Đứa Nhỏ Của Frisco (Frisco's Kid)

Chương 10




Frisco ngồi trong phòng khách, đang lau khẩu súng của mình.

Khi gã bạn trai cũ Dwayne duyên dáng của Sharon lôi con dao ra lúc chiều, Frisco đã cảm thấy, lần đầu tiên sau một thời gian dài, sự thiếu vũ khí dễ nhận ra.

Dĩ nhiên, mang vũ khí theo có nghĩa là phải che đậy nó. Mặc dù anh có toàn quyền mang theo bất cứ thứ gì anh thích, nhưng anh không thể đeo súng ở ngay dây lưng, như cảnh sát hoặc một gã găng-xtơ miền viễn Tây. Và đeo bao súng khoác vai có nghĩa là anh phải mặc áo khoác để che nó, ít nhất ở nơi công cộng. Và – như một chuỗi phản ứng – nếu anh mặc áo khoác, anh sẽ phải mặc quần dài. Thậm chí anh không thể mặc áo khoác với quần sooc.

Tất nhiên là anh luôn có thể làm như Blue McCoy. Blue là XO của Alpha Squad – phó chỉ huy, người lãnh đạo thứ hai của một đơn vị SEAL. Blue hiếm khi mặc gì ngoài quần cộc và áo dã chiến màu xanh xám lùng thùng với tay áo đã được bỏ đi. Và anh chàng luôn đeo một khẩu súng trong dây đeo vai dưới lớp áo, vải da mềm sát vào da anh.

Đầu gối Frisco đau buốt, và anh liếc nhìn đồng hồ. Gần 3 giờ. Ba giờ sáng.

Steve Horowitz đã đưa cho anh một lọ nhỏ thuốc giảm đau cục bộ hiệu lực mạnh tương tự chất novocaine (meo – novocaine còn được gọi là Procaine, một loại thuốc giảm đau gây tê cục bộ, thuộc nhóm amino este). Vẫn chưa đến lúc tiêm mũi nữa, nhưng sắp rồi. Frisco đã tiêm cho mình lúc gần chín giờ, sau khi Mia lái xe đưa anh về từ bệnh viện.

Mia…

Frisco lắc đầu, quyết tâm không nghĩ về cô, ngăn cách với anh bởi vách tường mỏng dính, mái tóc cô đang xõa trên gối, cô đang mặc chiếc áo ngủ mỏng bằng côt-tông rất trêu ngươi. Đôi môi mềm mại xinh đẹp của cô khẽ hé mở trong giấc ngủ…

Phải rồi, anh là chúa của trò tự tra tấn. Anh vẫn đang ngồi đây, tỉnh táo hàng giờ, dành hầu hết thời gian để nhớ – chết tiệt, hồi tưởng – cái cách Mia đã hôn anh trên bãi biển. Lạy Chúa lòng lành, ôi chao nụ hôn đó.

Không có vẻ là anh sẽ có cơ hội hôn cô như thế nữa. Cô đã nói rõ là cô không chào đón màn diễn đó lặp lại. Nếu anh biết điều tốt nhất, anh sẽ tránh xa, xa khỏi Mia Summerton. Việc đấy sẽ không quá khó. Kể từ lúc này, cô cũng sẽ tránh mặt anh.

Một tiếng động mạnh từ phòng ngủ khiến anh dựng dậy. Cái quái gì vậy?

Frisco chộp lấy nạng và súng rồi nhanh nhẹn di chuyển ra hành lang tới phòng Tasha.

Anh đã mua chiếc TV xách tay rẻ tiền. Nhiều khả năng nó là cái đèn ngủ và máy phát âm đắt nhất thế giới. Ánh sáng xanh của nó bập bùng, rọi sáng căn phòng nhỏ.

Natasha đang ngồi trên sàn, cạnh giường, xoa đôi mắt ngái ngủ và đầu mình. Con bé rên rỉ, nhưng rất khẽ. Giọng nó hầu như không rõ hơn tiếng rì rầm nhỏ xíu của tivi.

“Tash bé bỏng, cháu rơi khỏi giường hả?” Frisco hỏi nó, vụng về đi qua ngưỡng cửa hẹp để vào phòng. Anh ấn chốt an toàn khẩu súng và nhét nó vào túi quần sooc. “Nào, leo lên đi. Cậu sẽ đắp chăn lại cho cháu.”

Nhưng khi Tasha đứng dậy, con bé lảo đảo, vẻ như nó uống quá nhiều rượu, rồi lại ngồi xuống sàn. Khi Frisco nhìn, con bé đổ xuống, ngả trán vào tấm thảm trải sàn.

Frisco dựa nạng vào giường rồi cúi xuống dựng nó dậy. “Tash, ba giờ sáng rồi. Đừng bày trò ngốc nghếch.”

Chúa tôi, đứa nhỏ nóng như lửa. Frisco cảm thấy nơi trán, má và cổ nó, anh kiểm tra tỉ mỉ, lạy trời anh nhầm, lạy trời con bé chỉ đơn giản bị đổ mồ hôi do ác mộng thôi. Nhưng với mỗi lần chạm vào, anh đều biết. Natasha đang sốt cao.

Anh nâng nó dậy rồi đặt lên giường.

Làm sao lại bị thế này? Con bé vẫn bình thường suốt cả ngày. Nó đã học bơi với sự hăng hái thường nhật. Nó đã xuống đi xuống lại mặt nước với năng lượng bình thường của nó. Thực tế là, con bé đã ngủ khi anh quay về từ viện, nhưng anh đã cho rằng đó là do kiệt sức sau cuộc náo động mới đến – nhìn cậu Frisco giữa ban ngày ban mặt bị đánh bại bởi ông bác xấu xí Dwayne chắc hẳn đã khiến con bé rã rời.

Mắt nó nhắm hờ và nó ép đầu vào gối như thể bị đau, trong khi vẫn phát ra âm thanh rên rỉ kỳ cục.

Frisco sợ vô cùng. Anh ráng đánh giá xem con bé sốt cao đến đâu bằng cách sờ bằng tay, nhưng dường như nó nóng ở mức nguy hiểm.

“Tasha, nói với cậu,” anh nói, ngồi cạnh con bé trên giường. “Nói cho cậu biết có gì không ổn. Nói cho cậu biết triệu chứng.”

Điên à, nghe anh kìa. Nói cho cậu biết triệu chứng. Con bé mới năm tuổi, nó còn chả biết triệu chứng là gì. Và từ những gì anh thấy, có vẻ con bé còn không biết nó ở đây, không nghe thấy anh, không nhìn thấy anh.

