Đứa Nhỏ Của Frisco (Frisco's Kid)

Chương 16




“Tôi cần anh giúp.”

Frisco nhìn Đại úy Joe Catalanotto qua cửa sổ ô tô để mở, người Chỉ huy của Alpha Squad thuộc Đội Mười SEAL. Trông Cat như đang sẵn sàng đi tham dự nhiệm vụ huấn luyện an ninh cao cấp nào đấy. Anh đang mặc bộ đồ dã chiến với chiếc áo gi-lê chiến đấu màu đen và buộc mái tóc đen dài thành một đuôi ngựa sau lưng.

“Ngay bây giờ?” Cat hỏi, khẽ cúi xuống nhìn vào trong xe, ánh mắt sắc sảo của anh nắm bắt hình ảnh nhàu nhĩ của Thomas cùng chiếc áo phông lấm máu.

“Phải,” Frisco nói. “Con gái chị tôi bị bắt cóc. Sharon đã dấn quá sâu vào một gã buôn ma túy. Hắn là người bắt đứa nhỏ. Tôi cần giúp tìm hắn và mang con bé về.”

Joe Cat gật đầu. “Cậu cần bao nhiêu người?”

“Anh có bao nhiêu?”

Người Chỉ huy cũ của Frisco mỉm cười. “Tất cả bảy người của Alpha Squad thì thế nào?”

Bảy. Trong đó có sáu người Frisco đã làm việc chung – và một người thế chỗ anh. Đấy là người anh không trông mong cùng làm việc. Nhưng dẫu sao anh gật đầu. Ngay lúc này anh cần mọi sự giúp đỡ để tìm Natasha. “Tốt.”

Trước ánh mắt Frisco, Cat lôi chiếc điện thoại cực nhỏ khỏi túi áo rồi ấn mã số.

“Ừ, Catalanotto đây,” anh nói. “Hủy chuyến bay của Alpha Squad. Nhiệm vụ huấn luyện của bọn tôi đã bị hoãn lại – ” anh ngước nhìn bầu trời quang đãng xanh trong “ – vì điều kiện thời tiết. Trừ khi có hướng gì khác, bọn tôi sẽ rời căn cứ kể từ 1600 giờ, thực hiện thăm dò cục bộ và huấn luyện giám sát.” Anh đóng máy với một tiếng tách rồi quay sang Frisco. “Hãy làm một chuyến ghé thăm phòng thiết bị, lấy mấy món chúng ta cần để tóm gã này.”

“Oa, Frisco, ghế đẹp đấy!”

Nếu trừ đi cái trường kỷ màu hồng rực rỡ, căn hộ của Frisco đang bắt đầu trông như một trung tâm điều khiển.

Lucky đã hoàn thành việc dọn dẹp nơi này và đã chuyển cái sô pha trong ngày hôm qua. Hiện giờ, dưới mệnh lệnh của Joe Cat, Bobby cùng Wes – với Bob, cao và vóc dáng như xe tải; Wes, nhỏ con và sắc như dao cạo, nhưng không thể chia lìa từ khi BUDS biến họ thành bạn cùng bơi – đã dẹp tất cả những thứ đồ không cần thiết sang bên và đặt chiếc bàn ăn nhỏ giữa căn phòng khách.

“Cậu sắp sửa biến phần còn lại của căn phòng thành ra màu hồng nữa chứ– nó hợp với cậu lắm, bé cưng!” Cao sáu phút rưỡi, đen và trông như tuyển thủ bóng bầu dục, Chuẩn úy Daryl Becker – biệt danh Harvard – sở hữu bằng giáo dục thượng hạng và khiếu hài hước ranh mãnh. Anh ta mang theo thiết bị giám sát cầm tay nặng nề, và bắt đầu đặt nó lên bàn. (meo – Vị trí của Harvard gọi là Chief, đây là cách gọi của cấp Hạ sĩ quan trong Hải quân, Chuẩn úy là vị trí cao nhất của Hạ sĩ quan)

Blue McCoy đến tiếp theo. Người lính SEAL tóc vàng vác theo vài thùng lớn, khiến những bắp cơ trên cánh tay anh chịu đựng sự giải vây cao độ. Vũ khí tấn công – Chúa cấm họ cần phải dùng đến chúng. Và thậm chí người phó chỉ huy và là lãnh đạo thứ hai của Alpha Squad vốn lầm lì ít nói cũng không thể không bình luận về cái trường kỷ hồng.

