Hứa Ngật Xuyên không thích ngọt, anh còn nhớ rõ lần trước Kỷ Nghiêu Vũ cho anh hai viên kẹo, anh đã cầm đi để đánh lui chó dữ. Kỷ Nghiêu Vũ lại cực kỳ thích đồ ngọt, phải nói là đồ trẻ con thích,dường như cậu cũng không kén chọn.
Hứa Ngật Xuyên mua cho cậu một cái kem, cậu vô cùng quý trọng, liếm từng chút một, không dám ăn hết quá nhanh.
Hứa Ngật Xuyên chấm khoai tây chiên vào sốt cà chua, đưa tới bên miệng Kỷ Nghiêu Vũ, hỏi: "Kem ngon không?”
Kỷ Nghiêu Vũ gật gật đầu, nhận lấy khoai tây chiên, mà Hứa Ngật Xuyên nhìn lỗ hổng trên kem, rất tự nhiên ghé đầu qua, liếm một miếng dọc theo chỗ Kỷ Nghiêu Vũ liếm qua, chép chép miệng, nói: "Ừ, mùi vị quả nhiên không tệ.”
“Nhưng ăn ít đi, trời lạnh ăn nhiều sẽ bị cảm. "Hứa Ngật Xuyên lại cắn một miếng," Anh giúp em chia một ít.”
Kỷ Nghiêu Vũ bị khoai tây chiên hấp dẫn vị giác, nhét kem vào tay Hứa Ngật Xuyên.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Ngật Xuyên lại mặt dày nói: "Cho anh ăn khoai tây chiên, chấm nhiều sốt cà chua một chút.”
Khoai tây chiên dính sốt cà chua đỏ tươi được đưa tới bên miệng, Hứa Ngật Xuyên tiếp được một miếng, không biết là cố ý hay vô tình. Anh ngậm ngón tay Kỷ Nghiêu Vũ lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vài đầu ngón tay, dường như chỉ liếm sốt cà chua giùm Kỷ Nghiêu Vũ mà thôi.
Kỷ Nghiêu Vũ ngẩn người, mặt lập tức đỏ lên, không biết làm sao.
“Tương cà chua dính vào tay, "Hứa Ngật Xuyên làm bộ tự nhiên cầm lấy giấy lau tay cho Kỷ Nghiêu Vũ, nói:" Ăn xong chúng ta đi xem phim.”
Gần đây có một bộ phim bom tấn u Mỹ ra mắt, Hứa Ngật Xuyên đặc biệt chọn lồng tiếng Trung. Trong rạp chiếu phim đen thui, hai người ngồi ở trong một góc. Hứa Ngật Xuyên vừa đút bỏng ngô cho Kỷ Nghiêu Vũ, vừa nhỏ giọng phân tích nội dung bộ phim cho cậu. Kỷ Nghiêu Vũ đã sớm học được cách có qua có lại, Hứa Ngật Xuyên cho cậu một viên, cậu cũng cho Hứa Ngật Xuyên một viên. Cho dù Hứa Ngật Xuyên không thích đồ ngọt, cũng ăn đến quên cả trời đất.
Cả rạp chiếu phim đều có kha khá các cặp đều dính lấy nhau như bọn họ. Nội dung bộ phim dần bước vào cảnh tốt đẹp, Kỷ Nghiêu Vũ dần dần mê mẩn, không hề chớp mắt xem cực kỳ chuyên chú, chỉ có khi bỏng ngô đến bên miệng mới há miệng. Hứa Ngật Xuyên chẳng hề có tâm tư xem phim, mỗi khi màn ảnh sáng lên anh sẽ quay đầu thưởng thức sườn mặt của Kỷ Nghiêu Vũ.
Quả nhiên khi con trai chuyên chú là đẹp trai nhất, cho dù Kỷ Nghiêu Vũ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Hứa Ngật Xuyên vẫn có cảm giác trưởng thành sớm, phải biết rằng, hai chữ này đặt trên người Kỷ Nghiêu Vũ lúc bình thường sẽ vô nghĩa. Trên người cậu có sự hồn nhiên ngây thơ có một không ai, nhưng nói năng thận trọng, dáng vẻ hết sức chuyên chú lại làm cho người ta kinh diễm một cách ngạc nhiên.
