Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 10: Đánh Ghen Hộ Mày




" Phụt"

Tôi phun toàn bộ bia trong miệng ra, hai mắt trợn tròn, cổ họng như bị chẹn lại nói không nên lời.

Cái này a, hơi bị sốc đó, tôi không ngờ gu của anh hai tôi lại mặn tới vậy, yêu phải bạch liên hoa chắc mệt lắm nhỉ.

- Sao thế?

Bắt gặp thái độ của tôi, anh cả độn cả mặt hỏi.

- Sao mà anh hai crush cô ta được vậy.

- Tao biết đâu được, nghe nói anh nhà cô lần đầu vô trường thì đi lạc, rồi được con bé nhà người ta chỉ đường, còn anh cô thì chỉ đường cho bé nhà người ta.

Sau đó thì crush, nghe đâu còn chuyện tình dưới mưa.

Con bé đó cũng ước hẹn với anh cô ghê lắm, nhưng anh cô tỏ tình thì từ chối, sau anh cô lại bắt gặp con bé đó hôn người khác nên mới quạo vậy đó.

Nó quạo gần tháng rồi chứ ít.

Nghe anh cả kể, tay tôi đã nắm chặt lại.

Đúng là tức thật, đến cả anh hai tôi mà cô ta cũng cho cao thêm vài cm lận, có lẽ Hoàng An cũng bị cô ta làm như vậy.

- Thế thì anh không biết rồi.

Tôi làm thêm ngụm bia nữa rồi tẻ nhạt nói.

Anh hai đưa mắt nhìn tôi hỏi.

- Sao?

- Ừ thì, chắc hai anh biết Hoàng An chứ.

- Thằng bé lúc nhỏ đính ước với mày, tao biết, má còn nói nó chuyển về đây nữa.

Cả hai đồng thanh nói.

- Thì đó, cô ta là bạn từ hồi An chuyển tới chỗ khác, khi An về đây thì cô ta cũng về theo.

Nào là dành chỗ của em, đùa bỡn với An, rồi còn giả vờ ngã làm thằng An đẩy em ngã như này.

Hai anh tôi đần thối ra, ai nấy cũng có vẻ ngạc nhiên.

Bỗng dưng anh hai tôi vùng dậy, hằm hằm đi xuống.

- Ê, anh đi đâu đấy!

- Đi đánh ghen cho mày.

- Không phải đó là crush anh sao?

- Crush con khỉ, loại con gái đó tao không cần!

Nói rồi anh đi nhanh hơn, tôi với anh cả chạy theo đằng sau để ngăn cản nhưng không kịp, xuống tới nhà đã thấy ảnh đứng như trời trồng mất rồi.

- Hạ Phương Uyên.

Anh hai tôi lên tiếng, giọng anh trầm xuống, gằn từng câu chữ.

Hạ Phương Uyên đang vui vẻ, trông thấy anh tôi gương mặt xám xịt, môi mấp máy.

- Anh.

anh.

Nguyên.

Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, xung quanh ai cũng ngơ ngác, má tôi nói.

- Ơ, thế hai đứa quen nhau à.

- .

- Quen thôi thì đơn giản quá.

Anh hai cười lên, giọng nói rõ điệu mỉa mai, châm chọc.

- Rốt cuộc là sao?

Ba tôi trông thấy điệu bộ ấy của ảnh liền nghiêm giọng hỏi.

- À, có sao đâu ba, Trái đất tròn quá khiến con gặp được ân nhân cho con cao mấy cm.

- Uyên này, em chỉ yêu mình anh, nhưng anh nào thì em nói không rõ nhỉ?

Anh tôi ngạo nghễ nói bóng gió, tôi cùng anh cả đằng sau được một phen cười không ra hình.

Con trai khi bị cắm sừng cũng thật đáng sợ!

Hạ Phương Uyên im lặng, hai má dần đỏ ửng lên, những giọt lệ trong veo rớt ra từ khóe mắt cô ta.

Trông đáng thương tới lạ.

Ai nấy đều lúng túng không biết làm thế nào.

- Cái thằng này, ăn nói kiểu gì vậy!

Mẹ tôi quát lớn, đánh vào cánh tay anh hai.

Ngược lại, anh tôi lại cười ngặt nghẽo.

- Đừng lấy cái nước mắt cá sấu của cô ra.

Tôi vẫn phải nhắc cô một chút.

Tôi- cô có thể đụng đến, nhưng ngay cả hôn phu của em gái tôi cô cũng dám đụng thì tôi không chắc.

Nghe anh nói, trong lòng tôi có chút cảm động.

Dù biết bao nhiêu năm ba anh em chúng tôi như nước với lửa nhưng chỉ cần một người gặp chuyện, hai người còn lại sẽ không chịu yên.

Túm lại, chúng tôi giống kiểu anh em chỉ anh em mới có quyền đánh.

Anh tôi vừa quát xong, Hạ Phương Uyên lại trò cũ, quay đầu bỏ đi.

Hoàng An định chạy theo cô ta liền bị tôi nắm tay lại.

Cậu ta nổi giận, hất tay tôi ra

- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, bà không cần bày trò nữa.

Cánh tay tôi bị cậu ta hất ra đau đến xương tủy, nhưng có lẽ thứ tôi đau nhất là trái tim đi.

- Mày đứng lại cho tao.

Bố An- bác Phúc lên tiếng, An chần chừ một chút rồi quay lại.

- Mày xin lỗi con bé cho tao, xin lỗi xong rồi mày thích đi đâu thì đi.

- Con?

Hoàng An nhấn mạnh một lần nữa rồi ngước mắt lên nhìn bác.

- Là do Linh đẩy ngã Uyên, cô ta không xin lỗi Uyên thì thôi dựa vào đâu bắt con xin lỗi?

" Bốp"

Tiếng bạt tai giáng thẳng xuống, vang lên đau đớn.

Má Hoàng An đỏ lên, tôi sững sờ lắp bắp.

- Ba.

bác, không.

cháu không sao đâu.

Hoàng An chẳng nói chẳng rằng lao ra ngoài.

Bác trai chỉ tay theo cậu ta lặp đi lặp lại một câu duy nhất đầy tức giận.

Bữa cơm dở dang, ba má tôi ngồi yên lặng, chắc cả hai người còn sững sờ lắm.

Có lẽ tôi vẫn là người mạnh mẽ nhất đi, tôi cố trấn tĩnh trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực, mỉm cười nhạt nhòa nói.

- Bỏ đi, chúng ta tiếp tục ăn cơm.

Ba má tôi gật đầu đồng ý, bác trai cũng bình tĩnh lại nghe lời bác gái ngồi xuống, hai anh tôi cũng im lặng cầm bát đũa.

- Linh.

bác xin lỗi.

Bác gái lên tiếng.

Tôi mỉm cười tươi rói đáp lời.

- Có sao đâu bác, cháu cũng có lỗi với Uyên.

Nghe tôi nói, bác gái thở dài, tôi đưa mắt tò mò hỏi bác, ngập ngừng một lát bác cũng nói.

- Chẳng hiểu sao thằng An thích Uyên tới vậy.

Thực ra bác có gặp con bé đó ngoài chợ, chanh chua mà bố láo lắm, về nói thằng An mà thằng An không tin, bắt hai bác thay đổi cách nhìn về con bé.

Dù sao con bé cũng chơi cùng An hơn 10 năm trời nên bác cũng không muốn nặng lời.