“Tôi thèm gặp mặt cô bạn gái mới của cậu chết đi được,” Blue nói bằng âm vực trầm nhẹ miền Nam. “Làm ơn bảo với tôi là cái sô pha này thuộc về cô ấy.”

Mia.

Cô ở chỗ quái nào vậy? Lẽ ra cô đã quay về trước anh lâu rồi.

Nhưng nhà cô vẫn khóa cửa. Frisco đã ra kiểm tra ít nhất năm lần từ khi anh về. Thậm chí anh đã để lại tin nhắn trong máy điện thoại của cô, nghĩ rằng cô có thể nghe. Anh không xin lỗi – anh cần đích thân làm thế trước mặt cô. Đơn giản anh bảo cô rằng anh đang tìm cô. Xin hãy gọi lại cho anh.

“OK,” Harvard nói, hoàn thành kết nối máy tính với các thiết bị khác trên đường dây điện thoại của Frisco. “Xong rồi. Khi Dwayne gọi, cậu sẽ giữ hắn nói và chúng ta sẽ định vị hắn trong khoảng bốn chục giây.”

“Khi Dwayne gọi. Nếu Dwayne gọi.” Frisco không thể ngăn sự thất vọng khỏi vang lên trong giọng mình. “Quỷ tha ma bắt, tôi ghét chờ đợi.”

“Ô, tôi đã quên khuấy vui làm sao khi làm việc với Vua Sốt Ruột,” Lucky nói, bước vào cửa. Một người khác theo sau anh. Đó là Thiếu úy Harlan Jones, biệt danh Cowboy – người lính SEAL trẻ tính tình nóng nảy đã thế chỗ Frisco trong Alpha Squad. Anh ta gật đầu chào Frisco trong yên lặng, không hồ nghi là dịu đi vì tính hệ trọng của việc đứa bé bị bắt cóc lẫn sự lạ lùng khi ở dưới cùng mái nhà với người đàn ông đã bị anh ta chiếm chỗ.

“Cảm ơn vì đã tới,” Frisco bảo anh ta.

“Tôi mừng vì giúp được,” Cowboy trả lời.

Căn hộ của Frisco chưa bao giờ có vẻ nhỏ đến thế. Với tám người đàn ông to lớn cùng Thomas, hầu như không có chỗ mà di động. Nhưng thật là tuyệt. Như những lần trước đây. Frisco nhận ra mình đã nhớ những anh chàng này. Anh chỉ mong rằng việc Natasha bị bắt cóc không phải là nguyên nhân mang họ đến với nhau như vậy.

Và chuyện ấy hoàn toàn do anh. Anh là người đã giữ khoảng cách, đẩy cả nhóm tránh xa mình. Phải, cái thực tế là anh không còn là một trong số họ nữa mắc kẹt trong cổ họng anh. Phải, nó khiến anh ghen tị vô cùng. Nhưng thế này còn tốt hơn là không có gì. Tốt hơn là bỏ cuộc.

“Cậu có gì ăn không?” Wes hỏi, bước về nhà bếp.

“Ê, Frisco, phiền không nếu tớ phá vụn giường cậu?” Bobby hỏi, cũng không chờ câu trả lời trước khi anh ta vào hành lang.

“Ai đã đánh cháu bằng gậy bóng chày thế?” Lucky hỏi Thomas, người vẫn nín thinh và đứng một phía nãy giờ.

Thằng nhóc đang đứng dựa vào tường và trông như thể nên ngồi xuống nếu không sẽ nằm gục ra mất. “Dwayne,” nó trả lời. “Và đấy là báng súng, không phải gậy bóng chày.”

“Có lẽ cháu nên về nhà,” Lucky gợi ý. “Chăm sóc – ”

Thomas quay sang và đưa cho người đàn ông một cái nhìn lạnh lùng đánh giá. “Không. Cháu ở đây cho tới khi chúng ta mang cô bé về.”

“Chú nghĩ Alpha Squad…”

“Cháu sẽ không đi.”

