Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 32: Cái Chết!




Má tôi khóc òa lên ôm chặt tôi vào lòng, gương mặt tôi trắng bệch, ngoài nước mắt ra cư nhiên không lộ chút cảm xúc.

Vị bác sĩ già thở dài nhìn tôi.

- Cậu bé đó nặng hơn cháu, hiện tại đang tìm máu để phẫu thuật gấp, nếu nốt ngày mai không tìm được thì bọn ta cũng hết cách.

Hai mắt tôi vô hồn, chỉ còn lọt ra đau thương lẫn thất vọng, má tôi ôm lấy tôi, lau nước mắt trên mắt tôi rồi hôm lên tóc tôi, nghẹn ngào mà nói.

- Máu thằng An thuộc nhóm Rh- null, máu hiếm, ba má nó cũng không có.

- Máu Rh- null?

Tôi quay ngoắt đầu hỏi má, hai mắt má cụp xuống gật đầu, chỉ riêng ánh mắt của tôi là còn lóe lên sự chờ đợi nhìn về phía người bác sĩ già, ông cũng nhìn tôi mà gật đầu lại.

Tôi hiểu ra, yên tĩnh nằm xuống.

Một lát sau mọi thứ cũng ổn định lại, má tôi lo lắng cho tôi không muốn đi ra, nhưng tôi tìm mọi cớ đuổi khéo má khiến má không đi cũng không được!

Chẳng mấy chốc trời đã tối, suốt cả ngày từ lúc tỉnh lại từ vụ tai nạn hôm qua tôi chẳng thể chợp mắt nổi, trong đầu tôi chỉ còn tiếng của An vang vọng.

Ban nãy, má có vào thăm tôi, đút cháo tôi ăn rồi lại phải đi ngay lập tức, việc quân mà, dù không muốn cũng phải đi thôi.

Tôi tháo một loạt mũi kim trên người rồi dựa vào tường lần bước đi ra từng bước.

Mỗi bước đặt chân xuống vô cùng đau, bởi khắp người tôi đâu đâu cũng là vết cứa do thủy tinh để lại, đến mặt còn có chứ nói gì chân tay!

Hành lang bệnh viên ngoài tiếng mưa lẫn gió thổi khẽ qua hòa cùng ánh đèn vàng nhờ nhờ thì chỉ còn lại cô đơn và tuyệt vọng.

Tôi đi một lát thì đến căn phòng nhỏ còn sáng đèn, bên trong là ông bác sĩ già ban sáng, tôi nhẹ gõ cửa, ông nhìn ra rồi cười, nụ cười tôi cũng chẳng rõ ý tứ, tôi chỉ biết bần thần đi vào.

Ông ấy không lên tiếng như muốn để tôi tự nói ra, nhưng cổ họng tôi lại nghẹn ắng lại không nói thành lời.

Trong lòng cảm giác bồn chồn, lo lắng lẫn chán nản, mệt mỏi đan xen.

Một lát lâu sau, tôi vẽ vài vòng loằng ngoằng trên mặt bàn rồi ngập ngừng nói:

- Cháu.

cháu có thể.

hiến máu cho cậu ấy không?

Vị bác sĩ gì vẫn im lặng, ông ta cẩn thận tìm trong ngăn kéo thứ gì đó rồi đặt lên mặt bàn một cuốn bệnh án.

- Cháu đọc đi!

Tôi tò mò cầm lấy bệnh án mà nhìn, trong bệnh án là tên của tôi, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là cuốn bệnh án này chứa toàn bộ bệnh án của tôi trước đó!

- Năm 6 tuổi bị ngã mà mất máu quá nhiều, nhưng nhóm máu thuộc nhóm hiếm nên không có máu phù hợp, bác sĩ điều trị không trị được tận gốc dẫn đến cơ chế tạo máu gặp vấn đề!

- Khoảng năm tháng trước đập gáy vào vật cứng làm cho máu tụ ở não.

