Đưa Tôi Đi Ngắm Mùa Đông

Chương 5: Chôn giấu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

do Tiểu (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.

Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.



Vũ hỏi “Bảo bối, em có thấy biển đêm nay đẹp không?”

“Đẹp.” Tôi nói “Có anh bên em, cái gì cũng đẹp cả.”

~~~~~

Lúc tôi về phòng đã hơn mười hai giờ đêm. Hải lo lắng đứng ngoài cửa chờ tôi. Thấy tôi về, cậu không hỏi gì, chỉ ôm lấy tôi thật chặt. Tôi biết, cậu ấy rất quan tâm tới tôi.

Hải luôn là một người anh em tốt, lúc nào tôi cũng có thể cảm nhận được tình thương của cậu dành cho mình.

Khi nhìn thấy hai con ngươi ửng hồng của tôi, Hải sửng sốt “Bảo bối, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại khóc?”

Tôi lập tức cười trừ cho cậu yên lòng “Không có gì. Mới nói chuyện lung tung một chút, không biết thế nào mà tự dưng nước mắt cứ chảy hết ra.”

“Cậu mới nói chuyện gì?” Hải ân cần.

“Có người hỏi ước mơ của tôi là gì?”

“Thế cậu bảo sao?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu, nước mắt lại rớt xuống theo khóe mi “Tôi nói, tôi muốn đi ngắm biển mùa đông.”

Hải chỉ lẳng lặng ôm tôi vào lòng. Tôi biết cả tôi và cậu ấy đều đang nhớ tới Vũ, nhớ tới chuyện trước kia của chúng tôi. Đó là những ký ức vĩnh viễn không thể nào quên của ba người.

Đêm hôm ấy, một đêm yên bình, ở trên bờ biển. Tôi tựa vào ngực của Vũ, nhẹ nhàng cảm nhận tiếng sóng biển vỗ về, lắng nghe từng nhịp tim hòa chung với tiếng rì rào đó, giây phút ấy, khung cảnh ấy, con người ấy… mãi mãi là những kỷ niệm ấp ám trong sâu thẳm đáy lòng tôi.

Vũ hỏi “Bảo bối, em có thấy biển đêm nay đẹp không?”

“Đẹp.” Tôi nói “Có anh bên em, cái gì cũng đẹp cả.”

Vũ cười, hôn tôi “Rất đẹp mới đúng chứ! Đấy là em còn chưa thấy biển gần nhà anh đâu. Anh không bao giờ quên được khoảng trời yên bình màu sáng tro trong những ngày mùa đông năm cũ. Bảo bối, sau này, nhất định anh sẽ đưa em đi tới đó.”

“Ừm… Được.”

Vũ đã từng hứa với tôi như vậy, nhưng mãi mãi anh không thể thực hiện lời hứa đó. Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh thất hứa với tôi.

Không phải vì anh đã quên mà vì, vì cái gì nhỉ… số phận ư?… anh đã bỏ tôi mà đi khi chưa kịp hoàn thành ước nguyện kia.

Vũ là người Đại Liên, anh mang theo vẻ đẹp lẫm liệt, hào sảng mạnh mẽ của đàn ông phương Bắc. Anh là một vũ công trời sinh, người cũng như tên. Anh sinh ra để khiêu vũ và cũng vì khiêu vũ mà chết đi.

Vũ chính là con người của sân khấu, của những ánh đèn lấp lánh. Chỉ cần đứng trên đó thôi, Vũ sẽ quên đi tất cả, quên luôn chính mình. Sự chuyên tâm của anh có một sức hút rất lớn, khán giả yêu thích anh phần nhiều cũng bởi sự nhiệt tình đó. Và cũng tương tự, anh chinh phục tôi bởi tấm lòng chân thành, bởi sự sôi động mà trầm ổn trong con người anh.

Những ngày ở Thâm Quyến là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của tôi. Tuy rằng lúc đó công việc mà tôi làm không nhận được nhiều ánh mắt thiện cảm của mọi người, cũng khó trách, mỗi ngày tôi chứng kiến không biết bao nhiêu trai thanh gái lịch ra vào vũ trường, khắp nơi nồng nặc mùi dục vọng cùng cám dỗ, tất cả được che đậy dưới một lớp vỏ bọc vàng son giả tạo.

Nhưng khi đó, tôi lại có Vũ bên cạnh, đó chính là hạnh phúc và niềm kiêu hãnh lớn nhất trong tôi. Chúng tôi cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau tồn tại ở góc khuất nhất của xã hội và cũng cùng nhau trải qua những giờ phút ngọt ngào, chân thật nhất trần đời.

Tôi yêu Vũ. Cho tới tận bây giờ tôi vẫn không hề do dự hay phải giấu diếm điều gì khi nói ra câu nói này. Tuy rằng tình yêu đó không nhận được sự chúc phúc từ hai bên gia đình và cũng không được phần đông xã hội này thừa nhận; bản thân nó lại tồn tại trong một môi trường với quá nhiều biến chuyển nhưng tôi và anh luôn kiên định. Cả hai chúng tôi đều tin rằng, giữa bầu trời u ám, nặng nề kia vẫn sẽ có một tia sáng mặt trời chiếu soi lên tâm hồn của chúng tôi.

Nhưng cuối cùng, tôi thì ở đây còn anh thì đã đi xa mãi mãi.

Lần cuối cùng anh đặt chân lên sân khấu, sức hấp dẫn của anh vẫn không hề suy giảm. Anh để cho tình cảm mãnh liệt trong con người mình thăng hoa, giải phóng nguồn năng lượng dồi dào của thời thanh xuân trai trẻ qua từng động tác. Một lần nữa, anh chinh phục tôi, chinh phục mọi người, chinh phục chính bản thân anh. Nhưng khi cơ thể hoàn mỹ ấy gục xuống giữa những tiếng gào thét chói tai, tuyệt vọng, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Vũ không tỉnh lại. Cho dù bác sĩ có dùng loại thuốc nào, cho dù Hải đứng bên cạnh quát mắng thì anh đều thờ ơ.

Tôi im lặng chấp nhận tất cả mọi chuyện, chỉ ngồi một chỗ nắm lấy tay Vũ. Từ đầu tới cuối, tôi đều nắm lấy tay anh, thật chặt. Tôi sợ nếu buông ra, anh sẽ như một quả bóng bay bay đi mất, bay lên mãi, bay tới một nơi mà tôi không thể tìm được.

Tôi không khóc. Lúc đó có lẽ tôi đã quên rằng mình còn có thể khóc. Tôi chỉ nhìn anh thật kỹ, vuốt ve khuôn mặt điển trai đang nhợt nhạt của anh, lúc tay tôi chạm vào sống mũi – không một hơi thở, tôi biết người đàn ông của đời tôi đã bỏ lại tôi. Ánh mắt trìu mến thân thương của anh sẽ không hiện lên nét tươi vui khi nhìn thấy tôi; cũng sẽ chẳng còn ai nhéo mũi và mắng yêu “Ngốc ạ!”; không bao giờ chúng tôi còn có dịp ôm nhau ngồi ngắm sao băng nữa… không bao giờ…

Anh cứ ra đi như vậy, thậm chí còn chẳng cho tôi một cơ hội nói lời từ biệt.

Từ đó, giữa biển trời mênh mông, tôi cô quạnh một người.