Hứa Ngật Xuyên cảm thấy mình thật sự điên rồi, bởi vì anh vừa nghĩ tới dáng vẻ chuyên chú hiến dâng cho điện ảnh của Kỷ Nghiêu Vũ, anh cũng hơi không được tự nhiên.
“Sao vậy? "Kỷ Nghiêu Vũ cảm nhận được tầm mắt bên cạnh, quay đầu hỏi Hứa Ngật Xuyên.
“Phim có hay không?”
“Có, hay. "Kỷ Nghiêu Vũ gật đầu," Anh...sợ à?”
Hứa Ngật Xuyên ho khan hai tiếng, từ chối cho ý kiến.
Kỷ Nghiêu Vũ: "Vậy... Chúng ta không xem nữa.”
Hứa Ngật Xuyên cười cười, trong bóng tối, anh kéo tay phải Kỷ Nghiêu Vũ qua, xuyên qua khe hở năm ngón tay chế trụ tay cậu, nói: " Em nắm chặt tay anh Xuyên một chút, anh Xuyên sẽ không sợ.”
Kỷ Nghiêu Vũ vô thức siết chặt lòng bàn tay.
Một bộ phim kết thúc, hai tay nắm lấy đổ đầy mồ hôi nhưng cũng không có ý định buông ra.
Bộ phim nói về cái gì, Hứa Ngật Xuyên không rõ lắm, nhưng anh biết đây là bộ phim hay nhất mà anh từng xem.
Trước khi ngủ, Hứa Ngật Xuyên lại chen vào phòng tắm, quang minh chính đại "trợ giúp" Kỷ Nghiêu Vũ tắm rửa.
“Cô bé, đêm nay ngủ với anh không? "Hứa Ngật Xuyên cười xấu xa, nâng cằm Kỷ Nghiêu Vũ lên.
“Anh đừng đùa em, " Kỷ Nghiêu Vũ rũ mắt," Em không phải cô bé…”
“Sao vậy, còn thẹn thùng. "Hứa Ngật Xuyên bước vào bồn tắm, ôm lấy Kỷ Nghiêu Vũ từ phía sau, nói:" Em chính là cô bé của anh.”
Anh thấy lỗ tai Kỷ Nghiêu Vũ hơi đỏ lên, liền nổi lên tâm tư trêu đùa, một tay nhéo nhéo vành tai nho nhỏ kia, "Lỗ tai Nghiêu Nghiêu mềm mại, nóng quá.”
Kỷ Nghiêu Vũ không được tự nhiên vặn vẹo thắt lưng, trong lúc vô tình lưng cọ cọ vào cơ ngực Hứa Ngật Xuyên, cơ thể sau lưng đột nhiên trở nên cứng ngắc, Kỷ Nghiêu Vũ cảm thấy lỗ tai nóng lên, thì ra Hứa Ngật Xuyên tựa đầu lên vai cậu, phả hơi nóng vào lỗ tai cậu.
Môi dán vào lỗ tai Kỷ Nghiêu Vũ, như ngậm như không, Hứa Ngật Xuyên khàn giọng nói: " Cục cưng, anh thật sự thích em chết mất.”
Cảm nhận được sau lưng có vật cứng áp sát, Kỷ Nghiêu Vũ có chút xấu hổ khó hiểu, không dám nhúc nhích: "Anh...... Cái kia......”
Hai tay Hứa Ngật Xuyên từ phía sau ôm chặt lấy cơ thể Kỷ Nghiêu Vũ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm vành tai đỏ mọng đáng yêu kia, trong cổ họng phát ra tiếng rên nhẹ mông lung, như là cực lực nhẫn nại cái gì.
"Anh... Đừng..." Lỗ tai của Kỷ Nghiêu Vũ cực kỳ mẫn cảm, xúc cảm đầu lưỡi như ngọn lửa thiêu đốt lỗ tai cậu, đồng thời lan tràn khắp toàn thân cậu.