“… chắc chắn có thể lo – ”

Frisco cắt lời. “Thằng nhóc ở lại,” anh nói đều đều.

Blue bước tới. “Tên cháu là Thomas hả?” anh nói với nó.

“Thomas King.”

Blue giơ tay. “Hân hạnh gặp cháu,” anh lè nhè. Hai người lắc tay. “Nếu cháu muốn giúp chúng tôi, sao tôi không chỉ cho cháu cách mấy thiết bị này hoạt động nhỉ?”

Frisco ngồi xuống chiếc sô pha hồng cạnh Joe Cat trong khi Blue cùng Harvard bắt đầu dành cho Thomas một khóa ngắn gọn về theo dấu điện thoại. “Tôi không thể cứ ngồi đây chờ đợi,” anh nói. “Tôi phải làm gì đấy.”

Wes bước ra từ nhà bếp, nhận xét qua đầu Frisco. “Sao cậu không làm tách trà nóng mà dùng,” anh ta đùa bỡn bằng giọng ngọt ngào ngọng nghịu, “rồi cuộn tròn trên chiếc trường kỷ màu hồng đẹp đẽ với cuốn Lý trí và Tình cảm ưa thích sẽ giúp cậu sao lãng?”

“Ê,” Harvard kêu bằng giọng trầm sâu của mình. “Tôi nghe rồi đấy. Tôi thích Jane Austen.”

“Tôi cũng vậy,” Cowboy xen vào.

“Oa,” Lucky nói. “Ai dạy các bồ đọc thế?”

Căn phòng nổ bùng những tiếng cười, và Frisco bồn chồn đứng dậy, rời khỏi cửa lên hành lang. Anh biết rằng hài hước là cách những thành viên của Alpha Squad dùng để xử lý stress lẫn tình huống căng thẳng, nhưng anh không cảm thấy muốn cười lắm.

Anh chỉ muốn Natasha quay về.

Ngay lúc này con bé đang ở đâu? Nó sợ không? Dwayne có đánh nó nữa không? Khốn nạn, nếu thằng con hoang đó đụng vào con bé…

Frisco nghe tiếng cửa chặn mở đằng sau và quay lại thấy Joe Cat đã đi theo anh.

“Tôi muốn đi gặp chị tôi lần nữa,” Frisco bảo người Chỉ huy. “Tôi nghĩ có điều gì đấy chị chưa nói cho tôi.”

Cat không do dự. “Tôi sẽ lái xe đưa cậu đi. Để tôi bảo họ chúng ta sẽ đi đâu.”

Joe Catalanotto bước vào nhà Frisco, rồi trở ra, gật đầu. “Đi nào.”

Khi họ tiến xuống bãi đậu xe, Frisco liếc nhìn một lần nữa căn hộ vắng người của Mia. Cô đang ở đâu?

***

Mia bế Tasha qua bãi cỏ cắt tỉa cẩn thận vào cửa trước ngôi nhà lớn kiểu Tây Ban Nha.

Chuyện này thật lố bịch. Giữa ánh sáng ban ngày khoáng đạt, họ đang ở giữa một vùng ngoại ô mang vẻ thịnh vượng trên mức trung lưu. Dưới phố, mấy người làm vườn đang dọn sân nhà hàng xóm. Cô có nên kêu cứu, hoặc thử chạy trốn?

Cô không làm cả hai, nhận thức rõ khẩu súng rất lớn của Dwayne Bell đang giấu dưới túi. Nếu có một mình, có thể cô sẽ liều thử. Nhưng với Natasha trong tay thì không. Tuy nhiên, cô cảm thấy ớn lạnh khi biết rằng mình có thể nhận dạng rõ ràng địa chỉ nơi họ bị mang tới, lẫn gã đàn ông đã đưa họ đến đây.

“Sao ông không bịt mắt chúng tôi?” cô hỏi khi Dwayne mở cửa.

“Không thể lái xe nếu cô bị bịt mắt. Ngoài ra, cô ở đây là khách của tôi. Không cần khiến nó ít dễ chịu hơn mức cần thiết.”