Anh đã được đào tạo y khoa, nhưng hầu hết là sơ cứu. Anh có thể xử lý những vết thương do súng, do dao, vết bỏng hoặc là rách. Nhưng cơn sốt cao của lũ trẻ thì…

Anh phải đưa Natasha đến viện.

Anh có thể gọi tắc-xi, nhưng mà trời ơi, anh không thể mang Tasha xuống dưới nhà. Anh cũng khó đi xuống với đôi nạng. Chắc chắn anh không thể nào mang con bé được. Quá nguy hiểm để thử. Ngộ nhỡ anh làm rơi con bé?

“Cậu sẽ quay lại ngay, Tash,” anh bảo nó, túm cái nạng rồi đi tới điện thoại đặt ở bếp, nơi anh giữ danh bạ điện thoại.

Anh mở cuốn danh bạ, tìm số của công ty tắc-xi khu vực. Nhanh chóng anh quanh số. Điện thoại reo ít nhất mười lần trước khi có người nhấc.

“Tắc-xi Vàng xin nghe.”

“Ừm,” Frisco nói. “Tôi cần một xe ngay bây giờ. Số 1210 Đường Midfield, nhà 2C. Bà biết khu căn hộ liên hợp ở góc giữa Midfield và Harris?”

“Đến đâu?”

“Bệnh viện thành phố. Coi này, tôi cần người lái xe lên tận cửa. tôi có một bé gái bị sốt, và tôi cần giúp mang nó xuống – ”

“Xin lỗi thưa ngài. Lái xe của chúng tôi không được phép rời phương tiện. Anh ta sẽ chờ ngài ở bãi đỗ xe.”

“Bà không nghe tôi vừa nói gì à? Đây là trường hợp cấp cứu. Tôi phải đưa con bé đến bệnh viện.” Frisco lướt tay qua tóc, ráng kiềm chế cơn giận và nỗi thất vọng. “Tôi không thể mang con bé xuống dưới nhà được. Tôi…” Anh gần như nghẹn lời. “Tôi bị tàn tật.”

“Tôi xin lỗi, thưa ngài. Quy định để đảm bảo an toàn cho lái xe của chúng tôi. Tuy nhiên, chiếc xe ngài yêu cầu sẽ đến trong khoảng chín mươi phút nữa.”

“Chín mươi phút? Tôi không thể chờ chín mươi phút!”

“Tôi có nên hủy yêu cầu gọi xe của ngài?”

“Có.” Nguyền rủa lớn tiếng, Frisco dập mạnh điện thoại.

Anh lại nhấc nó lên và quay số 911. Tưởng như vô tận trước khi đường dây thông.

“Vấn đề khẩn cấp của bạn là gì?”

“Tôi có một đứa trẻ năm tuổi bị sốt cao.”

“Đứa bé vẫn thở chứ?”

“Vâng – ”

“Đứa bé có chảy máu không?”

“Không, tôi đã nói nó bị sốt – ”

“Xin lỗi, thưa ngài. Chúng tôi có số lượng các cuộc gọi ưu tiên và số xe cứu thương giới hạn. Ngài sẽ đưa cô bé đến bệnh viện nhanh hơn nếu ngài tự lái xe.”

Frisco chiến đấu với thôi thúc chửi rủa. “Tôi không có xe.”

“À, tôi có thể đưa ngài vào danh sách, nhưng vì trường hợp của ngài không phải là tình huống sống chết, rủi ro của ngài sẽ tiếp tục khi những cuộc gọi mới đến,” người phụ nữ bảo anh. “Mọi vấn đề thường giảm xuống vào lúc bình minh.

Bình minh. “Thôi quên đi,” Frisco nói, treo máy không hề nhẹ nhàng.

Giờ sao đây?

Mia. Anh sẽ phải nhờ Mia giúp đỡ.

Anh chuyển động nhanh chóng khi đi xuống hành lang vào phòng Tasha. Đôi mắt con bé vẫn nhắm, nhưng nó khẽ cử động. Nó vẫn nóng như ban nãy. Thậm chí còn nóng hơn.

“Chờ nhé, bé con,” Frisco nói. “Chờ nhé, công chúa. Cậu sẽ quay lại trong một giây.”

Anh bắt đầu có thể di chuyển nhanh hơn với cái nạng. Anh đi qua phòng khách, ra khỏi cửa thậm chí trước khi anh có thời gian để nghĩ.

Nhưng khi anh reo đi reo lại chuông nhà Mia, khi anh mở cánh cửa chặn và nện vào cánh cửa gỗ nặng nề, khi anh chờ cô đáp lại, anh không thể không băn khoăn.

Anh đang làm cái quái gì đây? Anh vừa mới dành sáu tiếng qua quyết tâm để tránh xa người phụ nữ này. Cô không muốn anh – cô đã thể hiện rõ. Thế mà anh đang ở đây, đập thình thình vào cửa nhà cô giữa đêm hôm, sẵn sàng làm bẽ mặt mình hơn nữa với việc nhờ cô giúp mang đứa bé bốn-mươi-pao nhẹ bẫng xuống dưới nhà.

Ánh sáng phát ra từ trong căn hộ Mia. Cô mở cửa thậm chí trước khi mặc xong áo choàng.

“Alan, chuyện gì vậy?”

“Tôi cần cô giúp.” Cô sẽ không bao giờ biết anh đã phải trả bao nhiêu để thốt ra những lời đó. Chỉ vì Natasha anh mới phải nhờ giúp đỡ. Nếu chính anh ở đấy, sốt đến cháy da, anh cũng sẽ không nhờ. Anh thà chết còn hơn. “Tasha bị ốm. Con bé sốt cao – tôi muốn đưa con bé đến viện.”

“Được rồi,” Mia nói không chút do dự. “Để tôi mặc quần, đi giày rồi tôi sẽ đưa xe ra chỗ thang.”

Cô đi hướng về phòng ngủ, nhưng anh dừng cô lại.

“Chờ đã.”

Mia quay lại. Frisco đang đứng bên ngưỡng cửa kia, nạng chống dưới tay. Anh đang rời mắt khỏi cô và nhìn xuống thảm. Khi anh nhìn lên, toàn bộ sự tức giận trong suốt như pha lê thường trực đã không còn trong ánh mắt, chỉ để lại nỗi hổ thẹn mãnh liệt sâu thẳm. Anh không nhìn lâu. Anh lại rời mắt đi, nhưng rồi anh buộc mình nhìn lên lần nữa, lần này vững vàng gặp ánh mắt cô.

“Tôi không thể mang con bé xuống gác.”

Trái tim Mia nảy lên. Cô biết anh đã phải mất những gì để nói điều đó, và cô quá tuyệt vọng không muốn đáp lại lời nào sai lầm. Cô không muốn khiến nó nhẹ nhàng, nhưng cùng lúc, cô không muốn khiến anh ngượng ngùng hơn nữa bằng cách quá coi trọng nó.

