ tai anh dựng thẳng, cảnh giác, im lặng chờ tiếng gõ cửa đi qua.

Ai lại tìm anh vào lúc này cơ chứ?

“Thầy Hứa "Giọng nói rất nhỏ của Kỷ Nghiêu Vũ từ bên cửa sổ truyền tới.

Hứa Ngật Xuyên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng, nóng lòng muốn mở cửa, đón bóng dáng rụt rè bước vào phòng, nhẹ giọng hỏi: “Đã khuya thế này mà em vẫn chưa nghỉ ngơi à?”

Mặt Kỷ Nghiêu Vũ đã được rửa sạch sẽ, thay một chiếc áo khoác vải bông cũ kỹ, nhưng vẫn không che giấu được vẻ xinh đẹp mỹ miều, cậu xoè tay ra nói:” Thầy Hứa, cho thầy cái này.”

Hứa Ngật Xuyên vui vẻ nhận lấy bánh bao không nhân nói: “Cảm ơn em nha.”

Kỷ Nghiêu Vũ ngượng ngùng cười nói: “Tôi chỉ muốn cảm ơn Thầy Hứa thôi.”

“Cám ơn cái gì? Cảm ơn hôm nay anh giải vây cho em, hay là cảm ơn anh dạy kiến thức cho em?” Hứa Ngật Xuyên trêu chọc cậu.

“Giải vây? "Kỷ Nghiêu Vũ chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm Hứa Ngật Xuyên.

"Đồ ngốc," Hứa Ngật Xuyên sờ đầu Kỷ Nghiêu Vũ, hôm qua anh đã muốn sờ rồi, hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện, chất tóc quả nhiên mềm mại như trong tưởng tượng, "Sau này còn muốn học kiến thức không?*

Kỷ Nghiêu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy em tới đi, thầy Hứa hoan nghênh em tới nghe giảng.”

Kỷ Nghiêu Vũ có hơi chần chờ nói: "Tôi không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài.”

“Vậy anh sẽ kê cho em một cái bàn nhỏ ở ngoài, em ngồi đó nghe giảng, anh sẽ chuẩn bị sách giáo khoa và sách bài tập cho em, anh bảo anh kê bàn làm việc, ai cũng sẽ không biết là em đang dùng, được không?"

Trong đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nghiêu Vũ lóe ra ánh sao, "Thật ạ?”

“Thầy sẽ không gạt người nha.”

“Cảm ơn thầy. "Kỷ Nghiêu Vũ cảm động, hốc mắt đỏ lên lần nữa, lắp bắp nói không ra lời.

“Đừng " tôi tôi tôi" nữa, sau này phải nói "em.”

Giọng nói dễ nghe như vậy lại nói giọng quê, thật sự là phung phí của trời.

"Em"

“Vậy là đúng rồi! "Hứa Ngật Xuyên lại xoa đầu Kỷ Nghiêu Vũ như khen thưởng.

“Thầy Hứa nghỉ ngơi sớm một chút, em đi trước đây!”

“Được, ngày mai gặp.”

Kỷ Nghiêu Vũ giật mình, lập tức lộ ra nụ cười chân thành, "Ngày mai gặp.”

Ngày hôm sau, Hứa Ngật Xuyên nhìn thấy bóng dáng thon gầy kia, đỏ mặt, cúi đầu, giấu dưới cửa sổ.

Kỷ Nghiêu Vũ cứ như vậy cách một cánh cửa sổ học cùng bọn nhỏ nhỏ hơn mười tuổi.

Hứa Ngật Xuyên cảm thấy thể chất và tinh thần thoải mái, giọng giảng của anh trở nên vang và uy lực hơn, hai mươi sáu chữ cái dạy đi dạy lại vài lần, cho đến khi xác định Kỷ Nghiêu Vũ ngoài cửa sổ hoàn toàn thuộc lòng mới nhảy đến phân đoạn tiếp theo.

Mỗi ngày Kỷ Nghiêu Vũ đúng giờ xuất hiện ở ngoài cửa sổ, Hứa Ngật Xuyên đã quen với hình thức dạy học như vậy, mà Kỷ Nghiêu Vũ cũng không phụ sự mong đợi của anh, bài tập mỗi ngày Kỷ Nghiêu Vũ hoàn thành rất tốt.

Hứa Ngật Xuyên cực kỳ vui mừng, thậm chí chỉ muốn dạy cho người ngoài cửa sổ kia.

Không biết vì sao, Hứa Ngật Xuyên vừa nhìn thấy Kỷ Nghiêu Vũ cười, chính anh cũng không nhịn được cười, đáy lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn kiên định.

Mà chỗ ngồi quen thuộc hôm nay lại không có bóng người quen thuộc.

Lần đầu tiên Kỷ Nghiêu Vũ nghỉ học.

____________

Lại phải chỉnh xưng hô của Kỷ Nghiêu Vũ cho phù hợp một chút.