*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
do Tiểu (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
Tống Ứng Sinh hơi hơi gật đầu, sau đó ngước đôi mắt sưng đỏ lên hỏi tôi “Vậy còn em, Tiểu Thất, ước mơ của em là gì?”
Tôi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa xe. Thở dài một hơi rồi mới nói chậm rãi “Tôi hy vọng, có một ngày, còn có một người, có thể nắm tay tôi, đưa tôi đi ngắm biển mùa đông.”
~~~~~
Chuyện làm gia sư cho Tống Tống tôi vẫn luôn cố gắng duy trì tốt, không vì chuyện Hải tới thăm mà phải gián đoạn. Tôi là thế, khi đã hứa với người khác chuyện gì rồi thì luôn cố gắng làm cho bằng được, nếu không tôi sẽ cảm thấy thật có lỗi với họ và không thể tự tha thứ cho chính mình.
Một điều đáng mừng là từ sau khi có tôi làm bạn, tâm trạng của Tống Tống đã khá hơn trước rất nhiều. Nó đã không còn vùi mình trong thế giới cô độc như trước kia nữa, thỉnh thoảng đã bắt đầu quan tâm tới một vài người xung quanh ngoài tôi. Ai nấy đều nói càng lúc Tống Tống càng đáng yêu hơn, bác sĩ cũng nói chứng tự kỷ của cậu bé có dấu hiệu giảm bớt, hy vọng mọi thứ sẽ tiến triển tốt như thế này.
Tống Ứng Sinh nói tất cả đều là công lao của tôi, thậm chí còn nói khéo là sự xuất hiện của tôi như một phép màu cứu vớt cho Tống Tống. Thật ra tôi không làm gì đặc biệt cả. Tất cả đều là duyên phận. Tôi và Tống Tống có duyên với nhau nên tôi mới có thể giúp đỡ được cậu bé.
Tống Ứng Sinh luôn bề bộn công việc, gặp được anh ta là một chuyện vô cùng khó khăn. Mỗi lần tới nhà, chỉ có tôi, Tống Tống và một bà vú đã đứng tuổi. Nhìn vào đó cũng đủ biết thường ngày Tống Tống cô đơn tới mức nào.
Vì thế, mỗi lần ghé chơi, tôi đều cố gắng làm cho cậu nhóc vui tươi hơn một chút. Thậm chí còn chọc cho nó hăng lên, dạy nó mấy trò nghịch phá, cho nó ngồi trong lòng tôi, tha hồ mà làm nũng. Tôi biết rằng, Tống Tống không có nhiều dịp được làm như vậy với người khác.
Sau mỗi lần tiếp xúc, tình cảm giữa tôi và Tống Tống mỗi lúc một sâu đậm thêm. Biểu hiện rõ nhất là dạo này nó thường xuyên ỷ lại vào tôi, tôi thì một ngày không gặp là lại thấy nhớ nhóc nhỏ. Nhờ vậy tôi có cơ hội được biết nhiều hơn về cha con hai người họ.
Một ngày kia, Tống Tống lấy một bức hình ra đưa cho tôi xem. Trong ảnh là một người phụ nữ có nét mặt thanh tú, đôi mắt xinh đẹp, dáng dấp dịu dàng. Tóc dài chấm ngang lưng, ăn mặc rất đoan chính, không cần nói tôi cũng biết đây là ai.
Quả nhiên, Tống Tống chỉ vào người phụ nữ trong ảnh “Đây là mẹ của em.” Sau đó, nó rúc vào người tôi rồi khóc ầm lên.
Đó là lần đầu tiên Tống Tống nhắc tới mẹ trước mặt tôi. Tôi ôm lấy nó thật chặt, cứ để cho nó khóc thật tự nhiên, trẻ con cũng như người lớn thôi, khóc rồi sẽ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy rằng trước giờ có vẻ tôi luôn hờ hững với máu mủ tình thâm nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng cậu bé vì dù sao nỗi đau mất đi người thân này, tôi, ít nhất đã từng trải qua một lần.
Hai tuổi. Cha mất. Tôi không còn cảm nhận được tình thương của ông. Năm tuổi. Mẹ tái hôn. Tôi một lần nữa thiếu vắng tình thương của đấng sinh thành. Tuy rằng sau đó có Tiểu Tuấn làm cho tôi cảm thấy an ủi được phần nào, nhưng cũng bởi vậy mà càng lúc tôi càng cảm thấy mình như một người dư thừa, trở thành một gánh nặng, một sự trói buộc đối với cuộc sống mới của mẹ.
Cho nên, tôi có thể hiểu được vì sao Tống Tống lại khóc, cũng hiểu được việc nó dùng thái độ khiếm nhã, thù hằn với mọi người xung quanh để che dấu đi bi thương trong lòng.
