Đứa Nhỏ Của Frisco (Frisco's Kid)

Chương 5




“Xong rồi, Tash,” Frisco kêu xuống từ đầu cầu thang tầng hai nơi anh cuối cùng đã hoàn thành việc buộc dây cái khung bên rào chắn. “Sẵn sàng chạy thử chưa?”

Con bé gật đầu, và anh để tay quay ra ngoài rồi hạ dây thừng xuống chỗ bé.

Ý tưởng đến với anh khi họ đi mua sắm. Anh sẽ không thể nào mang những túi đồ ăn đã mua lên đến tầng hai. Và Tasha, cố gắng hết sức như con bé có thể khi không chạy lung tung, cũng không thể mang tất cả đồ ăn họ cần lên những bậc thang cao. Con bé lo được một hay hai túi đồ nhẹ, nhưng chắc chắn không hơn.

Nhưng Frisco đã từng là một chuyên gia về chiến tranh bất quy tắc suốt mười năm qua. Anh có thể nghĩ ra những giải pháp sáng tạo thay thế trong bất cứ tình huống nào – gồm cả cái này. Dĩ nhiên, đây không phải là chiến tranh, điều đó khiến nó dễ dàng hơn. Bất kể anh làm gì, anh sẽ không phải thực hiện nó dưới làn mưa đạn của quân địch.

Không mất nhiều thời gian để anh nghĩ ra giải pháp. Anh và Tasha đã dừng chân ở cửa hàng phụ kiện xây dựng địa phương và mua mớ thiết bị cho hệ thống ròng rọc dây chão. Frisco có thể dễ dàng chỉ cần dùng dây chão để kéo đồ lên tầng hai, nhưng với tay quay và vài ròng rọc, Natasha cũng có thể sử dụng nó.

Những túi nhựa chứa đầy đồ họ đã mua đang nằm trên sân, ngay dưới sợi dây anh đã gắn móc.

“Móc dây vào một túi,” Frisco vừa bảo đứa cháu, vừa cúi người qua thanh chắn. “Ngay ở quai ấy – đúng rồi.”

Mia Summerton đang nhìn anh.

Cô đã nhận thức cao độ sự hiện diện của anh ngay từ khoảnh khắc anh và Tash trèo khỏi xe tắc xi với đống đồ của họ. Cô lại đang ở trong vườn, làm những việc Chúa biết là gì và nhìn anh từ khóe mắt.

Cô đã nhìn khi anh chuyển thực phẩm đông lạnh vào chiếc ba lô đeo vai anh đã mua và mang chúng vào trong. Cô đã nhìn khi anh làm điều tương tự với mấy món phụ kiện xây dựng và đặt chúng ra đầu cầu thang tầng hai. Cô đã nhìn khi anh vụng về cúi người ngồi xuống bậc thang với bộ dụng cụ của mình và bắt đầu làm việc.

Cô đã nhìn, nhưng cô cẩn thận không để anh bắt gặp cô đang nhìn.

Chẳng ích gì, anh cảm thấy ánh mắt cô dõi theo mình. Và anh gần như có thể ngửi thấy sự chú ý của cô.

Trời ạ, bất cứ điều gì họ đã trải qua trên bãi biển… Anh lắc đầu ngờ vực. Cho dù nó là gì, anh muốn nhiều hơn. Toàn vẹn hơn nhiều. Cô đã nhìn anh, và anh đã bị cuốn vào cơn lốc của sự hấp dẫn thể xác. Anh đã không thể chống lại việc chạm vào cô, không thể dừng nghĩ về chuyện chính xác thì giọt mồ hôi đó đã đi đến đâu sau khi biến mất dưới làn áo. Không mất nhiều trí tưởng tượng để hình dung ra nó đang du ngoạn chậm rãi giữa bầu ngực cô, xuống đến bờ dốc nơi chiếc rốn mềm mại của cô.

Anh muốn lặn theo nó.

Thế là đủ để khiến anh tự hỏi liệu anh có thực lòng xem thường những mẩu giấy có hình mặt cười hay không.

Nhưng anh đã thấy cơn sốc trong đôi mắt Mia. Cô không trông đợi sự lôi cuốn đã dâng tràn giữa họ. Cô không muốn điều đó, không muốn anh. Chắc chắn không phải là quan hệ điên cuồng một đêm, và dứt khoát không phải là một quan hệ lâu dài. Chả có gì ngạc nhiên.

“Cháu không làm được,” Natasha gọi với lên, vẻ mặt con bé nhăn nhó vì lo lắng.

Mia đã giữ mình từ khi họ về đến nhà. Đề nghị giúp đỡ của cô đã vắng bóng một cách đáng chú ý. Nhưng lúc này cô đứng lên, dường như không thể bỏ qua sự lo âu trong giọng Tasha.

“Cô sẽ giúp cháu nhé, Natasha?” Cô nói với đứa nhỏ. Thậm chí cô không liếc nhìn Frisco.

Frisco lau mồ hôi trên mặt khi anh nhìn Tasha bước lùi lại và Mia gắn cái móc vào quai túi nhựa. Trong bóng râm nhiệt độ cũng gần đạt chín mươi (oF), nhưng khi Mia cuối cùng ngước lên nhìn anh, có sự lạnh giá rõ ràng trong không khí.

