*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
do Tiểu (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
Ivies: Tìm được BF rồi cậu nên vui mới phải
Khinh Hàn: Nhưng mà, Tiểu Thất......
(¯`·.º-:¦:- ♥ -:¦:-º.·´¯)
Hải bất ngờ gọi điện cho tôi “Bảo bối, tối nay cậu lên mạng đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Khi nhận điện thoại, tôi đang đọc đồng thoại cùng với Tống Tống. Lâu lắm không gặp, tôi thấy nó có cái gì đó rất lạ, có vẻ như nó lại sống khép mình như trước. Tôi ôm chặt lấy nó, trong lòng đau đớn vô cùng.
Trên đường về, tôi ghé vào một tiệm internet. Vừa đăng nhập tôi đã nhìn thấy đèn sáng lên trên hình đại hiện của Hải.
Khinh Hàn ( Nickname của Hải): Bảo bối, cậu đến rồi.
Ivies ( Nickname của tôi): Ừ.
Khinh Hàn: Tôi rất nhớ cậu.
Ivies:......
Khinh Hàn: ha hả.
Ivies: Không phải có chuyện muốn nói sao? Nói đi.
Hải ngừng thật lâu, hình như đang do dự chuyện gì đó, tôi lại tưởng tưởng ra ánh mắt ưu tư của cậu ấy. Tôi không biết Hải đang nghĩ gì nhưng chắc chắn điều đó có liên quan tới tôi.
Khinh Hàn: tôi có BF!
A? Nhất thời tôi khiếp sợ, rồi tiếp theo đó là phấn khích. Tôi vẫn luôn hy vọng Hải có thể tìm được một người, một người thực sự có thể làm cho cậu ấy hạnh phúc. Tôi biết Hải đã yêu tôi rất nhiều năm và cậu đã yên lặng bảo hộ cho tôi trong suốt những năm tháng đó, chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì. Đối với cậu, tôi vừa cảm kích lại vừa áy náy vì tôi không thể đáp lại tấm chân tình đó được. Hiện giờ, Hải đã tìm được tình yêu đích thực, tôi rất vui mừng và thật lòng chúc phúc cho cậu.
Tôi đánh một biểu tượng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, rồi viết ——Ivies: Thật không? Vậy thì tôi chúc mừng cậu nhé!
Tôi cứ tưởng rằng Hải sẽ phải vui cười rạng rỡ nào ngờ cậu lại khóc rống lên. Tôi đau xót khi nhìn cảnh cậu ngồi khóc rung rúc cạnh máy tính.
Tôi quay đầy đi không nhìn vào webcam nữa, tôi sợ chính mình cũng sẽ rơi lệ. Cũng may là không sử dụng headphone nên không thể nghe được tiếng khóc của Hải nếu không chắc nội tâm của tôi lại thêm một lần vụn vỡ.
Thật lâu sau, tôi mới trấn định cảm xúc để an ủi cậu ấy.
Ivies: Hải, đừng khóc.
Khinh Hàn: Thực xin lỗi.....
Ivies: Tìm được BF rồi cậu nên vui mới phải
Khinh Hàn: Nhưng mà, Tiểu Thất......
Ivies: Tôi không sao đâu, thật đấy… Đôi khi chúng ta phải tự biết cách quên đi một số chuyện, phải biết buông tay thì mới có được một lối thoát mới, không phải sao?
Khinh Hàn: Cậu sẽ không trách tôi chứ?
Ivies: Làm sao mà tôi trách cậu được, cậu đã bên tôi nhiều năm như vậy rồi.
Có nhiều chuyện không nhất thiết phải nói ra mọi người đều có thể hiểu được. Cậu tìm được hạnh phúc rồi, trong lòng tôi chỉ có một cảm xúc, vui mừng cho cậu.
Khinh Hàn: Nhưng mà Tiểu Thất, tôi thật sự vẫn rất thích cậu, tôi sợ mình sẽ không buồn tay được.
Ivies: Tôi biết, đó chỉ là một thói quen thôi.