“Ông có định nghĩa kỳ cục cho từ khách đấy, Ngài Bell,” Mia nói khi Dwayne đóng cửa sau lưng cô. Bên trong ngôi nhà tối om với tất cả những cái bóng đổ xuống, và mát mẻ nhờ điều hòa đặt dưới bảy mươi độ (oF). Cô nghe thấy tiếng cười phát ra từ một chiếc tivi đâu đó trong ngôi nhà lớn. Cánh tay Tasha xiết chặt quanh cổ cô. “Tôi chưa bao giờ chĩa súng vào người khác chỉ để mời họ vào nhà. Tôi nghĩ con tin là từ thích đáng hơn.”

“Thật tình, tôi thích từ vật thế chấp hơn,” gã béo bảo cô.

Một người đàn ông xuất hiện, đi xuống hành lang về phía họ từ một căn phòng có vẻ là nhà bếp. Áo khoác của hắn đã cởi ra và hắn đeo một khẩu súng trên bao vai rất giống Frisco. Hắn nói với Dwayne bằng một âm điệu trầm, vừa liếc nhìn Mia với Natasha một cách tò mò.

“Bảo Ramon lo việc ấy,” Dwayne nói, đủ lớn để Mia nghe được. “Sau đấy tao muốn nói chuyện với cả hai chúng mày.”

Có ít nhất hai người nữa trong nhà – ít nhất hai trong số họ mang vũ khí. Mia nhìn quanh khi Dwayne dẫn họ lên những bậc thang trải thảm dày, ráng nhớ cách bố trí của ngôi nhà, quyết tâm thu lượm bất kỳ thông tin nào có giá trị cho Frisco khi anh tới.

Frisco sẽ tìm họ. Mia biết điều đó chắc như cô biết rằng vầng thái dương sẽ hạ xuống đường chân trời vào lúc chiều tà.

Và anh sẽ tới.

“Tiền cược cao hơn tôi nghĩ,” Frisco nói qua đôi môi mím chặt, khi bước vào phòng chờ của trung tâm cai nghiện cả rượu và ma túy. Joe Catalanotto đứng dậy. “Sharon không lấy năm ngàn đô của Bell – chị ấy lấy năm mươi ngàn. Chị ấy gian lận sổ sách của hắn – không nghĩ hắn sẽ để ý.”

Anh hướng ra cửa, tới chỗ bãi đỗ xe và chiếc jeep của Joe Cat.

“Chị ấy trả lại được không?” Cat hỏi.

Friso khịt mũi. “Anh đùa hả? Đã lâu rồi. Chị ấy đã dùng phần lớn số đó trả cho mấy món nợ cờ bạc và ném phần còn lại vào ma túy và rượu.” Anh dừng lại, quay qua Cat. “Cho tôi mượn điện thoại của anh. Sharon đưa tôi địa chỉ nơi chị từng sống với Bell,” anh bảo Cat khi ấn số họ đã cài đặt kết nối tới nhà anh.

Đường dây thông sau tiếng reo đầu tiên.

“Becker đây.” Là Harvard.

“Là tôi đây, Chuẩn úy,” Frisco nói. “Có cuộc gọi nào không?”

“Vẫn chưa. Cậu biết chúng tớ sẽ tiếp âm trực tiếp cho cậu nếu có mà.”

“Tôi có một địa chỉ muốn kiểm tra. Nó ở ngoài San Felipe, ở Harper, thành phố phía đông. Bảo Lucky và Blue gặp tôi và Cat ở đấy, được chứ?” Anh đọc cho Harvard địa chỉ.

“Tớ sẽ xác định nó trên máy,” Harvard nói. “Họ sẽ đi ngay khi tớ in ra bản đồ. Cậu cần chỉ hướng không?”

Cat đang nghe. “Bảo H gửi bản copy bản đồ đến máy fax trong xe jeep của tôi.”

Frisco chằm chằm nhìn Joe Cat. “Anh có cái máy fax trong xe jeep của anh?”

Cat mỉm cười. “Đặc quyền của Chỉ huy.”

Frisco kết thúc cuộc gọi rồi đưa máy cho Cat. Nhưng Cat lắc đầu. “Tốt hơn cậu nên giữ nó. Nếu cuộc gọi đòi tiền chuộc đến…”

Frisco gặp mắt người bạn. “Nếu cuộc gọi đòi tiền chuộc đến, tốt hơn chúng ta nên theo được dấu nó,” anh nói cứng rắn.