Cô đang cố gắng một cách đáng ghét nhất để hành xử như thể cô không quan tâm đến anh một chút xíu nào. Thế mà cô lại dành cả một tiếng rưỡi để nhìn anh. Tại sao?

Có lẽ bất cứ điều gì luôn luôn kéo ánh mắt anh tới chỗ cô, bất cứ điều gì đã khiến anh đập búa phải ngón tay nhiều lần hơn anh có thể tính, bất cứ điều gì khiến mỗi thớ cơ trên thân thể anh căng lại đề phòng khi anh nghĩ về cô, bất cứ điều gì là thứ xúc cảm không thể kiểm soát này – có lẽ cô cũng cảm thấy nó.

Nó là ham muốn và khao khát, gấp lên cả ngàn lần, biến đổi thành thứ gì đó mạnh mẽ hơn nhiều.

Anh không muốn cô. Anh không muốn rắc rối, không muốn phức tạp, không muốn tai họa. Thế nhưng, cùng lúc đó, anh muốn cô đến tuyệt vọng. Anh muốn cô nhiều hơn bất kỳ người phụ nữ nào anh từng muốn trước đây.

Nếu anh là loại người sợ sệt, anh sẽ kinh hãi mất.

“Tốt hơn cô cháu mình nên lùi lại,” Mia nhắc Tasha khi Frisco bắt đầu quay tay quay.

Cái túi được kéo lên khá dễ dàng, căng phồng và méo mó bởi trọng lượng nó mang. Nhưng rồi, như thể một đoạn phim quay chậm, đáy chiếc túi nhựa tách ra, và những thứ bên trong rơi xuống nền sân.

Frisco chửi thề lớn tiếng khi sáu chai bia vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ màu nâu, bia trộn lẫn không hề ngon lành với nước việt quất từ bình chứa nửa ga-lông đã vỡ, bốn trái cà chua bẹp dúm và một quả lê sẽ chẳng bao giờ thấy ánh sáng ban ngày nữa. Ổ bánh mỳ Ý cũng nằm trong cái túi đó, ơn trời, nảy lên và sạch sẽ sau thảm họa.

Mia nhìn đống đổ nát, rồi ngước nhìn Alan Francisco. Anh đã ngừng bài nguyền rủa của mình và lặng lẽ đứng dậy, miệng anh căng lại và đôi mắt tràn ngập nỗi thất vọng xa hơn nhiều so với tình huống này.

Nhưng cô biết anh đang nhìn nhiều hơn là một đống bừa bộn trên mặt sân khi anh trông qua thanh chắn. Cô biết anh đang nhìn cuộc đời mình, tan vỡ hoàn toàn như những chai bia đó.

Tuy nhiên anh hít một hơi, và ép mình nở một nụ cười trước đôi mắt đang mở lớn của Natasha.

“Chúng ta đi đúng đường rồi,” anh nói, hạ thấp dây thừng xuống lần nữa. “Dứt khoát là chúng ra sắp thành công to.” Sử dụng cây ba toong, anh bắt đầu đi xuống cầu thang. “Chúng ta sẽ thử dùng hai túi nhé? Hoặc là túi giấy trong một túi nhựa?”

“Túi vải thì sao?” Mia gợi ý.

“Tránh ra đi, Tash – thủy tinh vỡ đấy,” Alan cảnh báo. “Ừ, túi vải được đấy, nhưng tôi không có.”

Alan, Mia nghĩ. Khi nào thì anh trở thành Alan thay vì Francisco? Đó là khi anh nhìn cháu gái mình và ráng mỉm cười bất chấp nỗi đau, hay từ trước đó, ở bãi đậu xe bãi biển, khi anh gần như đốt cháy Mia chỉ với một cái nhìn?

Mia chạy lên cầu thang ngang qua anh, đột nhiên nhận thức rõ ràng về việc anh đã cởi áo sơ mi gần một giờ trước. Làn da rám nắng trơn láng và cơ bắp cứng chắc của anh thật khó mà lờ đi được kể cả với khoảng cách xa. Khi đến gần Mia không thể không nhìn chăm chú.

Anh chỉ đang bận đồ tắm sáng màu rộng lùng thùng, và nó nằm dưới cái hông hẹp của anh. Bụng anh như những bó cơ đóng ván, và da anh lấp loáng mồ hôi. Hình xăm trên bắp tay kia là một loài rắn biển, không phải nàng tiên cá như cô nghĩ lúc đầu.

“Tôi có vài chiếc túi,” Mia gọi ra khi chạy thoát vào căn hộ mát mẻ của mình, dừng lại một lát để hít một hơi thở sâu, run rẩy. Điều gì ở người đàn ông này khiến trái tim cô đập nhanh gấp đôi thế? Anh hấp dẫn; cô không thể phủ nhận. Và từ anh phát tiết ra sự dữ dội, một bản năng giới tính ít thuần phục luôn luôn quyến rũ cô. Nhưng sao nào? Anh gợi cảm. Anh tuyệt đẹp. Anh đang làm việc khó khăn để vượt qua hàng đống vấn đề nghiêm trọng, khiến anh có vẻ bi kịch và lôi cuốn. Nhưng những thứ này không phải là tiêu chuẩn cô thường sử dụng để quyết định có hay không dính vào quan hệ tình dục với một người đàn ông.