“Dĩ nhiên không,” cô điềm tĩnh nói. “Thử bằng nạng sẽ nguy hiểm. Tôi sẽ lấy xe, rồi tôi sẽ lên lo cho Natasha.”

Anh gật đầu một cái rồi biến mất.

Cô đã nói những lời đúng, nhưng không có thời gian để nhẹ người vì khuây khỏa. Mia lao vào phòng ngủ thay đồ.

***

“Nhiễm trùng tai?” Frisco lặp lại, chằm chằm nhìn bác sĩ phòng cấp cứu.

Vị này là bác sĩ thực tập nội trú, khoảng hai mấy, nhưng anh ta đã có phong thái ân cần với người bệnh của những bác sĩ nông thôn lớn tuổi kiểu xưa, hoàn chỉnh với đôi mắt xanh nhấp nháy cùng nụ cười ấm áp.

“Tôi đã cho cô bé uống thuốc kháng sinh, và tôi cũng đã đưa cho bé vài thứ để hạ nhiệt,” anh ta nói, nhìn từ Frisco đến Mia, “cùng với thuốc thông mũi. Cái đó sẽ giữ cô bé ngủ yên một thời gian. Đừng ngạc nhiên nếu đến sáng cô bé dậy trễ hơn bình thường.”

“Thế sao?” Frisco hỏi. “Chỉ là nhiễm trùng tai?” Anh nhìn xuống Natasha, vẫn đang ngủ, cuộn tròn trên giường bệnh. Trông đứa trẻ nhỏ bé vô cùng, mong manh vô cùng, mái tóc đỏ sáng của nó tương phản với tấm đệm trắng.

“Cô bé có thể tiếp tục bị hoa mắt trong một hai ngày,” bác sĩ bảo họ. “Giữ bé trên giường nếu anh có thể, và chắc rằng cô bé uống hết sạch chai kháng sinh. A, nút lỗ tai vào lần bơi tiếp theo của cô bé, được chứ?”

Frisco gật đầu. “Cậu có chắc là không muốn giữ con bé ở đây một thời gian không?”

“Tôi nghĩ cô bé sẽ thấy thoải mái hơn khi ở nhà,” người bác sĩ trẻ tuổi nói. “Ngoài ra, cơn sốt đã hạ rồi. Gọi cho tôi nếu cô bé không cải thiện.”

Nhiễm trùng tai. Không phải viêm não. Không phải viêm ruột thừa. Không phải sốt phát ban hay viêm phổi. Vẫn không hoàn toàn ngấm được. Tash sẽ ổn. Nhiễm trùng tai không đe dọa cuộc sống. Đứa bé sẽ không chết. Frisco vẫn không thể tin hẳn. Anh không thể giũ bỏ hoàn toàn cảm xúc chặt cứng nơi ngực – nỗi sợ hãi vô cùng, cảm giác vô phương giúp đỡ hết mức.

Anh cảm thấy Mia chạm vào tay anh. “Chúng ta sẽ đưa cô bé về nhà,” cô nói đều đều.

“Ừ,” anh nói, nhìn quanh, ráng tập trung lại, tự hỏi khi nào sự nhẹ nhõm sẽ đến thay thế cảm giác căng thẳng và sợ hãi kỳ quặc này. “Tôi đã ở đây đủ cho một ngày rồi.”

Chuyến đi về ngắn hơn anh nhớ. Anh nhìn khi Mia mang Tash lên cầu thang vào căn hộ của anh. Cô nhẹ nhàng đặt đứa bé vẫn đang say ngủ lên giường, phủ lên nó chiếc chăn nhẹ. Anh nhìn, cố gắng không nghĩ về sự thật là cô đang chăm sóc Tasha bởi vì anh không thể.

“Anh cũng nên cố ngủ một chút,” Mia bảo anh, thì thầm khi họ bước trên hành lang ra phòng khách. “Gần sáng rồi.”

Frisco gật đầu.

Khuôn mặt Mia chìm trong bóng tối khi cô đứng nơi ngưỡng cửa, nhìn lại anh. “Anh ổn chứ?”

Không. Anh không ổn. Anh gật đầu. “Ừ.”

“Vậy, chúc ngủ ngon.” Cô mở cánh cửa chặn.

“Mia…”

Cô khựng lại, quay qua đối diện anh. Cô không nói gì, chỉ chờ anh nói.

“Cảm ơn.” Giọng anh khô rát, và với nỗi kinh hoàng , đột nhiên anh có đầy nước trong đôi mắt. Nhưng trời vẫn tối trước ban mai, và cô không thể nào nhận thấy được.

“Không có chi,” cô nói lặng lẽ rồi đóng cửa sau lưng.

Cô biến mất, nhưng nước mắt chan chứa nơi anh không làm điều tương tự. Frisco không thể ngăn chúng tràn ngập rồi chảy xuống mặt anh. Một tiếng nấc thoát khỏi môi anh, lay động anh, và rồi như băng vỡ trên sông, một dòng khác chảy theo, nhanh hơn và mạnh hơn cho tới khi, lạy Chúa, anh khóc như một đứa trẻ.

Thật lòng anh đã nghĩ rằng Tasha sẽ chết.

Anh đã khiếp sợ hoàn toàn. Anh, Frisco, khiếp sợ. Anh đã thực hiện những nhiệm vụ giải cứu và thu thập thông tin sâu trong lãnh địa kẻ thù, nơi anh có thể bị giết đơn giản chỉ vì anh là người Mỹ. Anh đã ngồi tại những quán cà phê và ăn trưa, bao quanh bởi chính những người sẽ không hề do dự cứa đứt cổ anh nếu họ biết thân phận thật của anh. Anh đã thâm nhập vào pháo đài của quân khủng bố và nắm được nơi lưu trữ vũ khí hạt nhân bị đánh cắp. Tất cả những lần đó anh đều sợ; chỉ có kẻ ngốc mới không. Nỗi sợ hãi ấy rất sắc bén, giữ cho anh cảnh giác và luôn trong tầm kiểm soát. Nhưng nó không thể nào so sánh được với sự khiếp hãi vô phương chống đỡ anh cảm thấy đêm nay.

Frisco loạng choạng quay về nơi ẩn náu trong phòng ngủ của mình, không thể ngưng dòng nước mắt. Anh không muốn khóc, khốn kiếp. Tasha an toàn. Con bé sẽ ổn. Anh nên có đủ sức kiểm soát xúc cảm của mình để giữ cho sự nhẹ nhõm mãnh liệt không phá hủy anh thế này.

Anh nghiến răng và nắm quyền kiểm soát. Và rồi lại mất.