Tôi cũng yêu cậu, nhưng thứ tình yêu giữa chúng ta không thể gọi là tình yêu được.
Hãy tin tôi, Hải, có đôi khi cần phải bỏ qua cơ hội này thì mới nắm được cơ hội khác. Hạnh phúc cũng có nhiều loại mà.
Khinh Hàn: Tôi tin cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi, dù sau này có chuyện gì đi chăng nữa thì cậu vẫn phải đối xử tốt với tôi như vậy, không được bỏ rơi tôi.
Ivies: Vậy cậu cũng phải đồng ý suốt đời này sẽ vẫn quan tâm tới tôi như trước kia.
Cuối cùng thì Hải cũng nở một nụ cười, một nụ cười vừa thoải mái vừa muộn phiền.
Để có được quyết định này, chắc chắn cậu ấy đã phải dằn vặt rất nhiều, có lẽ Hải đã dày vò bản thân mình với ý nghĩ rằng cậu đã phản bội tôi. Phải cố quên đi một thứ tình cảm đã theo mình nhiều năm, đó chưa bao giờ là điều dễ dàng. Nhưng chỉ cần tình yêu vẫn ở phía trước thì chúng ta luôn có can đảm để tiến tới, không e ngại dù ngay từ đầu biết rằng đó chỉ là một ngõ cụt, không sợ hãi khi biết rằng cuối cùng ta vẫn phải tan nát cõi lòng.
Khinh Hàn: Tôi cho cậu xem ảnh của cậu ấy nhé?
Ivies: Được.
Trên màn hình của tôi xuất hiện một tấm ảnh. Tôi phóng to nó tới cỡ lớn nhất. Đúng như tôi mới tưởng tượng, người trong ảnh là một thanh niên khá đẹp trai, đặc biệt là hai đôi mắt sáng ngời cộng với hai hàng lông mày đen nhánh, đôi môi dày gợi cảm pha lẫn chút hoang dã. Tôi đoán rằng anh ta là một người sống tự do, thậm chí có phần phóng khoáng, không gò bó bản thân. Có thể anh ta giống tôi ở chỗ mạnh mẽ nhưng lại không hề sợ sệt, âu lo như tôi. Điều tôi thấy tuyệt nhất chính là tôi tin rằng người đàn ông này sẽ làm cho Hải được hạnh phúc.
Ivies: Rất tuấn tú, cực kỳ xứng lứa vừa đôi, lo mà giữ cho kỹ đi!
Khinh Hàn: Không phải lo, tôi sẽ không thụ động nữa đâu.
Ivies: Cố gắng lên! Chúc hai người luôn hạnh phúc.
......
Đi ra khỏi tiệm internet đã là đêm khuya. Trời bỗng dưng có mưa phùn bay lất phất làm cho cái oi bức đêm mùa hạ tiêu bớt một phần. Từng hạt mưa long lanh dưới ánh đèn đường làm cho lòng tôi rộn rã.
Tôi cảm thấy lạnh, rồi lại nhớ về dáng vẻ ưu thương của Hải khi nãy, nhớ tới nụ cười ngọt ngào, vòng tay ấm áp của Vũ. Nhớ cả khuôn mặt tuấn tú, phong trần của Tống Ứng Sinh. Nhớ Tiểu Tuấn từng ôm tôi “Anh, phải cố gắng chăm sóc bản thân mình!”. Nhớ đôi mắt tống ưng sinh sầu của Tư Nặc, nét già cỗi phong sương trên khuôn mặt của mẹ, nhớ tới gương mặt non nớt, u buồn của Tống Tống.
Nhớ, nhớ rất nhiều. Trong một khoảnh khắc đó, tất cả mọi chuyện từng diễn ra đều lần lượt xuất hiện trong tâm trí tôi.
Thế giới rộng lớn này vẫn chưa từ bỏ tôi thế nhưng tôi lại tìm cảnh phá hủy chính mình, và lần nào cũng vậy, tôi luôn là kẻ thất bại.