Sự thật là cô sẽ không ngủ với anh, cô kiên quyết tự nhủ. Dứt khoát khó có thể. Cô đảo mắt bực bội. Dứt khoát khó có thể…?

Hẳn là trăng tròn đã khiến cô cảm thấy thế này. Hay – như mẹ cô sẽ nói – có lẽ các hành tinh trong lá số của cô đã biến dạng thành vài hình thể lạ, khiến cô cản thấy bồn chồn và hấp tấp. Hoặc có lẽ khi gần ba mươi, cơ thể cô đang thay đổi, giải phóng ra các hóc-môn với số lượng mà cô không thể bỏ qua nữa.

Bất kể lý do là gì – huyền bí hay khoa học – sự thật vẫn là cô sẽ không quan hệ với một người lạ. Bất kể điều gì xảy ra giữa họ, nó cũng sẽ không xảy ra cho tới khi cô có cơ hội để biết về anh chàng này. Và một khi cô biết anh ta với bộ sưu tập đồ sộ những vấn đề cả về thể chất và tâm lý của anh, cô có cảm giác là việc tránh xa anh sẽ không quá khó.

Cô lấy túi vải từ tủ chứa đồ và mang nó ra ngoài. Alan đang cúi mình một cách lóng ngóng trên mặt sân, ráng dọn sạch đống đổ vỡ.

“Alan, chờ chút. Đừng cầm thủy tinh vỡ,” cô gọi xuống. “Tôi có găng tay làm việc và xẻng anh có thể dùng để dọn chúng.” Cô không dám đề nghị làm việc đó cho anh. Cô biết anh sẽ từ chối. “Tôi sẽ lấy chúng. Bắt lấy này.”

Cô ném mấy cái túi qua rào chắn, và anh bắt nó với một chút xíu nỗ lực khi cô quay vào trong.

Frisco nhìn mẩu hình in bên ngoài cái túi Mia đã ném và tròn mắt. Dĩ nhiên là thứ gì đó về chính trị. Lắc lư đầu, anh ngồi trên cỏ và bắt đầu chuyển những món hàng chưa bị phá hỏng vào trong chiếc túi vải.

“ ‘Không tốt đẹp sao nếu chúng ta có đủ công quỹ cho giáo dục, và chính phủ phải giữ doanh thu bán bánh để mua máy bay ném bom?’” anh đọc lời dẫn từ chiếc túi khi Mia xuống cầu thang.

Cô đang cầm một cái túi rác nilon, một đôi găng tay và cái gì đó trông rất đáng nghi là xẻng xúc cho chó. Cô tặng cho anh một nụ cười vờ vĩnh. “Ờ,” cô nói. “Tôi đã nghĩ là anh sẽ thích nó.”

“Tôi sẽ sung sướng tham gia một cuộc tranh luận dài dòng thực tế về sự thiếu hiểu biết về quân đội của hầu hết người dân vào lúc nào đấy,” anh bảo cô. “Nhưng ngay lúc này tôi không có tâm trạng.”

“Thế còn nếu tôi giả vờ là vừa rồi anh không gọi tôi là thiếu hiểu biết, và anh giả vờ là tôi không nghĩ anh là một kiểu quân nhân chuyên nghiệp cứng nhắc, quân phiệt và lầm lỳ như đá?” cô nói hết sức ngọt ngào.

Frisco bật cười. Đó là tiếng cười thật sự, đau cả bụng, và anh không thể nhớ lần cuối cùng anh cười như thế. Anh vẫn cười khi anh ngước nhìn cô. “Nghe ổn đấy,” anh nói. “Và ai biết được – có lẽ cả hai chúng ta đều sai.”

Mia cười lại với anh, nhưng nó ngập ngừng thận trọng.

“Tôi vẫn chưa cảm ơn cô đã giúp tôi sáng nay,” anh nói. “Tôi xin lỗi nếu tôi đã…”

Mia chăm chăm nhìn anh, chờ anh kết thúc câu nói. Không thân thiện? Lo lắng? Khó chịu? Giận dữ? Không thích đáng? Lời lẽ quá gợi tình? cô tự hỏi chính xác anh sẽ xin lỗi vì điều gì.

“Thô lỗ,” cuối cùng anh nói. Anh liếc Natasha. Cô bé đang nằm ngửa dưới bóng cây cọ, chăm chú nhìn bầu trời qua những ngón tay xòe rộng và tán lá, hát ngêu ngao những lời ca ngẫu hứng khó kiểu. “Tôi đang rối trí,” anh thừa nhận với một nụ cười nhăn nhó khác. “Tôi không biết một điều nhỏ nhất về việc chăm sóc trẻ con, và…” anh nhún vai. “Thậm chí nếu tôi biết chăng nữa, thời gian này tôi không ở trong tình trạng tâm lý phù hợp, chắc cô biết?”

“Anh đang làm rất tốt.”