Phải, Tasha an toàn. Bây giờ. Nhưng sẽ thế nào nếu anh không thể đưa con bé đến viện? Rất mừng là anh đã đưa cô bé đến viện kịp thời, bác sĩ đã nói. Cơn sốt của nó đã ở trên bờ của mức nguy hiểm.

Sẽ ra sao nếu Mia không có nhà? Sẽ ra sao nếu anh không thể đưa Tash xuống dưới thang? Hay sẽ ra sao nếu trong thời gian anh tìm cách đưa Tash đến bệnh viện, cơn sốt của con bé sẽ lên mức nguy hiểm? Sẽ ra sao nếu sự bất lực của anh với một việc đơn giản như là mang đứa bé xuống thang gác sẽ hủy diệt cuộc sống của con bé? Sẽ ra sao nếu con bé chết, bởi vì anh sống ở tầng hai? Sẽ ra sao nếu con bé chết, bởi vì anh quá kiêu hãnh để thừa nhận sự thật – rằng anh bị tàn tật.

Anh đã nói những từ đó tối nay với người điều vận tắc-xi. Tôi bị tàn tật. Anh không còn là lính SEAL nữa. Anh là một gã què với gậy ba toong – hoặc với nạng như bây giờ – người có thể để đứa bé chết chỉ vì lòng tự hào chết dẫm của hắn.

Frisco ngồi xuống giường và để mặc mình khóc.

Mia đặt ví xuống bàn ăn với một âm thanh kỳ lạ. Cô cầm nó lên và lại đặt xuống. m thanh kỳ lạ.

Cái gì trong đó?

Cô nhớ ra trước khi mở khóa.

Thuốc của Natasha. Frisco đã mua thuốc kháng sinh cho Tasha ở ngay hiệu thuốc mở hai-tư-giờ của viện.

Cô lấy nó khỏi ví và nhìn chăm chú. Tash sẽ không cần liều nữa cho tới trước giờ trưa, trừ khi con bé thức giấc sớm.

Tốt hơn hết cô nên mang nó qua luôn bây giờ, còn hơn là để sau.

Cô rời căn hộ của mình và sang căn hộ của Frisco. Cửa sổ nhà anh tối om. Đáng ghét. Cô mở cánh cửa chặn, nhăn mặt khi nó rít lên, rồi thử vặn nắm cửa.

Nó không khóa.

Chầm chậm, rón rén, cô bước vào. Cô nhón gót tới bếp, để thuốc vào tủ lạnh rồi…

Cái gì vậy…? Mia cứng người.

Đó là một âm thanh lạ lùng, khe khẽ, và Mia đứng rất, rất yên lặng, không dám thở khi cô lắng nghe nó lần nữa.

Có tiếng động. Nó là âm thanh của hơi thở rời rạc, gần như tiếng khóc câm lặng. Tasha đã dậy rồi sao? Frisco đã ngủ quá say nên không nghe thấy con bé?

Lặng lẽ, Mia rón rén bước trên hành lang đến phòng Tasha rồi hé nhìn vào.

Con bé vẫn đang say ngủ, thở chậm rãi và đều đặn.

Mia lại nghe thấy âm thanh đó, cô quay sang và trông thấy Frisco trong ánh sáng mờ ảo xâm nhập qua mành che phòng ngủ của anh.

Anh đang ngồi trên giường, gập chân lại như thể bị đau, khuỷu tay anh nằm trên chân, một bàn tay bao trùm khuôn mặt; bức tranh của nỗi tuyệt vọng.

Tiếng động cô đã nghe – đó là Frisco. Alan Francisco đang khóc.

Mia bị sốc. Chưa bao giờ, không bao giờ trong suốt cả triệu năm cô lại trông chờ anh khóc. Cô đã nghĩ anh không thể nào giải phóng những cảm xúc của mình trong nét biểu cảm có thể nhìn thấy được. Cô đã trông chờ anh đồng hóa mọi thứ, hoặc là phủ nhận xúc cảm.

Nhưng anh đang khóc.

Con tim cô vỡ òa vì anh, và cô lặng lẽ lui lại, theo bản năng hiểu rằng anh sẽ thấy tủi hổ và bẽ mặt nếu anh biết cô đã chứng kiến sự suy sụp tinh thần của anh. Cô bước lại phòng khách và rời khỏi căn hộ, nín thở khi đóng chặt cửa phía sau.

Giờ làm sao đây?

Cô không thể chỉ quay về nhà, khi biết anh đang cô độc với tất cả đau đớn và khiếp hãi của mình. Hơn nữa, cô vẫn đang cầm thuốc của Natasha.

Hít một hơi, hiểu biết rõ rằng kể cả nếu Frisco ra đến cửa, có thể anh chỉ lấy thuốc mà không cho cô vào, cô rung chuông.

Cô biết anh nghe thấy, nhưng đèn không bật, không có gì lay động. Cô mở cửa chặn và gõ cửa, đẩy nó mở hé vài phân. “Alan?”

“Ờ,” giọng anh khản đặc. “Tôi đang ở trong phòng tắm. Chờ đó, tôi sẽ ra ngay.”

Mia lại vào trong, đóng cánh cửa. Cô đứng đó, dựa vào nó, tự hỏi mình có nên bật đèn không.

Cô nghe tiếng nước chảy trong bồn tắm và có thể hình dung Frisco đang dấp nước lạnh lên mặt, cầu mong cô sẽ không thể nói rằng anh đã khóc. Cô để nguyên đèn tắt.

Anh cũng không bật chúng lên khi anh xuất hiện cuối hành lang tối om. Anh không nói gì; chỉ đứng đó.

“Tôi, ừm… tôi cầm thuốc của Tasha trong ví,” Mia nói. “Tôi nghĩ sẽ tốt hơn khi mang nó sang luôn bây giờ thay vì… đến sáng – ”

“Cô muốn uống trà không?”

Câu hỏi nhẹ nhàng của anh khiến cô ngạc nhiên hết sức. Trong tất cả những điều cô có thể tưởng tượng anh sẽ nói với cô, mời cô ở lại uống trà không hề nằm trong đó. “Vâng,” cô nói. “Tôi muốn.”

Cái nạng của anh kẽo kẹt khi anh đi vào bếp. Mia theo sau rất ngập ngừng.

Anh không bật đèn trần. Không cần thiết. Ánh sáng tuôn ra qua cửa nhà bếp từ bãi đậu xe sáng trưng. Nó sáng bạc và đổ những hình bóng trên tường, nhưng cũng đủ nhìn.

Khi Frisco lấy đầy ấm nước từ vòi, Mia mở tủ lạnh và để thuốc của Tash vào trong. Khi cô đóng lại, cô thấy bản danh sách anh gắn trên tủ lạnh, danh sách những điều anh không thể làm được nữa – danh sách những điều sẽ giúp anh, theo quan điểm của anh, là một người đàn ông.