Khóc mệt mỏi, Tống Tống dựa hẳn vào trong người tôi. Những ngày qua, vòng tay của tôi luôn là một nơi chốn an bình, thoải mái nhất dành cho đứa trẻ đáng thương này. Nó xoa cái mũi, nhỏ giọng “Anh Tiểu Thất, có phải mẹ không thương em nên mới bỏ em lại mà đi thế này đúng không?”
“Không phải đâu. Anh chắc chắn mẹ rất thương em đó!” Tôi trấn an cậu nhóc. Tôi không biết vì sao mẹ Tống Tống lại chết nên rốt cuộc chỉ có thể an ủi nó như thế.
“Vậy tại sao mẹ lại tự sát?” Đột nhiên Tống Tống gào lớn lên rồi lại khóc nức nở.
Tự sát???
Tôi hoảng loạn. Tôi vốn nghĩ gia đình này là một mái ấm hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận, con cái mỹ mãn. Chẳng qua là trời giáng tai họa bất ngờ, cướp đi mẹ hiền, vợ yêu của hai cha con Tống Tống. Thật sự tôi không thể nào ngờ rằng mẹ của Tống Tống tự sát. Không thể nào tin được. Xem ra gia đình này và cả người đàn ông chủ nhân của nó đều không hề đơn giản như tôi đã từng nghĩ, còn có rất nhiều bí mật ẩn chứa tại nơi này mà tôi chưa biết. Nhưng chuyện này có lẽ không thể coi là bí mật được, ngay cả một đứa trẻ hơn năm tuổi cũng biết, e rằng ngoài tôi ra, mọi người đều biết cả.
Tôi cúi xuống nhìn Tống Tống, không biết phải nói gì trong lúc này. Nhỏ thế mà phải trải qua quá nhiều đả kích, nó không chịu được cũng không có gì là lạ.
Thật lâu sau đó tôi mới bình ổn được những suy nghĩ miên man trong đầu mình, lau nước mắt trên mặt Tống Tống “Tống Tống, nghe anh nói này. Mẹ em rất yêu thương em đấy! Mẹ không muốn bỏ đi đâu, lại càng không muốn phải rời xa Tống Tống. Nhưng có rất nhiều chuyện làm cho mẹ em phải tan nát cõi lòng, không thể đối mặt được, mẹ đành phải lựa chọn lảng tránh nó. Em còn nhỏ, có rất nhiều sự tình chưa hiểu được. Chờ sau này lớn thêm tí nữa, từ từ em sẽ hiểu thôi.”
Tôi cho Tống Tống một sự chờ mong, chờ mong vào tương lai, sau này, khi nó lớn lên rồi, hy vọng rằng nó sẽ không oán trách những lời nói của tôi hôm nay. Tôi thừa biết rằng, có rất nhiều chuyện, cho dù bạn có “lớn”, có trưởng thành tới đâu đi chăng nữa cũng không thể nào giải thích được. Như cái chết của mẹ Tống Tống, có lẽ sẽ mãi mãi là một bí ẩn vùi sâu trong lòng cậu. Trừ phi cha cậu nhẫn tâm nói cho cậu biết sự thật, khiến cho Tống Tống phải đau lòng thêm một lần nữa. Tôi cho rằng, Tống Ứng Sinh không phải là người như vậy, trừ khi bất đắc dĩ anh ta mới nói cho Tống Tống biết mà thôi.
Đêm đó, tôi ở cạnh Tống Tống cho tới khi nó chìm sâu vào giấc ngủ thì mới yên tâm quay về.
……………
Một buổi tối mấy ngày sau, tôi kể cho Tống Tống nghe một câu chuyện cổ tích để nó ngủ thật ngon giấc. Lúc chuẩn bị đi thì gặp Tống Ứng Sinh bước vào cửa. Anh ta lấy xe đưa tôi về. Mệt mỏi, tôi không từ chối mà leo thẳng lên xe ngồi.
Chúng tôi vẫn cứ trầm mặc từ lúc lên xe. Vì thú thật, tôi chưa tiếp xúc nhiều với người đàn ông này. Thứ duy nhất liên kết chúng tôi lại với nhau chính là Tống Tống. Nếu không phải cậu bé có cảm tình với tôi như vậy, chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không gặp Tống Ứng Sinh lần thứ hai.
Tống Ứng Sinh lái xe, tôi nhìn nghiêng một bên mặt của anh ta. Tôi rất thích làm vậy, giống như mình đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật nào đó. Tôi chẳng bận tâm xem anh ta có chú ý tới điều đó hay không.
Anh ta nghiêng mặt, cười “Tiểu Thất, sao cứ nhìn anh mãi vậy?”
Tôi cười cười, im lặng. Không biết từ khi nào anh ta không gọi tôi là “Cậu Lâm” nữa mà chuyển thành “Tiểu Thất”, chưa dừng lại ở đó, Tống Ứng Sinh còn yêu cầu tôi không gọi mình là “Ông Tống” nữa mà thay vào đó là “Anh Tống”. Anh ta nói, gọi “Ông Tống” nghe rất xa lạ. Nhưng anh ta đâu có nghĩ rằng, Tống Tống gọi tôi là anh, tôi lại gọi anh ta là anh, như vậy chẳng phải hai cha con họ ngang hàng với nhau sao?