Cái nhìn anh bắn cho cô truyền tải cả sự thích thú và nỗi hoài nghi. “Con bé mới được tôi trông nom chưa đầy ba mươi phút mà tôi đã để lạc nó.” Anh thay đổi tư thế, ráng để thoải mái hơn, khẽ nhăn vì cơn đau nơi chân. “Trong lúc chúng tôi đi về nhà, tôi đã nói chuyện với con bé để đặt ra vài quy tắc – những cái cơ bản, như là con bé phải cho tôi hay nếu nó ra khỏi căn hộ, và nó phải chơi trong sân. Con bé nhìn tôi như thể tôi đang nói tiếng Pháp ấy.” Anh dừng lại, liếc nhìn đứa trẻ lần nữa. “Theo như tôi có thể nói, Sharon rõ ràng là không có quy tắc gì. Chị ấy để nó đi nơi nào nó thích, lúc nào nó thích. Tôi không chắc con bé có ngấm được tí gì không.”

Anh kéo mình dậy bằng cây gậy, và mang một chiếc túi vải đầy chặt tới chỗ cái móc và sợi dây, bước ngang qua đống thủy tinh vỡ lộn xộn, giấy các tông sũng nước và món bia-việt quất.

“Anh phải cho cô bé thời gian, Alan,” Mia nói. “Anh phải nhớ rằng sống ở đây không có mẹ xung quanh là điều mới mẻ và lạ lẫm với cô bé cũng như với anh.”

Anh quay lại nhìn cô khi anh gắn cái móc vào tay cầm túi vải. “Cô biết không,” anh nói, “hầu hết mọi người không gọi tôi là Alan. Tôi là Frisco. Tôi đã là Frisco trong nhiều năm.” Anh bắt đầu lên gác. “Sharon – chị tôi – gọi tôi là Alan, nhưng tất cả những người khác đều gọi tôi là Frisco, từ bạn cùng bơi của tôi cho tới CO – ”

Frisco nhìn xuống Mia. Cô đang đứng trên sân, ngắm nhìn anh và lần này không giấu giếm. Bộ đồ làm vườn của cô hầu như cũng nhem nhuốc như của anh, và vài sợi tóc dài, sẫm của cô đã thoát khỏi cái búi đuôi ngựa. Tại sao anh cảm thấy như một kẻ sũng mồ hôi bị loại ra từ địa ngục, trong khi cô lại xoay xở trông xinh đẹp không thể tin được?

“CO?” cô lặp lại.

“Sĩ quan Chỉ huy (nguyên văn là Commanding Officer),” anh giải thích, trong lúc quay tay quay. Cái túi đi lên, và lần này lên thẳng tầng hai.

Mia vỗ tay tán thưởng và Natasha chạy tới tán dương bằng cách lóng ngóng lăn tròn vài vòng trên cỏ.

Frisco với tay qua rào chắn và kéo cái túi đặt lên sàn cạnh anh.

“Hạ dây xuống. Tôi sẽ treo cái tiếp theo,” Mia nói.

Nó dễ dàng đi lên.

“Nào, Tash. Tới chỗ thang và giúp cậu cất mấy dụng cụ này,” Frisco gọi xuống, và cô bé leo lên cầu thang. Anh quay qua nhìn xuống Mia. “Tôi sẽ xuống dọn đống lộn xộn ấy trong một phút nữa.”

“Alan, anh biết đấy, tôi không có việc gì phải làm bây giờ và tôi có thể - ”

“Frisco,” anh ngắt lời cô. “Không phải Alan. Và tôi sẽ dọn, không phải cô.”

“Anh có phiền không nếu tôi gọi anh là Alan? Ý tôi là, dù sao đó là tên anh – ”

“Có, tôi có phiền. Đó không phải tên tôi. Frisco là tên tôi. Tôi đã trở thành Frisco khi tôi gia nhập lực lượng SEAL.” Giọng anh trở nên nhẹ hơn. “Alan không là ai hết.”

***

Frisco thức giấc vì tiếng la ớn lạnh.

Anh lăn khỏi giường, xuống sàn, với tay kiếm vũ khí, thậm chí trước khi anh tỉnh hẳn. Nhưng anh không giấu khẩu súng dưới gối hoặc dưới mép giường – anh đã khóa tất cả chúng trong một chiếc hòm đặt ở buồng chứa đồ. Anh không ở giữa rừng già hay trong một nhiệm vụ nguy hiểm, chợp mắt giữa hai trận đánh. Anh đang ở trong phòng mình, tại San Felipe, California, và âm thanh đã khiến anh rời khỏi giường là dây thanh quản rất mạnh của đứa cháu năm tuổi của anh, lẽ ra đã phải ngủ ngon trên trường kỷ trong phòng khách rồi.

Frisco trượt chân tới tường và bật đèn. Với lấy cây gậy của mình, anh mở cửa phòng ngủ và loạng choạng trên hành lang dẫn vào phòng khách.

Anh có thể thấy Natasha trong ánh sáng lờ mờ tỏa xuống từ phòng ngủ qua hành lang. Con bé đang khóc, ngồi dậy trong mớ chăn lộn xộn trên trường kỷ, mồ hôi làm tóc bé rối bù.

“Hây,” Frisco nói. “Cái gì… ừm…chuyện gì vậy, Tash?”

Đứa trẻ không trả lời. Nó chỉ tiếp tục khóc.

Frisco ngồi xuống cạnh con bé, nhưng tất cả những gì nó làm là khóc.

“Cháu muốn ôm hay là gì đó không?” anh hỏi, và con bé lắc đầu rồi lại tiếp tục khóc.

“Ừm,” Frisco nói, không chắc nên làm gì hay nên nói gì.