“Tôi biết thật khó cho anh khi tới nhờ tôi giúp đêm nay,” cô nói khẽ.

Chỉ dùng một bên nạng để đỡ, anh mang cái ấm đến bếp và đặt xuống. Anh không nói gì cho tới sau khi bật lên. Rồi anh quay sang nhìn cô. “Ừ,” anh nói. “Đúng vậy.”

“Tôi mừng vì anh đã làm thế. Tôi mừng vì mình có thể giúp.”

“Thật sự tôi…” Anh thông họng rồi bắt đầu lại. “Thật sự tôi đã nghĩ con bé sẽ chết. Tôi đã khiếp sợ vô cùng.”

Mia giật mình bởi sự thẳng thắn của anh. Tôi đã khiếp sợ vô cùng. Một điều ngạc nhiên nữa. Cô không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ thừa nhận điều đó. Chưa bao giờ. Nhưng đúng vậy, người đàn ông này vẫn làm cô ngạc nhiên ngay từ đầu.

“Tôi không biết các bậc cha mẹ xử lý chuyện này ra sao,” anh nói, đẩy mở nắp ấm như thể nó sẽ làm nước nóng nhanh hơn. “Đây là đứa bé cô yêu hơn cả bản thân mình, hiểu không? Rồi đột nhiên con bé quá ốm đến mức không thể đứng lên.” Giọng anh chặt lại.

“Điều đang giết tôi là nếu như tôi là người duy nhất còn lại trên thế gian, nếu chỉ còn tôi và con bé, chúng tôi sẽ không thể đến bệnh viện. Tôi vẫn sẽ ở đây, ráng tìm cách đưa con bé xuống dưới nhà.” Thình lình anh quay lại, đập tay xuống mặt quầy bếp trong sự thất vọng và giận dữ. “Tôi ghét cảm giác quá sức vô dụng!”

Bờ vai anh căng chặt, khuôn mặt anh cứng rắn. Mia nắm tay mình để không chạm vào anh. “Nhưng anh không phải là người duy nhất còn lại trên đời. Anh không cô độc.”

“Nhưng tôi vô dụng.”

“Không đâu,” cô nói. “Không thế nữa. Anh chỉ vô dụng nếu anh từ chối nhờ giúp đỡ.”

Anh cười, hả ra chút không khí cay đắng. “Ừ, phải – ”

“Đúng,” cô nói tha thiết. “Đúng vậy. Nghĩ về điều đó, Alan. Có những việc mà tất cả chúng ta không làm được, những việc chắc chắn chúng ta không thể làm – nhìn áo anh xem,” cô ra lệnh cho anh, bước lại gần hơn. Cô với tay chạm vào chất côt-tông mềm của chiếc áo. Cô giơ lên, lật lại và kéo đường viền máy khâu vào vùng sáng từ cửa sổ nhà bếp. “Anh không khâu cái áo này, phải không? Hoặc là dệt nên tấm vải? Sợi bông mọc trên cánh đồng – anh biết thế, đúng không? Bằng cách nào đó toàn bộ những người này đã làm cho loài cây lông tơ trở thành chiếc áo này đây. Điều đó có nghĩa là anh vô dụng chỉ vì anh không tự làm nó không?”

Mia đang đứng quá gần anh. Cô có thể ngửi thấy mùi xạ hương đàn ông vương theo hương thơm gợi cảm của nước cạo râu hoặc chất khử mùi. Anh đang nhìn cô, ánh sáng từ cửa sổ đổ bóng qua mặt anh, khiến nét mặt anh thô ráp xù xì. Đôi mắt anh lấp lánh không màu, nhưng sức nóng trong chúng không cần màu sắc biểu hiện. Cô buông tay khỏi áo anh nhưng không lùi lại. Cô không muốn lùi lại, kể cả nếu nó có nghĩa là bốc cháy bởi nhiệt trong mắt anh.

“Nếu anh không tự làm áo thì sao?” cô tiếp tục. “Những người tốt ở Fruit của Loom và Levis sẽ làm chúng cho anh. Nếu anh không thể mang Tash xuống cầu thang. Tôi sẽ mang cô bé xuống cho anh.”

Frisco lắc đầu. “Không giống nhau.”

“Nó giống hệt nhau.”

“Nếu cô không ở nhà? Vậy thì sao?”

“Vậy thì anh sẽ gọi Thomas. Hoặc bạn anh, tên anh ta là gì… Lucky. Và nếu họ không có nhà, anh sẽ gọi ai khác. Thay vì cái này,” cô nói, chỉ tới cái danh sách trên tủ lạnh, “anh nên có một danh sách hai trang những người bạn anh có thể gọi nhờ giúp. Bởi vì anh chỉ là người vô dụng khi anh không có ai để gọi.”

“Rồi họ sẽ chạy ra bãi biển cho tôi?” Frisco hỏi, âm điệu khó khăn. Anh bước lại gần cô, gần đến nguy hiểm. Cơ thể anh cách cô một chút xíu, và cô cảm thấy hơi thở anh, nóng và êm nhẹ, làm tóc cô chuyển động. “Họ sẽ lấy lại hình thể cho tôi, lấy lại sức mạnh là lính SEAL cho tôi? Và rồi họ sẽ đi cùng tôi trong những nhiệm vụ, và chạy khi tôi cần chạy, bơi ngược dòng khi tôi cần bơi? Họ sẽ thực hiện cú nhảy tầm cao, hạ dù tầm thấp khỏi máy bay cho tôi? Họ sẽ chiến đấu khi tôi cần chiến đấu, và di chuyển không gây tiếng động khi tôi cần yên lặng? Họ sẽ làm tất cả những điều tôi cần làm để giữ mình và những người trong đơn vị tôi sống sót?”

Mia im lặng.

“Tôi biết cô không hiểu,” anh nói. Ấm nước bắt đầu rít và hú còi, một âm thanh ai oán cao độ và cô đơn. Anh quay khỏi cô, đi tới bếp.

Anh không đụng vào cô, nhưng sự hiện diện và gần gũi của anh gần như là sự đụng chạm rồi. Cô hơi chùng xuống như thể anh đã cười cợt cô, rồi lùi lại, ngồi xuống một chiếc ghế bên bàn ăn. Khi cô quan sát, anh đã lấy ấm nước khỏi bếp và cầm hai chiếc tách từ chạn. “Tôi ước gì có thể làm cô hiểu.”

“Thử đi.”

Anh im lặng khi mở ngăn chạn ra lần nữa và lấy hai túi trà. Anh đặt mỗi cái vào một tách, rồi đổ nước đang nghi ngút hơi vào đó. Anh đặt ấm trở lại bếp rồi ra vẻ chăm chú nhúng túi trà khi anh bắt đầu nói, một cách lưỡng lự.