- Cách đây gần hai tháng trúng đạn, còn hôm qua là tai nạn.

Cháu nghĩ, bọn ta có thể đưa cháu từ Quỷ Môn quan trở về mấy lần?

- Năm lần bảy lượt cái mạng nhỏ của cháu không mất nên cháu nghĩ cháu sống được lâu lắm sao?

Tôi cúi đầu xuống, cảm giác chết lặng tê ran ran ra khắp người.

Lúc này, tôi chẳng biết phải làm sao nữa, nếu tôi không là người hiến máu, Hoàng An cậu ta.

còn cơ hội để sống nữa sao? Chưa thử thì làm sao biết được, tôi- trước giờ chưa bao giờ tin cái gì là số phận, còn thở là còn chạy đến cùng!

- Cháu quyết định rồi, Hoàng An, cháu phải cứu!

Tôi hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt lại kiên quyết nói, vị bác sĩ già nhìn tôi chằm chằm rồi tiếp lời.

- Khả năng thành công 3%, cháu dám cược không?

- Dám ạ!

- Nếu không thành công thì cả cậu ta lẫn cháu đều mất mạng, cháu biết không?

- Cháu biết!

- Biết rồi thì sao, ba má cháu làm thế nào?

- .

Nói đến đây, tôi không biết phải nói thêm gì nữa, lúc này, tâm tôi rối hơn bao giờ hết.

Muốn khóc lên nhào vào vòng tay ba má cũng không được, mà muốn nuốt nước mắt vào trong cũng không xong.

Lùi một bước là bất nghĩa, tiến thêm bước nữa thành bất hiếu.

Tuy nhiên, chắc, ba má sẽ hiểu cho tôi thôi.

Bác Phúc chỉ có mình An, còn ba má tôi có cả hai anh, nếu tôi không sao thì là tốt, nhưng có mệnh hệ gì, tôi phải nhờ hai anh mà thôi.

Nếu có kiếp sau, ơn ba má, tôi trả!

Thấy tôi không trả lời, nhưng vẫn chẳng do dự.

Bác sĩ thở dài có vẻ như thất vọng rồi đặt gọng kính xuống mặt bàn.

Hai tay ông day day trán rồi chép miệng nói với tôi.

- Thật ra ta họ Hoàng, ông nội cháu là bạn của ta, ta sợ ba cháu lo nên không dám nói bệnh tình của cháu, những thứ viết trên bệnh án chỉ là một phần, phần còn lại ắt cháu tự cảm nhận được.

Nhưng thôi, ta tôn trọng quyết định của cháu!

Nghe lời của ông, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn, tôi toại nguyện nở một nụ cười thật tươi, nước mắt lăn dài cảm ơn rối rít.

- Vậy chiều mai chúng ta tiến hành phẫu thuật!

- Sáng mai được không ạ?

- Không, cháu nên nghỉ ngơi thêm, như vậy sẽ tăng tỉ lệ thành công, với lại, cháu muốn giấu ba cháu thì nên làm buổi chiều.

- Cháu cám ơn!

Tôi cúi đầu cám ơn rồi chậm rãi đứng lên đi ra ngoài, tay tôi vừa vịn vào cửa thì tiếng khàn khàn vang lên nhắc nhở.

- Ta nghĩ, cháu nên suy nghĩ kĩ đi, mà nếu chắc chắn rồi thì sáng mai hãy ôm lấy ba má cháu.

Tay tôi cứng đờ bất động trên cánh cửa.

Cái chết không phải là tôi chưa suy nghĩ tới nhưng mà nó xảy ra nhanh quá thôi.

Nụ cười trên môi tôi không hề mất, tôi gật đầu rồi nhanh chóng đi ra.

Hai mắt tôi ướt nhẹp, cảnh vật phía trước cũng mờ đi, nhập nhèm rơi theo từng giọt nước.