Có tiếng gõ nhẹ nơi cửa.

“Cháu muốn mở không?” Frisco hỏi Natasha.

Con bé không phản ứng gì.

“Chắc là cậu sẽ mở,” anh nói, kéo chốt cửa và mở cánh cửa gỗ nặng nề.

Mia đang đứng phía ngoài. Cô đang mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng và mái tóc xõa xuống quanh vai. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Không, tôi không ám sát hay tra tấn cháu tôi,” Frisco nói thẳng tuột và đóng cửa. Nhưng anh lại mở ra ngay và đẩy cánh cửa chặn. “Cô không tình cờ biết nút Tắt/Mở của Tash chứ?”

“Ở đây tối quá,” Mia nói, bước vào trong. “Có lẽ anh nên bật đèn sáng lên để cô bé biết mình đang ở đâu.”

Frisco bật đèn phía trên đầu – và nhận ra rằng anh đang đứng trước mặt người hàng xóm và cháu gái mình mà không mặc gì ngoài chiếc quần xà lỏn chặt màu trắng anh mới mua trong chuyến đi lần hai tới cửa hàng tạp hóa hôm qua. Điều tốt là anh đã mua nó, nếu không anh khá chắc chắn là sẽ đứng đó như một gã trai trần truồng.

Hoặc là nhờ ánh sáng đột ngột hoặc là hình ảnh anh mặc đồ lót, Frisco không biết, nhưng Natasha ngừng khóc. Con bé sụt sịt, và nước mắt vẫn đầy nơi mắt, nhưng tiếng khóc thét của nó đã im ắng.

Mia rõ ràng bị cuốn đi bởi hình ảnh của anh – và quyết tâm hành xử như thể vào thăm người hàng xóm mặc đồ lót là một điều bình dị nhất trên đời. Cô ngồi xuống trường kỷ cạnh Tasha và ôm con bé. Frisco lấy cớ đi về phòng ngủ và mặc quần sooc.

Đây không hẳn là vấn đề – Lucky O’Donlon, bạn cùng bơi và là người bạn thân nhất của Frisco trong đơn vị SEAL, đã mua cho Frisco bộ đồ tắm màu nâu nhạt kiểu Pháp của hãng Riviera, thứ còn che được ít hơn cái xà lỏn này. Dĩ nhiên, mặc đồ nhỏ xíu không phải là thứ anh từng có hứng thú.

Anh mặc quần sooc rồi quay lại phòng khách.

“Nó chỉ là một cơn ác mộng kinh khủng thôi,” anh nghe Mia nói với Tasha.

“Cháu ngã xuống một cái hố to đùng tối om,” Tash nói bằng giọng nhỏ tí giữa những tiếng nấc. “Và cháu la hét, la hét và la hét, cháu thấy mẹ ở đó, mẹ đứng ở trên, nhưng mẹ không nghe thấy cháu. Mẹ đang nhăn nhó giận dữ, rồi mẹ đi. Và rồi nước dâng lên quá đầu cháu, và cháu biết cháu sắp chết đuối.”

Frisco chửi thề trong im lặng. Anh không chắc mình có thể giải tỏa nỗi hoảng sợ bị bỏ rơi của Natasha, nhưng anh sẽ làm hết sức mình để chắc rằng con bé không sợ đại dương. Anh ngồi xuống cạnh bé và nó trèo lên lòng anh. Trái tim anh lảo đảo khi con bé khóa tay quanh cổ anh.

“Sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu học bơi, nhé?” anh nói cộc cằn, cố gắng giữ cảm xúc đột nhiên chặn nơi cổ khỏi giọng mình.

Natasha gật đầu. “Khi cháu tỉnh dậy, trời tối om. Ai đó đã tắt tivi rồi.”

“Cậu đã tắt nó khi cậu đi ngủ,” Frisco bảo con bé.

Con bé ngước lên nhìn anh. Chóp mũi nó hồng hồng và khuôn mặt đầy những đường vạch và vẫn ướt vì nước mắt. “Mẹ luôn bật tivi khi ngủ. Để mẹ không thấy cô đơn.”

Mia nhìn anh qua đỉnh mái tóc đỏ của Tasha. Cô giữ mồm miệng, nhưng rõ ràng là cô muốn nói gì đó.

“Sao cháu không làm một chuyến du hành ngắn tới cái đầu?” anh bảo Tasha.

Cô bé gật đầu và trèo khỏi lòng anh. “Cái đầu là phòng tắm ở trên thuyền,” nó bảo Mia, trong lúc chùi nước mũi bằng tay. “Trước giờ đi ngủ, cháu và cậu Frisco giả bộ là chúng cháu đang ở trên tàu cướp biển. Cậu là thuyền trưởng.”

Mia cố gắng ẩn giấu nụ cười. Vậy đó là nguyên nhân của những âm thanh kỳ cục cô đã nghe thấy từ căn hộ của Frisco lúc tám giờ.

“Chúng cháu cũng chơi trò Công chúa Nga nữa,” cô bé nói thêm.

Frisco thật sự đỏ mặt – gò má thô ráp của anh nhuốm màu hồng phớt. “Đã hơn hai giờ rồi, Tash. Đi đi. Rửa mặt và xì mũi trong khi cháu ở đó.”