“Cô biết tôi đã lớn lên ở San Felipe này,” anh nói. “Tôi cũng đã kể cho cô rằng thời thơ ấu của tôi không phải là kiểu ngập tràn tiếng cười. Thế là nói bớt đi rồi. Sự thực là, nó ngột ngạt. Ông già tôi làm việc trên thuyền đánh cá – khi ông không quá đau đầu để rời khỏi giường. Đấy không hẳn là cuộc sống như trong những bộ phim ‘Để cho chú Hải ly,’ hoặc “Cha Biết Mọi Thứ,’.” Anh nhìn cô, cơ hàm chặt cứng. “Tôi sẽ phải nhờ cô mang mấy cốc trà ra phòng khách hộ tôi.”

“Dĩ nhiên.” Mia liếc nhìn anh từ đuôi mắt. “Việc này không quá khó, phải không?”

“Có.” Với đôi nạng chắc chắn dưới cánh tay. Frisco dẫn đường về phòng khách. Anh chỉ bật một đèn và nó làm căn phòng sáng dìu dịu, gần như vàng. “Thứ lỗi cho tôi một phút,” anh nói, rồi biến mất nơi hành lang vào phòng ngủ.

Mia đặt hai chiếc cốc xuống bàn cà phê nằm trước cái trường kỷ kẻ sọc rồi ngồi xuống.

“Tôi muốn ngó qua Tash,” anh nói, bước lại phòng khách, “và tôi muốn lấy cái này.” Anh mang cái túi người bác sĩ đã đưa ở viện. Anh nhăn mặt khi ngồi xuống đầu kia ghế trường kỷ và nâng chân bị thương lên mặt bàn. Trước ánh mắt Mia, anh mở túi lấy ống tiêm và một lọ nhỏ. “Tôi cần xử lý cái chân. Tôi hi vọng cô không phiền nếu tôi làm thế ở đây.”

“Chính xác anh đang làm gì?”

“Đây là thuốc giảm đau cục bộ, kiểu như là novocaine,” anh giải thích, lấy chất lỏng trong vào đầy ống tiêm. “Tôi sẽ tiêm nó vào đầu gối.”

“Anh sẽ tiêm nó vào… Anh đùa à.”

“Như một lính SEAL, tôi được đào tạo về y,” anh nói. “Steve cho tôi một mũi cortisone ở trong viện, nhưng nó sẽ không kéo dài lâu. Thứ này hoạt động hầu như tức thì, nhưng nó giảm sau vài giờ, và tôi phải thêm thuốc. Tuy nhiên, nó sẽ mang cơn đau đi mà không ảnh hưởng tới hệ thần kinh của tôi.” (cortisone - hormon chữa viêm và dị ứng)

Mia quay đi, không thể nhìn anh cắm đầu kim vào chân.

“Tôi xin lỗi,” anh rầm rì. “Nhưng nó lại đang băng qua ranh giới vào vùng đau kinh khủng.”

“Tôi không nghĩ mình có thể tự tiêm,” Mia nói.

Anh liếc cô, miệng anh cong lên gần như một nụ cười. “À, đấy không phải là công việc tôi ưa thích trên đời này, nhưng cô có thể hình dung chuyện gì sẽ xảy ra đêm nay nếu tôi dùng thuốc giảm đau Steve muốn kê cho tôi không? Tôi sẽ không bao giờ nghe thấy Tasha ngã khỏi giường. Như thế này, đầu gối tôi bị tê liệt, không phải bộ não tôi.”

“Triết lý thú vị từ người đàn ông uống rượu để ngủ suốt hai đêm liền.”

Frisco cảm thấy sự tê liệt hạnh phúc bắt đầu nơi đầu gối. Anh quay đầu để làm vai và cổ dịu đi. “Cô không thể ngừng cú đấm của mình, phải không?”

“Bốn rưỡi sáng là thời điểm khó khăn để chuyện trò lịch sự,” cô phản công, nhét chân xuống dưới mình trên ghế trường kỷ và nhấp ngụm trà. “Nếu anh không thể thành thật không che dấu vào lúc bốn rưỡi sáng thì lúc nào anh có thể đây?”

Frisco đưa tay lên xoa cổ. “Đây là sự thật không che dấu dành cho cô – và nó là thật bất kể bốn rưỡi sáng hay giữa trưa. Như tôi đã nói lúc trước – tôi không uống nữa.”

Cô đang nhìn anh, đôi mắt nâu lục nghiên cứu anh, tìm kiếm điều gì đó, anh không biết. Anh bị thôi thúc quay đi hoặc che đậy khuôn mặt mình, e rằng bằng cách nào đó cô có thể thấy những dấu hiệu để lộ dòng nước mắt mới đây của anh. Nhưng thay vì thế, anh ép mình giữ chặt ánh mắt cô.

“Tôi không thể tin là anh chỉ cần bỏ,” cuối cùng cô nói. “Thế đấy. Ý tôi là, tôi nhìn anh và có thể nói rằng anh tỉnh táo, nhưng…”

“Cái đêm chúng ta gặp nhau, cô không thật sự nhìn thấy tôi ở trạng thái bình thường. Tôi đã… ăn mừng vì sự giải ngũ của tôi – nâng cốc chúc mừng vì sự thiếu tin tưởng của Hải quân với tôi.” Anh đưa tay cầm cốc trà và uống một ngụm. Nó quá nóng và cháy rực trên đường đi xuống. “Tôi đã bảo cô – tôi không có thói quen uống nhiều. Tôi không như Sharon. Hay cha tôi. Lạy trời, ông ta đúng là kẻ đáng ghét. Ông chỉ có hai trạng thái – say sưa và giận dữ, hoặc lảo đảo và giận dữ. Với cả hai kiểu ấy, các anh tôi, Sharon và tôi đều tránh xa ông. Đôi khi một người trong chúng tôi ở nhầm nơi chốn hoặc nhầm thời gian, và rồi bọn tôi bị đánh. Bọn tôi thường ngồi hàng giờ để nghĩ ra những lý do nói với bạn bè về chuyện bọn tôi lấy đâu ra tất cả những vết bầm tím và vòng đen quanh mắt.” Anh khịt mũi. “Cứ như là bạn bè bọn tôi không biết chính xác điều gì xảy ra ấy. Hầu hết họ cũng sống trong giấc mộng xấu xa tương tự.”

“Cô biết không, tôi từng giả vờ rằng ông ta không phải cha đẻ của tôi. Tôi đã xây dựng câu chuyện tôi là một loài sinh vật biển một ngày đã mắc vào lưới ông khi ông ra khơi đánh cá.”