“Và cầu nguyện rằng chúng ta không quá trễ. Sharon bảo tôi Dwayne Bell đã giết người để trả thù cho số tiền ít hơn năm mươi ngàn đô.”

“Không ai ở nhà,” Lucky báo cáo khi anh cùng Blue McCoy lặng lẽ xuất hiện bên cạnh chiếc jeep của Cat, trên con đường dẫn từ ngôi nhà Sharon đã sống với Dwayne Bell.

“Tôi đã ngó qua cửa sổ tầng hầm,” Blue bảo Frisco và Joe Cat. “Từ những gì thấy được khi xem qua xung quanh, tôi nghĩ Dwayne Bell không sống ở đấy nữa. Có vài món đồ chơi trẻ con lung tung ở đó, và một lá thư trên quầy bếp đề gửi cho Fred và Charlene Ford. Có vẻ Bell đã chuyển đi và những người này chuyển đến.”

Frisco gật đầu, ráng không nghiến răng. Quá dễ dàng nếu Bell ở đó. Hắn biết chỗ này có ít thành công để bắt đầu.

Cat nhìn anh. “Cậu muốn làm gì?”

Frisco lắc đầu. Không gì cả. Không gì họ có thể làm lúc này ngoài chờ đợi. “Tôi muốn điện thoại reo.”

“Frisco.”

Là Harvard. “Có điện thoại,” anh nói nhanh. “Tôi đang nối thẳng sang cho cậu. Nhớ nhé, nếu là Bell, giữ hắn nói.”

“Tôi nhớ.”

Có vài tiếng lách cách, rồi tiếng tích khẽ khi đường dây thông.

“A lô,” Frisco nói.

“Ngài Francisco.” Đấy là giọng sầu thảm của Dwayne Bell. “Cậu biết tôi là ai và tại sao tôi gọi, tôi nghĩ vậy.”

“Để tôi nói chuyện với Tasha.”

“Công việc trước, hài lòng sau, thưa ngài,” Bell nói. “Cậu có hai tư giờ để trả tôi số tiền bà chị duyên dáng của cậu đã đánh cắp. Năm mươi ngàn đô, thêm mười ngàn lãi.”

“Tôi sẽ cần hơn hai tư giờ để tập hợp số tiền đó – ”

“Tôi đã rất rộng lượng, niệm tình những gì Sharon và tôi đã chia sẻ. Giờ là gần 6 giờ. Nếu tôi không có tiền trong tay lúc 6 giờ tối mai, tôi sẽ giết đứa con gái. Và nếu tôi không có tiền trước nửa đêm, tôi sẽ giết đứa bé. Và nếu cậu báo cảnh sát, tôi sẽ giết cả hai, rồi đưa chị gái cậu vào tù với tôi.”

“Hê,” Frisco nói. “Chờ một phút. Ông vừa nói gì? Cả hai? Đứa con gái, rồi đứa bé…?”

Bell cười. “Ồ, cậu không biết? Bạn gái cậu đang là khách trong nhà tôi cũng như con nhãi.”

Mia. Chết tiệt, Bell có cả Mia.

“Để tôi nói chuyện với cô ấy,” Frisco rít lên. “Tôi muốn bằng chứng là hai người họ vẫn ổn.”

“Tôi biết trước rồi.” Hẳn là hắn đã quay đầu khỏi điện thoại vì giọng hắn đột nhiên xa vắng. “Mang chúng vào.”

Có một khoảng dừng và tiếng click, rồi giọng Mia vang trong máy. “Alan?”

m thanh vang vang và Frisco biết Bell đã bật nút loa ngoài. “Anh đây,” anh nói. “Em không sao chứ? Tash ở với em?”

Lucky xuất hiện yên lặng bên ngoài cửa xe Joe Cat. Khi Frisco liếc nhìn, anh trỏ vào máy di động của mình và ra hiệu bằng ngón cái giơ lên.

Harvard đã có dấu vết. Chúng đã bị định vị.

“Vâng,” Mia đang nói. “Nghe này, Alan. Cha mẹ em có tiền. Đến gặp họ. Nhớ em đã kể cho anh là họ sống gần câu lạc bộ thể thao ngoài trời ở Harper không?”