“À há,” Mia bảo anh khi con bé biến mất nơi hành lang.

Màu hồng nhạt không biến mất, nhưng Frisco vững vàng gặp ánh mắt cô. “Tôi tận số rồi, phải không?” anh nói, giọng anh cam chịu. “Cô sẽ luôn luôn trêu tôi về vụ này mất.”

Mia tươi cười. “Tôi đang cảm thấy như là tôi vừa được trang bị một thứ vũ khí cực mạnh,” cô thừa nhận, rồi nói thêm, “Tâu bệ hạ. Ồ, hoặc là đến lượt Natasha và anh trở thành công chúa?”

“Buồn cười thật.”

“Điều ta sẽ ban là trở thành chú ruồi trên tường – ”

“Con bé mới năm tuổi,” anh ráng giải thích, lướt tay qua mớ tóc vàng rối bời của mình. “Tôi không có món đồ chơi nào cả. Hoặc là bất cứ cuốn sách nào ngoài mấy thứ tôi đang đọc – dứt khoát là không phù hợp. Thậm chí tôi không có giấy và bút để vẽ với – ”

Cô đã đi quá xa với sự trêu chọc của mình. “Anh không cần phải giải thích. Thật lòng, tôi nghĩ nó hết sức ngọt ngào. Chỉ là… ngạc nhiên. Anh không thật sự gây ấn tượng với tôi như một người ưa giả bộ.”

Frisco nghiêng người.

“Coi này, Tash sắp quay lại ngay đấy. Nếu có chuyện gì cô muốn nói với tôi mà không muốn con bé nghe thấy, tốt hơn cô nên nói bây giờ đi.”

Mia lại ngạc nhiên. Anh không cho cô ấn tượng là một người vô cùng sâu sắc. Thực ra, anh luôn có vẻ là người chỉ quan tâm đến mình và bị trói chặt bởi sự giận dữ của anh. Nhưng anh đúng. Có vài điều cô muốn hỏi anh về đứa nhỏ.

“Tôi chỉ thắc mắc,” cô nói, “rằng anh đã nói chuyện với Natasha về việc ngay lúc này mẹ cô bé đang ở đâu chưa.”

Anh lắc đầu.

“Có lẽ anh nên nói.”

Anh thay đổi tư thế, hiển nhiên là không thoải mái. “Cô sẽ nói thế nào về những chuyện như là sự nghiện ngập và thói nghiện rượu với một đứa bé năm tuổi?”

“Chắc hẳn cô bé biết nhiều hơn anh nghĩ,” Mia nói lặng lẽ.

“Phải, tôi đoán vậy,” anh nói.

“Chuyện đó có thể khiến cô bé đỡ cảm thấy mình bị bỏ rơi.”

Anh liếc nhìn cô, mắt họ gặp nhau. Thậm chí bây giờ, ngay khoảnh khắc của cuộc chuyện trò yên ả nghiêm túc này, khi ánh mắt Mia gặp mắt anh, nhiệt lại bùng nổ.

Cái nhìn của anh trượt xuống đường viền cổ hở của chiếc áo choàng tắm, và cô có thể thấy anh đang nhìn mẩu áo ngủ nhỏ xíu đã bị lộ ra. Nó màu trắng, với diềm đăng ten nhỏ.

Anh muốn thấy phần còn lại của nó – cô biết được từ ham muốn trong đôi mắt anh. Anh có thất vọng không nếu anh biết rằng chiếc áo ngủ của cô đơn giản và bình thường? Nó giản dị, không gợi cảm, với chất liệu côt-tông mỏng.

Anh lại nhìn vào mắt cô. Không, anh sẽ không thất vọng, bởi vì nếu anh có thấy cô trong chiếc áo ngủ, cô sẽ chỉ mặc nó khoảng ba giây trước khi anh cởi bỏ nó thành một đống trên sàn.

Cửa phòng tắm mở ra, và sau rốt Frisco cũng nhìn đi nơi khác khi người tháp tùng nhỏ xíu của họ bước vào phòng.

“Tốt hơn tôi nên đi.” Mia đứng dậy. “Tôi sẽ ra về.”

“Cháu đói,” đứa bé nói.

Frisco đẩy mình đứng dậy. “Hãy vào bếp xem chúng ta có thể kiếm gì ăn được không.” Anh quay lại nhìn Mia. “Xin lỗi vì chúng tôi đã đánh thức cô.”

“Không sao.” Mia quay về hướng cửa.

“Hây, Tash,” cô nghe Frisco nói khi bước qua cánh cửa chặn, “mẹ cháu có nói gì cho cháu biết là mẹ sẽ đi đâu không?”

Mia đóng cửa sau lưng và quay về căn hộ của mình.

Cô cởi áo choàng và nằm xuống giường, nhưng giấc ngủ thật khó đến. Cô không thể ngừng nghĩ về Alan Francisco.

Buồn cười thật – cái thực tế là Mia đã thấy anh đủ tốt bụng để chơi trò bắt chước ngốc ngếch với cô cháu gái khiến anh đỏ mặt, ấy thế mà lúc anh mở cửa chỉ mặc đồ lót thì lại chẳng có mấy ngượng ngịu.

Dĩ nhiên rồi, với một cơ thể như của anh, người ta phải ngượng về cái gì chứ?