Trái tim Hứa Ngật Xuyên kích động trước nay chưa từng có, một số hình ảnh cấm kỵ trong đầu không xua đi được. anh muốn hôn môi Kỷ Nghiêu Vũ, ngay cả lọn tóc cũng không buông tha. Anh nhất định sẽ nhẹ nhàng, chậm rãi hưởng thụ loại xúc cảm tuyệt mỹ này. Anh sẽ hôn từ đỉnh đầu đến cằm, liếm yết hầu nhỏ bé vì căng thẳng mà lăn lên lăn xuống của cậu, lại tỉ mỉ mút cái cổ trắng hồng của cậu, cho đến khi xuất hiện ấn ký riêng của anh, hai núm vú kia hẳn là rất nhạy cảm. Đầu lưỡi anh cuộn lại, sẽ nhẹ nhàng rung động. Anh nhất định sẽ để lại nước bọt của mình, biến chúng thành sương mù mờ mịt. Cơ bụng của đứa nhỏ bắt đầu hình thành từng chút một.Là kết quả của tháng ngày kiên trì rèn luyện, cảm giác sờ vào chắc chắn rất tốt, xuống chút nữa chính là khu cấm dẫn người phạm tội, sạch sẽ mà xinh đẹp mềm thịt rủ ở giữa háng, ưu việt giống như chủ nhân của nó. Hai chân vừa dài vừa trắng, sạch sẽ đến một chút lông chân cũng không có, mà ngay cả mắt cá chân tròn vo cũng đáng yêu vô cùng…
Hứa Ngật Xuyên không dám liếc mắt nhìn Kỷ Nghiêu Vũ, nhưng cơ thể trần trụi của cậu đã được khắc hoạ vô cùng nhuần nhuyễn. Đây là thành quả khi lặng lẽ nhớ lại bao nhiêu lần trong đầu.
Phần tình cảm này quá mức nồng đậm, đè nén không được, chỉ có thể mặc cho nó mạnh mẽ sinh trưởng - -
Rốt cục, Hứa Ngật Xuyên chỉ dựa vào sự tưởng tượng của bản thân đã phát tiết ra thành quả tội ác, trái tim anh đập thình thịch, đồ vật của anh run rẩy từng trận.
Mà người đưa lưng về phía mình cũng đang run lẩy bẩy, sợ hãi tới cực điểm.
“! "Nhìn chất lỏng màu trắng sữa bay trên mặt nước, bên tai Hứa Ngật Xuyên đột nhiên nổ một tiếng sấm, như bừng tỉnh trong mộng.
Anh ta đang làm gì vậy? Sao anh lại làm một chuyện xấu xa như vậy!? Anh và súc sinh, cầm thú, cặn bã có cái gì khác nhau đâu!?
Đây đâu phải là yêu, đây rõ ràng là một loại ô uế!
Hứa Ngật Xuyên hung hăng tát mình một cái, tiếng tát trong trẻo vang dội, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Vẻ mặt Kỷ Nghiêu Vũ kinh hoảng, kinh ngạc quay đầu nhìn Hứa Ngật Xuyên, sự tình đã phát triển đến một độ cao mà cậu không thể hiểu được, nhưng nhìn thấy dấu tay đỏ tươi trên má Hứa Ngật Xuyên, trong lòng lại càng khó chịu, nước mắt cũng rơi theo.
Nhìn thấy Kỷ Nghiêu Vũ khóc, Hứa Ngật Xuyên hoàn toàn luống cuống, anh ôm lấy Kỷ Nghiêu Vũ, nói năng lộn xộn: "Xin lỗi... Nghiêu Nghiêu...xin lỗi... anh thật sự là súc sinh... Anh không...anh không nhịn được... không phải cố ý dọa em…”
Chết tiệt, mình đang nói cái quái gì vậy! Hứa Ngật Xuyên phất tay muốn tát mình một cái, lại bị Kỷ Nghiêu Vũ ngăn lại.
Đôi mắt Kỷ Nghiêu Vũ đỏ bừng, ngón tay tinh tế vuốt ve gò má bị tát của Hứa Ngật Xuyên, miệng khẽ mở: "Đau không…”
Một trái tim xao động bất an, trong nháy mắt được nhiệt độ lòng bàn tay trấn an, mọi cảm xúc trong lồng ngực cũng hóa thành nhu tình như nước. Hứa Ngật Xuyên giật mình không quá vài giây, má cọ cọ lòng bàn tay Kỷ Nghiêu Vũ. Rõ ràng không phải một bàn tay mười ngón không dính nước dương xuân nhưng lại mềm mại vô cùng, nhẵn nhụi như lông vũ, một chút kén mỏng cũng không có. Anh giống như một con chó lớn được chủ nhân ân xá, có được lòng bàn tay ấm áp kia.
“Không đau. " Anh nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay, Hứa Ngật Xuyên cười nói," Không đau chút nào.”