Mia mỉm cười. “Như Tasha giả vờ cô bé là công chúa Nga.”

Nụ cười của cô thật mê hoặc. Frisco khó có thể nghĩ gì ngoài cách đôi môi cô chải trên môi anh, và anh muốn cảm nhận lại sự ngọt ngào đó biết bao nhiêu. Anh kìm nén thôi thúc với tay ra chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô rời mắt khỏi anh, nụ cười mờ dần, bỗng nhiên bẽn lẽn, như thể cô biết anh đang nghĩ gì.

“Tôi ở đó,” Frisco tiếp tục câu chuyên, “mười tuổi và sống cùng cơn ác mộng dưới một mái nhà. Năm đó – cái năm tôi học lớp bốn – tôi đã bắt đầu đạp xe hàng giờ và hàng giờ chỉ để rời khỏi ngôi nhà ấy.”

Cô lắng nghe anh, chăm chú nhìn tách trà của mình như thể nó nắm giữ câu trả lời cho mọi câu hỏi của cô. Cô đã bỏ giầy ra và chúng đang nằm ườn trên sàn phía trước cô. Đôi chân mảnh mai được nhét dưới thân mình trên ghế trường kỷ, trơn nhẵn và nâu ánh vàng như trêu ngươi. Cô đang mặc chiếc áo tay ngắn có mũ màu xám phủ qua quần cộc. Cô kéo kín khóa khi ở viện, nhưng từ khi họ về nhà, cô đã mở khóa ra. Chiếc áo cô mặc trong màu trắng lùng nhùng, với diềm xếp nếp ở trên.

Đó là áo ngủ của cô, Frisco nhận ra. Đơn giản cô đã mặc quần áo trùm ra ngoài áo ngủ, nhét nó vào cạp quần và phủ nó bằng chiếc áo cộc.

Cô liếc nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Frisco dọn sạch khối ham muốn đột nhiên phồng lên nơi cổ và tiếp tục. “Một ngày tôi đạp xe vài dặm xuống bờ biển, một trong những vùng biển nơi lực lượng SEAL thực hiện nhiều bài huấn luyện. Thật kinh ngạc khi nhìn những anh chàng đó.” Anh mỉm cười, nhớ lại anh đã nghĩ lính SEAL điên khùng thế nào trong lần đầu tiên anh thấy họ trên bãi biển. “Họ luôn luôn ướt. Bất kể họ làm gì, bất kể thời tiết ra sao, các huấn luyện viên luôn nhảy vào trong con sóng trước tiên và khiến họ ướt đẫm. Sau đó họ trườn bằng bụng qua bãi biển rồi được mặc chiếc áo cát – nó phủ qua mặt họ, trong tóc họ, ở mọi nơi. Và sau đó họ chạy mười dặm lên xuống bờ biển. Trông họ thật đáng ngạc nhiên – với một đứa nhóc mười tuổi thì trông rất buồn cười. Nhưng kể cả khi tôi mới chỉ là một thằng nhóc, tôi có thể nhìn qua trò vui ấy. Tôi biết rằng bất kể họ định làm gì bằng việc thực hiện tất cả những bài kiểm tra sức chịu đựng khắc nghiệt không ngừng đó, việc ấy cũng sẽ tốt cực kỳ.”

Mia khẽ quay người đối mặt anh trên trường kỷ. Chắc có lẽ vì anh biết cô đang mặc áo ngủ dưới bộ quần áo, hoặc có lẽ vì giờ phút tối tăm nguy hiểm của màn đêm, mà trông cô như một hình ảnh tưởng tượng cực kỳ khi ngồi như thế. Chiếm giữ cô trong vòng tay và làm tình với cô sẽ là cuộc trốn thoát sung sướng tạm thời khỏi nỗi đau và tuyệt vọng.

Anh biết không mảy may nghi ngờ rằng một nụ hôn sẽ làm tan chảy sự thận trọng và bảo vệ của cô. Phải, cô là người tử tế. Phải, cô muốn nhiều hơn tình dục. Cô muốn tình yêu. Nhưng ngay cả những cô gái tử tế cũng bị lôi kéo bởi ham muốn ngọt ngào mãnh liệt. Anh có thể chỉ cho cô – và thuyết phục cô chỉ với nụ hôn duy nhất – rằng tình dục thuần túy vì khoái lạc và đam mê là đủ.

Nhưng kỳ quặc làm sao, anh muốn từ người phụ nữ này nhiều hơn là thỏa mãn dữ dội của sự giải phóng tình dục. Kỳ quặc làm sao, anh muốn cô hiểu anh cảm thấy thế nào – niềm thất vọng của anh, nỗi giận dữ của anh, sự sợ hãi tối tăm nhất của anh.

Thử đi, cô đã nói. Cố gắng làm cô hiểu.

Anh đang cố.

“Tôi bắt đầu đạp xe đến căn cứ quân sự rất thường xuyên,” anh nói tiếp, ép mình tập trung vào đôi mắt xanh lớn thay vì cặp đùi mềm mượt của cô. “Tôi bắt đầu loanh quanh dưới đó. Tôi tham gia lớp lặn địa phương, nơi có nhiều thủy thủy về hưu đến, chỉ để tôi có thể nghe những câu chuyện của họ. Lính SEAL không hay đến đó lắm, nhưng khi họ đến, trời ơi, họ có được sự tôn trọng khủng khiếp. Sự tôn trọng khủng khiếp – từ cả những người lính lẫn giới viên chức. Họ có tinh hoa cao quý, và tôi đã được chứng minh, theo toàn bộ Hải quân, những anh chàng này là những vị thần.”

“Tôi quan sát họ mỗi khi tôi có cơ hội, và tôi nhận thấy rằng cho dù hầu hết lính SEAL không mặc quân phục, tất cả họ luôn đeo tấm huy hiệu này. Họ gọi nó là Budweiser – nó là một con đại bàng với khẩu tiểu liên trong một móng và cây đinh ba ở móng kia. Tôi tìm ra rằng họ lấy được huy hiệu ấy sau khi họ hoàn thành khóa đào tạo cơ bản nhừ tử được gọi là BUDS. Hầu hết người ta không qua được BUDS, và vài lớp thậm chí có tỉ lệ trượt là chín mươi phần trăm. Khóa học diễn ra trong nhiều tuần và những tuần đó là sự tra tấn có tổ chức, chỉ những người còn lại đến cùng mới lấy được huy hiệu và trở thành lính SEAL.”

Mia vẫn nhìn anh như thể anh đang kể cho cô nghe câu chuyện tưởng tượng nhất thế giới, và anh nói tiếp.