Tuy nhiên, chiếc quần xà lỏn anh mặc thật sự là quần xà lỏn. Chất côt-tông trắng vừa chặt để lại rất ít chỗ cho trí tưởng tượng. Và Mia có một trí tưởng tượng rất phong phú.

Cô mở mắt, quyết tâm không để trí tưởng tượng đi quá xa. Nói về trò giả bộ. Cô có thể giả bộ là cô thật lòng không bận tâm đến sự thật rằng Alan đã dành hầu hết tuổi trưởng thành của anh như một quân nhân chuyên nghiệp, và Alan có thể giả bộ rằng anh không bị ảnh hưởng bởi vấn đề sức khỏe, rằng anh khỏe mạnh về mặt tâm lý, rằng anh không chiến đấu với nỗi phiền muộn và phải viện đến chất cồn để làm dịu đi nỗi buồn.

Mia lăn sấp người sang bên và bật đèn trên bàn. Cô đã tỉnh như sáo rồi, vậy nên cô sẽ đọc sách. Thế tốt hơn là nằm trong bóng tối mà mơ mộng về những thứ chả bao giờ xảy ra.

Frisco đắp cho đứa nhỏ đang ngủ chiếc chăn nhẹ. Tivi tạo nên ánh sáng khi mờ khi tỏ và những tiếng xì xào khe khẽ. Tash không ngủ cho tới khi anh bật nó, và giờ thì anh biết tốt hơn là đừng có tắt.

Anh vào trong bếp, đổ cho mình vài lóng rượu uýt-ky rồi nhấp một ngụm, chào đón ngọn lửa và cảm xúc tê rần theo sau. Trời ạ, anh cần nó. Trò chuyện với Natasha về yêu cầu đến trung tâm cai nghiện của Sharon không vui vẻ gì. Nhưng việc đó là cần thiết. Mia đã đúng.

Tash không có manh mối nào về chuyện mẹ bé đang ở đâu. Thực ra con bé đã nghĩ rằng Sharon đã đi tù. Con bé đã nghe được một vài đoạn trong những cuộc đàm thoại về tai nạn xe của mẹ nó và nghĩ rằng Sharon đã bị bắt vì tội tông người. Frisco đã giải thích chuyện người lái xe Sharon đâm phải bị thương nặng cỡ nào và nằm trong viện, nhưng không chết. Anh không đi vào chi tiết là chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ta chết – con bé không cần biết. Nhưng anh cố gắng giải thích trung tâm cai nghiện là gì, và tại sao Sharon không thể dễ dàng về thăm Natasha, và tại sao nó không thể đến đó thăm chị.

Đứa bé trông nghi ngờ khi Frisco bảo nó rằng khi Sharon ra khỏi trung tâm, chị ấy sẽ không uống rượu nữa. Frisco lắc đầu. Một người đa nghi năm tuổi đầu. Thế giới sẽ ra sao đây?

Anh cầm cốc cùng chai rượu trở lại phòng khách và ra ngoài hành lang sáng mập mờ. Môi trường nghèo nàn của sự đơn điệu do máy điều hòa trong căn hộ luôn luôn khiến anh khó chịu, đặc biệt là thời gian này trong đêm. Anh hít một hơi thật sâu luồng không khí ẩm ướt đầy mùi muối ngập tràn trong phổi với hương vị ấm áp của biển cả.

Anh ngồi xuống trên bậc thang và hớp một ngụm nữa. Anh muốn nó giúp anh dễ chịu, giúp anh ngủ, mang anh qua những giờ phút dài nhất, tăm tối nhất của buổi sớm mai. Anh nguyền rủa trong yên lặng cái sự thật rằng đây, lại một lần nữa gần ba giờ sáng, và anh ở đó, tỉnh hoàn toàn. Anh đã rất chắc chắn khi anh leo lên giường tối qua là sự mệt mỏi sẽ mang anh đi và giúp anh ngủ yên cho tới sáng. Anh không tính tới hiệu lệnh quân sự lúc 2 giờ của Tasha. Anh uống hết ly và đổ thêm ly nữa.

Cánh cửa phòng Mia rên rất khẽ khi nó mở, nhưng anh nghe thấy trong màn đêm yên tĩnh. Tuy nhiên, anh không di chuyển khi cô bước ra ngoài, và anh không nói năng cho tới khi cô đứng bên rào chắn, nhìn xuống anh.

“Con chó của cô chết bao lâu rồi?” anh hỏi, giữ giọng nhỏ để không đánh thức những hàng xóm khác.

Cô đứng rất, rất yên lặng trong vài giây kéo dài. Cuối cùng cô cười khẽ và ngồi xuống cạnh anh trên thang. “Khoảng tám tháng trước,” cô bảo anh, giọng cô mềm như nhung trong bóng tối. “Sao anh biết tôi có một chú chó?”

“Đoán siêu mà,” anh thầm thì.

“Không, thật đấy… Nói xem.”

“Cái xẻng xúc cho chó cô đã đưa tôi để dọn đống vụn vỡ trên sân là manh mối chủ yếu,” anh nói. “Và xe của cô – nói thế nào cho tế nhị đây – có chút ít mùi chó.”

“Tên nó là Zu. Nó thọ đến cả triệu năm so với tuổi thọ loài chó. Tôi đã có nó khi tôi lên tám.”