Không, cô đã kể cho anh là cha mẹ cô sống ở Malibu.

“Chỉ cần cẩn thận với cha em – ông hơi lẩn thẩn, với tất cả mớ súng trong bộ sưu tập của ông, và cả hai vệ sĩ.”

Harper. Súng. Hai vệ sĩ. Chết tiệt, cô đã nhanh trí báo cho anh nơi họ ở và bao nhiêu kẻ đang canh giữ họ.

“Đủ rồi,” Bell cắt ngang.

“Cha mẹ tôi có tiền ông muốn,” Frisco nghe Mia nói sắc nhọn. “Làm sao Alan đến lấy được nếu tôi không bảo anh ấy tới đâu?”

“Anh có địa chỉ,” Frisco nói. “Anh sẽ lo tiền, em hãy lo cho Tasha. Tash – cháu ổn chứ?”

“Cháu muốn về nhà,” Giọng Natasha run run.

“Con bé không có thuốc, nên nếu nó sốt lại, đặt con bé vào bồn tắm rồi hạ nhiệt. Em hiểu chưa?” Frisco nói nhanh hết sức. “Ở với nó trong nhà tắm. Nói chuyện để con bé không sợ. Em biết nó sẽ ra sao khi quá yên tĩnh đấy. Anh biết nó quá nhỏ để lắng nghe âm thanh của đêm tối như cách của anh.”

Trời ơi, anh hi vọng cô hiểu. Nếu Mia và Tasha trò chuyện, SEAL có thể sử dụng micro công nghệ cao cực mạnh giúp xác định vị trí của họ trong ngôi nhà. Frisco cần thông tin ấy trước khi anh có thể nghĩ ra cách tốt nhất mở đầu cuộc tấn công chống lại Bell và người của hắn.

“Mia, anh sẽ lấy tiền sớm. Thực ra là ngay bây giờ, được chứ?”

“Được, Alan, bảo trọng.” Giọng cô khẽ run. “Em yêu anh.”

“Mia, anh – ”

Đường dây đã cắt. Frisco tắt điện thoại, nguyền rủa Dwayne Bell, nguyền rủa bản thân. Nhưng mà, chính xác, anh đã định nói gì?

Anh cũng yêu em.

Chúa ơi, những từ ấy đã nằm ngay chót lưỡi anh. Quên đi thực tế là Cat, Lucky lẫn Blue đang lắng nghe. Quên đi thực tế là quan hệ với anh là điều cuối cùng Mia cần.

Nhưng sau tất cả những gì anh đã nói và làm mà cô vẫn yêu anh… Không, cô không cần mối quan hệ với anh, nhưng có lẽ, chỉ có lẽ, cô muốn nó.

Chúa biết anh muốn, bất chấp thực tế là có thể anh đã đốt sạch mọi đường tiến với những điều kinh khủng anh đã nói với cô. Đốt ư? Anh đã ném bom ngay vào chúng.

Tuy nhiên, cô vẫn nói rằng cô yêu anh.

“Chúng ta có rồi – 273 Đường Barter, Harper,” Lucky cúi người trên cửa sổ vừa nói. “Harvard đang gửi bản đồ và để Thomas lại sở chỉ huy để tiếp âm các cuộc gọi khác. Cậu ấy cùng những thành viên khác của nhóm sẽ gặp chúng ta ở đấy.”

Frisco gật đầu, hi vọng dâng tràn như lũ trong anh khi anh quay sang Joe Cat. “Đi thôi.”

Bụng Mia nhức nhối khi một người trong số đội quân của Dwayne Bell theo cô và Natasha lên gác.

Hãy lo cho Tasha, Frisco đã nói. Anh cũng đưa cho cô nhiều thông tin ngụy trang cẩn thận trong lời nhắn cũng như cô gắng đưa cho anh. Ở với con bé trong phòng tắm. Đặt con bé vào bồn. Nếu đạn bắt đầu bay, loại đạn như thứ sẽ bắn ra từ nòng súng khổng lồ của Dwayne sẽ xuyên qua tường mà vẫn còn đủ khả năng sát thương, thì bồn tắm, với lớp men cứng chắc, sẽ là nơi an toàn nhất.

