Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 89: Quên Rồi!






Chuyến bay kéo dài hơn 14 tiếng, tôi nằm trên máy bay cũng đã ngủ xong xuôi một giấc.

Lúc mơ hồ tỉnh dậy cũng là lúc đã đến sân bay ở Việt Nam.

16:00
Vậy mà ở Việt Nam đã là buổi chiều mất rồi!
Vừa mệt mỏi vác xác xuống may bay vừa rút điện thoại ra gọi cho anh cả.

Ổng thấy tôi về mừng như kiểu thấy má đi chợ về vậy.

Hấp ta hấp tấp dặn dò tôi rồi ngay lập tức rồ rồ đạp ga phóng đi ngay!
Tôi thở dài, cả đầu ong ong y như thằng phải gió nằm lăn trên ghế chờ ở sân bay.
Vậy là...!tôi về rồi đó hở, cứ y như một giấc mơ ý nhỉ? Một giấc mơ khiến tôi chẳng dám nghĩ tiếp.
Mười lăm phút sau, điện thoại tôi kêu lên inh ỏi.


Tay tôi mỏi nhừ cầm lấy điện thoại, chán nản trả lời:
- Anh đến rồi à?
- Đúng rồi, ra bên ngoài đi!
Nói rồi tôi cúp máy, xách vali đứng dậy đi ra bên ngoài sân rồi chăm chú nhìn!
- Đây...!Linh ơi, bên này!
Tiếng gọi vang lên đầy vui mừng, phấn khởi.

Tôi còn chưa kịp ngoảnh đầu nhìn lại thì đã có một bóng người nhào tới nhảy lên ôm trầm lấy tôi!
Chời mé ơi, thật muốn đội quần lên đầu mà.

Ổng ôm lấy tôi như kiểu ễnh ương đu cây vậy, người xung quanh vừa đi qua vừa nhìn ngó các thứ rồi xì xào.

Phải đến một lúc lâu, tôi không chịu nổi nữa đành phải đẩy đẩy người ổng ra rồi kêu lên than thở:
- Đờ mờ, xuống, nặng gần chết ra, đi ra cho em thở!
Nói một thôi một hồi cuối cùng ổng cũng chịu nhảy xuống.

Tôi nhăn mặt, khó chịu chỉnh lại quần áo, đột nhiên ổng đưa tay túm lấy cổ áo tôi như hồi nhỏ:
- Vẫn lùn như thưở nào nhỉ, đi, đi dề nhà!
Vừa nói, Khánh Phong vừa kéo tôi sền sệt ra xe! Mi tâm tôi nhíu lại, hai mắt trừng ngang, mặt mũi méo xệch nhìn dòng người đang coi mình như kẻ đến từ sao Hỏa ở đằng sau.
" Rồi vui chỗ nào hả?"
Ra đến xe, ổng mới chịu buông tay ra, tôi giận giữ hất cằm nhìn ổng, vùng vằng kéo cửa xe rồi đặt mông vô!
Nhưng mông chưa kịp chạm đến ghế ngồi thì ổng đã bật ga rồi lao như kiểu bị ma đuổi khiến tôi bật ngửa lại, đầu đụng vào nóc xe:
- Hoàng Khánh Phong, anh muốn chết hả???
Tôi giận giữ quát lên, vừa quát vừa ở đằng sau bóp cổ ổng như muốn đoạt mạng.

Ổng hãm tốc độ lại, khụ khụ khặc khặc kêu đau, tay chân đạp loạn xạ đến nỗi đánh đổ chai nước đặt trên xe, một hồi tôi mới chịu buông tay:
- Có bác sĩ nào giết người như mày không hả?

- Anh mà nói nữa thì còn cái nịt, cái nịt cũng ứ còn nhá!
Nói đến đây bỗng nhiên ổng mím môi lại, quay lên tươi tươi cười cười im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi phụng phịu, dỗi hờn tạm tha thứ, lục tìm trong va li ra một chiếc khăn rồi đưa cho ổng:
- Lau đi ba, tý về không ai giặt trả quần đâu!
Khánh Phong vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi ngậm câm nhận lấy chiếc khăn từ tôi.

Ổng đỗ xe lại bên lề đường rồi lấy khăn cẩn thận lau đi vết ướt do nước đổ ban nãy.

Lau một thôi, một hồi, bỗng nhiên dừng lại rồi do dự hỏi tôi:
- Chiếc khăn này...!mày còn giữ hả?
- Ừ!
Tôi nhạt nhẽo trả lời rồi chống tay dựa vào cửa kính!
- Còn nhớ người ta không?
- Quên rồi!
- Nhưng tao đã nói người ta là ai đâu?
- Anh...
- Vứt đi!
Nói rồi ảnh đang tay ném chiếc khăn ra khỏi cửa.

Tôi trợn tròn mắt nhìn theo rồi vội vàng bật cửa lao ra ngoài, hai mắt láo liên dò xét xung quanh rồi vồ đến nhặt lấy chiếc khăn như nhặt được của báu vậy!
- Linh, em...
- Anh làm cái trò gì vậy hả???
Tôi giận giữ quát lớn rồi hất tay ảnh ra.

Phong đứng sững sờ một lát rồi đặt tay lên trên má tôi, khẽ gạt bỏ giọt nước mờ mờ bao phủ.
- Giữ làm gì nữa!
- Em giữ hay không là việc của em, anh có quyền gì mà vứt nó?
- Vì anh là anh của em! Anh không cho phép em mãi nhớ một người tồi đến như vậy, em hiểu không?

Phong nghiêm trọng nhìn tôi, hai mắt ảnh cũng hoen hoen đỏ.

Mắt tôi rưng rưng, ầng ậng nước rồi bật khóc lên nức nở:
- Khóc đi, cứ khóc đi, khóc xong thì buông tay giùm anh!
Hai tay ảnh kéo tôi lại vào trong lòng rồi dịu dàng xoa xoa đầu tôi.

Tôi như trời vỡ trận khóc một trận thật đã.
Lát sau, trong xe, tôi sụt sịt lau lau nước mắt nước mũi tèm lem, Phong nhìn tôi do dự một lát rồi mới nổ xe đi tiếp!
Xe đi gần ba mươi phút rồi dừng lại.

Tôi đưa mắt nhìn cố cảnh xung quanh.

Thật quen thuộc! Gần mười năm rồi vẫn y nguyên như ngày đó...!chỉ khác là...!vài thứ đã mới hơn, lớn hơn tôi cũng đã chẳng còn là cô bé 17 năm nào nữa!
Bước chân tôi như sượng lại, từng bước, từng bước ngập ngừng đi vào trong.

Mọi thứ đồng loạt ùa về trong tâm trí tôi: căn nhà này, mảnh sân này, cây hoa này và cả...
- Linh...!con về rồi đó hả?
Tôi giật mình, thoáng sững sờ đưa mắt lên nhìn hai thân trước mặt.

Vừa xa lạ...!vừa thân quen.
Vậy mà...!đã qua lâu tới vậy rồi...!nó cứ y như một giấc mơ dài ý nhỉ?
- Yên...!yên, đứng yên má coi!