“Z-o-o?” Frisco hỏi.

“Z-u,” cô nói. “Nó là gọi tắt cho Zu-zu. Tôi đặt tên nó theo tên một cô bé trong bộ phim–”

“Cuộc sống tuyệt vời,” anh nói.

Mia nhìn anh đăm đăm, lại ngạc nhiên. “Anh đã xem rồi?”

Anh nhún vai. “Không phải ai cũng thế sao?”

“Hẳn là vậy. Nhưng hầu hết mọi người không nhớ tên cô con gái nhỏ nhất của George Bailey.”

“Là sở thích cá nhân thôi.” Anh ném cho cô một cái liếc cạnh khóe. “Ngạc nhiên là tôi lại thích nó hả? Tất cả những màn chiến tranh trong đó đều là phụ.”

“Tôi không nói gì…”

“Nhưng cô đã nghĩ thế.” Frisco nhấp một ngụm từ cốc. Đó là uýt-ky. Mia có thể ngửi thấy mùi hăng từ chỗ cô ngồi. “Rất tiếc về con chó.”

“Cảm ơn,” Mia nói. Cô ôm tay quanh đầu gối. “Tôi vẫn nhớ nó.”

“Quá sớm để kiếm một con khác hả?” anh nói.

Cô gật đầu.

“Nó thuộc giống gì? Không, để tôi đoán.” Anh khẽ quay sang đối mặt với cô. Cô có thể thấy anh đang quan sát mình trong bóng tối, như thể điều anh thấy sẽ giúp anh tìm ra câu trả lời.

Cô quay mặt đi, bỗng nhiên sợ nhìn thẳng vào mắt anh. Tại sao cô lại ra ngoài này? Cô không thường có thói quen mời gọi tai họa, và ngồi trong bóng tối chỉ cách anh chàng này một bàn chân sẽ là gọi rắc rối.

“Một phần là giống lab, một phần là giống spaniel,” anh nói sau đó, và cô nhìn lên.

“Anh đúng một nửa – mặc dù giống cocker spaniel là phần duy nhất tôi có thể xác nhận. Tuy vậy đôi khi tôi đã nghĩ tôi nhìn thấy một chút của loài golden retriever.” Cô dừng lại. “Sao anh biết nó là chó lai?”

Anh hạ chân mày trong một cái nhìn ngờ vực chế giễu. “Cứ như là cô có thể có một chú chó từ bất cứ đâu ngoài trung tâm động vật đi lạc vậy…? Và chắc hẳn là từ khu tử tù của trung tâm động vật, đúng không?”

Cô bật cười. “Được, rõ ràng anh đã biết tôi hoàn toàn. Không có bí ẩn nào nữa trong quan hệ của chúng ta – ”

“Không hẳn. Có một vấn đề cuối cùng tôi muốn cô làm rõ cho tôi.”

Anh đang mỉm cười với cô trong bóng tối, tán tỉnh cô, thoải mái trong sự bỡn cợt vô tư lự. Mia chắc sẽ ngạc nhiên, nếu như cô không học được rằng Alan Francisco tràn đầy những điều ngạc nhiên.

“Điều gì làm cô vẫn thức thế?” anh hỏi.

“Tôi có thể hỏi câu tương tự với anh,” cô trả miếng.

“Tôi đang tỉnh lại từ cuộc trò chuyện với Tasha.” Anh nhìn xuống cốc của mình, tâm trạng nhẹ nhõm ngay tức khắc bị phá vỡ. “Tôi không chắc là mình có giúp được gì không. Con bé rất khó khăn với chuyện xảy đến với mẹ nó.” Anh cười, nhưng không khôi hài chút nào. “Con bé có mọi lý lẽ để nên thế.”

Mia nhìn qua căn hộ của Frisco. Cô thấy ánh sáng mờ tỏ của tivi qua những chiếc mành. “Cô bé vẫn chưa thoải mái phải không?”

Anh thở dài, lắc đầu. “Con bé cần bật tivi để ngủ. Tôi mong mình có thể tìm được giải pháp hòng ngủ được.”

Mia nhìn xuống cốc rượu trong tay anh. “Hẳn là không phải cái đó.”

Frisco không nói gì – anh chỉ nhìn cô. Theo sự công nhận của Mia, cô không nói thêm gì nữa. Cô không thuyết giáo, không quở trách, không giảng giải.

Nhưng sau vài khoảnh khắc khá lâu khi anh không phản ứng, cô đứng dậy.

“Chúc ngủ ngon,” cô nói.

Anh không muốn cô đi. Cũng thật kỳ quặc, đêm không quá nặng nề khi có cô ở quanh. Nhưng anh không biết phải nói gì để cô ở lại. Anh có thể bảo cô rằng anh không giống Sharon, anh có thể dừng uống ngay khi và nếu anh muốn, nhưng nó sẽ nghe hệt như tuyên bố của một gã nghiện rượu.

Anh có thể bảo cô rằng anh đủ mạnh để dừng lại – anh chỉ không đủ mạnh ngay lúc này để đối diện với thực tế là Hải quân đã rũ bỏ anh.

Thay vì vậy, anh không nói gì, và cô yên lặng đi vào trong, khóa cửa sau lưng.

Rồi anh đổ cho mình một cốc nữa.