Anh đã bảo cô nói chuyện với Tasha. Tại sao? Nói chuyện để con bé không sợ. Sao anh muốn họ trò chuyện? Không có lý gì. Nhưng nó không cần có nghĩa gì. Anh đã yêu cầu – cô sẽ làm.

Ngay bây giờ, Frisco đã nói. Anh có địa chỉ. Mia biết không mảy may nghi ngờ là anh đang trên đường tới đây. Bằng cách nào đó anh đã tìm ra họ. Anh sẽ đến đây sớm.

Cô dừng lại trước cửa phòng tắm đang mở, quay sang nhìn gã đàn ông mang súng. “Chúng tôi cần dùng phòng tắm.”

Hắn gật đầu. “Đi đi. Đừng có khóa cửa.”

Mia kéo Tasha vào căn phòng hẹp, đóng cửa lại, quan sát nhanh.

Bệ xí tự hoại, bồn tắm cáu bẩn với tấm màn tắm ẩm mốc, một nhà vệ sinh còn xưa hơn nguyên thủy.

Cửa sổ nhỏ tí và đóng chặt khít, giống cửa sổ trong phòng ngủ.

Có một cái buồng lanh hẹp chứa mấy lõi giấy vệ sinh cùng vài chiếc khăn mặt lẫn khăn tắm nhàu nhĩ.

Mia lấy một chiếc khăn mặt, bật nước ấm vào bồn, nhúng một góc vải bông xuống. “Được rồi, Tash,” cô nói. “Chúng ta sẽ thử đánh lừa Dwayne và bạn của ông ta nghĩ rằng cháu bị ốm thật, và cháu sắp nôn, được chứ?”

Con bé gật đầu, mắt mở to.

“Cô cần cháu hít một hơi thật sâu rồi gắng nín thở hết mức – cho đến khi mặt cháu trở nên thật đỏ, được không?”

Tasha lại gật, hít thở sâu khi Mia vắt khăn mặt.

“Giờ thì, cái này chạm vào mặt cháu sẽ khá ấm, nhưng chúng ta muốn cháu ấm và đổ mồ hôi để Dwayne tin là cháu sốt, đồng ý không?”

Con bé đứng vững vàng khi Mia áp cái khăn ấm vào trán và má nó. Lúc Tasha thở ra, con bé đỏ ửng và ẩm ướt khá đáng tin.

“Cháu uống nước nhé?” nó hỏi, bật vòi nước lạnh.

“Được,” Mia nói. “Nhưng nhớ là trông như ốm đấy,” Cô chờ cho tới khi Tash xong việc ở bệ xí, rồi cô mở cửa phòng tắm. “Xin lỗi. Tôi nghĩ chúng tôi cần ở trong này. Tasha bị sốt và – ”

Sau lưng cô vang lên âm thanh ói mửa kinh khủng, và Mia quay lại thấy Tasha đang đứng phía trên toa-lét, chất lỏng vọt ra từ miệng nó.

“Ối, quỷ tha ma bắt!” gã đàn ông mang súng nói một cách ghê tởm, lui lại rồi đóng cửa phòng.

“Natasha,” Mia bắt đầu nói, đầy cảnh báo.

Nhưng Tasha quay qua nhìn Mia với sự tinh quái trong đôi mắt. “Cháu ngậm nhiều nước trong miệng rồi phun ra,” nó rầm rì. “Cô nghĩ chúng ta có lừa được ông ấy không?”

Có tiếng động ngoài cửa, Mia mở ra với tiếng kẹt. Đó là gã đàn ông mang súng.

“Tôi sẽ đóng chốt cửa,” hắn nói cộc cằn. “Cô sẽ phải ở trong đấy. Dwayne không muốn rắc rồi. Tôi đưa cho con nhỏ chăn hay là thứ gì nhé?”

Mia gật đầu. “Chăn là tuyệt rồi.”

Cô đóng cửa và quay đầu nhìn Natasha, tặng cho con bé ngón tay cái giơ lên.

Giờ thì cô phải nói chuyện không ngừng. Vì lý do nào đấy, Frisco muốn cô liên tục chuyện trò.

Cô cầu mong sau khi chuyện này qua đi, anh vẫn còn sống để mà giải thích lý do.