Tống Ứng Sinh tiếp tục “Nghe Tống Tống nói nó cho em xem ảnh của mẹ nó?”
“Đúng vậy.” Tôi trả lời thẳng thắn.
“Ừ.” Tôi cảm giác anh ta còn rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lại là một lúc thật lâu hai chúng tôi không ai nói câu nào.
Tới lúc chỉ còn cách trường học của tôi một đoạn thì Tống Ứng Sinh cho xe dừng lại, hỏi tôi “Tiểu Thất, em có mơ ước gì không?”
Tôi sửng sốt, không rõ vì sao mà anh ta lại đột nhiên hỏi chuyện riêng tư của mình như vậy. Nhưng không suy nghĩ nhiều, tôi hồi đáp luôn “Có.”
“Đúng vậy, mỗi người đều có những ước mơ cho riêng mình.” Giọng nói của Tống Ứng Sinh hàm chứa vẻ sầu não. Nhìn từ bên này, tôi thấy khóe mắt của anh ta sắp sửa tràn ra nước mắt “Anh cũng từng có một mong ước. Chẳng bao lâu sau, anh cứ ngỡ rằng mình đã thực hiện được nó. Nhưng cuối cùng, nào có ngờ, chính anh lại là người làm cho giấc mộng mình đã ấp ủ bao năm vỡ nát.”
Nói xong, Tống Ứng Sinh đưa tay lên lau nước mắt. Tôi đưa cho anh ta cái khăn tay của mình, không hỏi thêm điều gì, tôi biết anh ta sẽ còn tiếp tục.
“Em biết không? Anh là một đứa trẻ mồ côi.” Tống Ứng Sinh điều chỉnh âm lượng của mình “Anh lớn lên trong cô nhi viện, không cha không mẹ, không họ hàng thân thích. Mỗi lần tới trường, nhìn thấy người khác có cha mẹ đưa đón, anh vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với họ. Lúc đó, anh thề với bản thân mình rằng, anh phải tự mình xây dựng nên một gia đình hoàn mỹ cho riêng anh, phải có một người vợ xinh đẹp, đảm đang; phải có một đứa con đáng yêu, lanh lợi. Ba người sống trong một nhà, hòa thuận vui vẻ. Vì thế anh mới cố gắng học hành, chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền. Rốt cuộc, anh thành công, cưới được một người vợ hiền lành, không lâu sau lại có thêm Tống Tống. Anh cứ nghĩ rằng anh đã có được mọi thứ mà mình muốn. Nhưng…”
Nước mắt rơi đầy mặt, Tống Ứng Sinh không nói thêm được nữa. Tôi ngồi bên cạnh, nhìn anh ta khóc. Tôi biết, dù cho có nói gì đi nữa cũng vô ích, chi bằng cứ để cho anh ta khóc thật thoải mái, biết đâu có thể vơi bớt sự trĩu nặng trong lòng. Những thương nhân thành đạt như Tống Ứng Sinh luôn phải “gào ra lửa, thét ra khói”, xã hội khắc nghiệt này không cho họ có cơ hội được yếu đuối, và đừng bao giờ có chuyện được ngồi khóc như thế. Có lẽ anh ta đã phải kiềm nén rất lâu rồi, và đây, đây mới có thể là con người thật của anh ta, thứ mà tôi luôn thắc mắc từ buổi đầu gặp gỡ.
Khóc mệt mỏi, anh ta dừng lại, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía trước. Giờ phút này đây, Tống Ứng Sinh thực sự cô đơn, không thể nhìn thấy được nét phong độ lịch lãm thường ngày đâu cả. Không thể ngờ rằng, một người luôn rạng ngời như anh ta lại có thể dẹp bỏ sĩ diện của một thằng đàn ông mà ngồi khóc như một đứa trẻ trước mặt tôi.
Tôi lại đưa thêm một chiếc khăn giấy, hơi cảm thám “Người ta luôn có những mục tiêu nhất định và luôn cố gắng phấn đấu cho mục tiêu đó. Nhưng trên đời này không phải chuyện gì cũng như ta mong muốn, lại càng không phải cứ cố là được, rất nhiều lúc ta hoàn toàn bất lực. Thực ra, cả đời này, có rất ít chuyện mà bản thân mình có thể làm chủ được.”
Tống Ứng Sinh hơi hơi gật đầu, sau đó ngước đôi mắt sưng đỏ lên hỏi tôi “Vậy còn em, Tiểu Thất, ước mơ của em là gì?”
Tôi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa xe. Thở dài một hơi rồi mới nói chậm rãi “Tôi hy vọng, có một ngày, còn có một người, có thể nắm tay tôi, đưa tôi đi ngắm biển mùa đông.”