“Rồi một ngày,” Frisco nói. “vài ngày trước sinh nhật mười hai của tôi, tôi đã thấy những anh chàng SEAL-đang-được-đào-tạo mang thuyền bơm của họ vào một bến đỗ trong vùng đá chỗ Khách sạn Coronado. Đó là lúc gần kết thúc tuần lễ cuối cùng của BUDS. Nó được gọi là Tuần Địa ngục, bởi vì nó thật sự là địa ngục. Họ kệt sức, tôi có thể thấy điều đó trên mặt họ và trong cách họ ngồi trên thuyền. Tôi đoán chắn rằng tất cả họ sẽ chết. Cô đã bao giờ trông thấy vùng đá đó chưa?”

Cô lắc đầu, chưa.

“Chúng mang màu chết chóc. Lởm chởm như răng cưa. Và sóng luôn hung dữ – không phải là sự kết hợp hay ho. Nhưng tôi thấy họ đặt đầu xuống và làm điều đó. Họ có thể chết – người ta đã chết trong khi thực hiện bài huấn luyện ấy.”

“Tất cả xung quanh tôi, tôi có thể nghe thấy du khách và những người dân đứng xem tạo nên những âm thanh ngạc nhiên là tại sao những anh chàng đó lại mạo hiểm cuộc sống của mình như thế trong khi họ có thể trở thành thủy thủ chính quy trong lực lượng Hải quân chính quy, và không cần đặt mình vào nguy hiểm như vậy.”

Frisco cúi gần Mia hơn, quyết tâm để cô hiểu. “Và tôi đứng đó – tôi chỉ là một đứa trẻ –nhưng tôi hiểu. Tôi hiểu tại sao. Nếu họ qua được, họ sẽ trở thành lính SEAL. Họ sẽ có được huy hiệu đó, và họ sẽ có thể đi tới bất kỳ đâu trong căn cứ quân đội trên thế giới và nhận được sự tôn trọng một cách tự động. Và còn hơn thế nữa, họ sẽ có lòng tự trọng. Cô biết ông cha ta nói gì đấy, ‘Cho dù bạn đi đâu, bạn có ở đó không?’. Ha, tôi biết cho dù họ đi đến đâu, ít nhất sẽ có một người tôn trọng họ, và sự tôn trọng đó là quan trọng nhất.”

Mia nhìn Frisco đăm đăm, không thể rời đi. Cô có thể hình dung anh là cậu bé ấy, hai má trơn láng, thân hình nhỏ và mảnh khảnh, nhưng có cùng đôi mắt xanh mãnh liệt, sự khôn ngoan khó tin xa hơn lứa tuổi yếu đuối của mình. Cô có thể hình dung anh trốn thoát khỏi tuổi thơ kinh hoàng với người cha ngược đãi, tìm kiếm một nơi chốn thuộc về, một nơi cảm nhận sự an toàn, một nơi anh có thể học cách là chính mình, một nơi anh được tôn trọng – bởi những người khác và chính bản thân anh.

Anh đã tìm thấy mái nhà của mình trong lực lượng SEAL.

“Đó là khi tôi biết mình sẽ trở thành một lính SEAL,” anh nói với cô lặng lẽ nhưng không không kém phần mãnh liệt. “Và từ ngày hôm ấy, tôi tôn trọng bản thân mình cho dù không ai làm thế. Tôi tiếp tục trong suốt sáu năm sau. Tôi trải qua trường cấp ba bởi vì tôi biết mình cần nó. Nhưng cái ngày tôi tốt nghiệp, tôi đã đăng lính vào Hải quân. Và tôi đã làm được. Tôi đã có nó. Tôi đã hoàn thành BUDS, và tôi đã đổ bộ thuyền vào vùng đá ở Coronado.”

“Và tôi lấy được huy hiệu.”

Anh rời mắt khỏi cô, chăm chú nhìn mơ hồ xuống đầu gối bị thương của mình, vào những vết bầm tím và sưng phồng cùng những vết sẹo chằng chịt không đếm xuể. Trái tim Mia nảy lên họng khi cô quan sát anh, anh đã kể cho cô tất cả những điều để cô hiểu, và cô đã hiểu. Cô biết điều anh sẽ nói tiếp theo, và thậm chí chưa được nói ra, lời lẽ vẫn khiến cô nhức nhối.

“Tôi luôn luôn nghĩ rằng bằng cách trở thành lính SEAL, tôi đã trốn thoát khỏi cuộc sống của mình – cô biết đấy, cái cách cuộc sống của tôi đáng lẽ sẽ trở thành. Tôi sẽ bị chết trong tai nạn xe hơi như ông anh Rob của tôi. Anh ấy lái xe khi say, và đâm vào một cái cọc. Hoặc tôi sẽ làm cô bạn gái cấp ba mang thai như Danny đã làm. Tôi sẽ kết hôn với một người vợ và một đứa con cần trợ cấp ở tuổi mười bảy, làm việc trên cùng đội tàu đánh cá cha tôi đã làm, nối bước ông già đáng ghét. Tôi luôn nghĩ rằng bằng cách gia nhập Hải quân và trở thành SEAL, tôi đã đánh lừa số phận.”

“Giờ thì nhìn tôi xem. Tôi trở lại San Felipe. Và mấy đêm qua, tôi đã ngoan ngoãn noi gương ông già. Uống cho đến khi nhỏ giọt, uống cho đến khi không cảm thấy đau đớn nữa.”

Đôi mắt Mia tràn ngập nước, khi Frisco liếc nhìn cô, cô thấy hàm anh căng thẳng, và đôi mắt anh cũng ướt. Anh quay đầu đi. Mất một lát anh mới nói lại, và khi nói, giọng anh chỉ còn nỗi buồn vô hạn.

“Từ khi tôi bị thương,” anh nói khẽ, “Tôi cảm thấy dường như tôi đã trượt trở lại cơn ác mộng từng có trong đời. Tôi không còn là lính SEAL nữa. Tôi đã mất nó, nó đi rồi. Tôi không biết mình là ai, Mia – tôi là một gã không hoàn thiện, một loại trôi nổi lang thang.” Anh lắc đầu. “Tất cả những gì tôi chắc chắn là lòng tự trọng của tôi cũng đã đi rồi.”

Anh quay sang cô, không bận tâm liệu cô có trông thấy nước mắt ầng ậng trong mắt anh không nữa. “Đó là lý do tôi cần phải đưa mọi thứ trở lại. Đó là lý do tôi cần có khả năng chạy, nhảy, lặn và những việc khác trong bản danh sách.” Anh kiên quyết lau sạch mắt bằng mu bàn tay, từ chối nhượng bộ để cảm xúc đe dọa chế ngự anh. “Tôi muốn nó trở lại. Tôi muốn được hoàn thiện lần nữa.”