Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 26: Nơi Ánh không thuộc về




Xe dừng lại bên ngoài nhà Tùng với những ánh đèn rực sáng từ trong nhà kèm theo đó là những tiếng nhạc mở rất to.

Cùng với một đống xe gửi ngoài, có lẽ đây hẳn là lần đầu tiên tôi thấy nhà Tùng láo nhiệt như bây giờ, khác hẳn mọi khi.

- Vào thôi!

- Tao... thực sự thì! - "Tôi dừng bước lại trước cửa cổng nhà, giọng ngập ngừng".

- Đi!

Tùng mặc kệ, cứ cầm và nắm thật chặt lấy tay tôi đi vào trong, những tiếng nhạc ầm ầm vang lên bên tai lát sau cũng được thay vào đó bằng một bản nhạc nhẹ mà tôi không biết tên.

Thực sự rất đông vui, như một bữa tiệc vậy. Tôi không thể nghĩ được một bữa tiệc sinh nhật lại như vậy đối với Tùng.

- Cô ta là ai vậy?

- Hình như con nhỏ học chung lớp với Tùng.

- Sao lại đi hẹn với con nhà quê đó!

- Tôi cũng chả hiểu nổi nó.

- ...

Khi hai đứa đứng giữa căn phòng, Tùng vẫn còn nắm chặt lấy tay tôi cùng với bao nhiêu ánh mắt đổ dồn tất lên tôi, chứ không phải Tùng. Cùng với bao lời bàn tán, nhưng đã quá quen với việc này từ khi tôi biết Tùng nên cũng chả mấy bận tâm nhiều.

Trong đó có ánh mắt của hai người, đang nhìn vào tôi với vẻ trầm tư. Nếu không nhầm, có lẽ đó là bố mẹ của Tùng.

- Mày cứ mặc kệ, đi lấy thứ gì ăn đi! - "Tùng cười, nói nhỏ nới tôi".

Tôi cũng lật đật nghe theo, đi quanh quanh cầm lấy một túi kẹo trên tay rồi nhìn mọi người xung quanh, đúng thật là quá xa vời với thế giới của tôi.

- Cháu có vẻ vui!

- Cô là? - "Trước mặt tôi, một người phụ nữ rất đẹp đang cười nhẹ với tôi, thực sự rất trẻ có lẽ vẫn còn ở độ tuổi mới trên 30, chắc là vậy."

- Đi theo cô, bác muốn nói chuyện với cháu lúc!

- Vâng ạ!

Cô ấy đi ra phía sau khu vườn, tôi cũng lật đật theo sau những bước chân ấy. Phong cảnh của khu vườn vào buổi tối thực sự rất đẹp, pha chút những tiếng nhạc nhẹ từ bên trong căn phòng.

Khu vườn rất yên tĩnh, chỉ còn lại hai người.

- Cô là mẹ Tùng phải không ạ! - "Tôi mín chặt môi, lấy hết sự can đảm ra chỉ để muốn phá tan bầu không khí yên tĩnh này".

- Nó có kể à?

- Không hẳn ạ, cháu chỉ thấy Tùng nhắc tới cô một lần.

- Vậy cháu có muốn nghe rõ tại sao nó lại ghét cô không?

- ... - "Tôi im lặng khi nghe câu nói đó, sự im lặng thay cho câu trả lời".

- Thực ra mẹ của Tùng là chị gái của cô, hai chị em cô cũng xuất thân từ con nhà nghèo, như là cháu vậy!

- ...

- Chị cô từ bé vốn đã không tốt về mặt sức khẻo cho lắm nên hay ốm, cô thường phải lo cho chị ấy nhưng chị ấy vẫn tỏ ra mạnh mẽ và luôn nói "Chị ổn cả mà", nhưng cô thừa biết điều ấy là không phải.

- Mọi thứ cũng thay đổi từ khi bố của Tùng xuất hiện trong của sống của hai chị em cô, tuy chị cô ghét anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn làm mọi thứ để lo cho chị ấy. Đó cũng là mối tình sau mấy năm anh ấy không bỏ cuộc, rồi chị cô và anh ấy tổ chức đám cưới và rồi Tùng chào đời.

- Vâng!

- Nhưng rồi chị ấy mắc một căn bệnh quái ác nào đó, anh ấy đã tìm mọi cách và nhờ đủ các bác sĩ có tiếng từ nhiều nơi về điều trị. Nhưng tất cả đều vô vọng, lời cuối chị ấy đã nói với cô.

- "Hãy chăm sóc Tùng và anh ấy thay chị nhé", cô lúc ý chỉ biết gật đầu, và ở bên cạnh anh ấy và chăm sóc cho Tùng, nhưng tình cảm của cô dù dành cho nó bao nhiêu thì cũng không thể thay thế được tình cảm của một người mẹ đã sinh ra mình. Vì Tùng nó cố chấp, nên chuyện nó không chấp nhận được điều này và ghét cô cũng là rễ hiểu, cô cũng chả biết làm gì hơn!

- Cháu hiểu mà.

Người đứng trước mắt tôi bây giờ, dù chưa bao giờ tháy mẹ Tùng nhưng nhìn vào cô ấy. Tôi có cảm giác đang đứng trước mặt mẹ Tùng hơn bao giờ hết.

- Cô đã không làm được điều mà chị cô mong muốn, cháu làm giúp cô nhé!

- Dạ!

- Dù thế giới của hai đứa khác nhau, thì hãy cứ bên cạnh nó. Tùng nó vậy nhưng thực chất nó còn trẻ con lắm. Yêu ai đó đâu phải là một cái tội đúng không?

- Cháu hiểu!

- Thôi quay lại phòng khác đi, cô với cháu bỏ lỡ nhiều thứ quá mất.

- Vâng!

Sau lời nói, tôi cũng lật đật quay lại với bữa tiệc, nhưng mọi người khách cũng đã vơi bớt đi rất nhiều. Chỉ còn lại vài người mang quà đến cho Tùng với những lời chúc.

- Ánh, cậu đi đâu nãy giờ thế?

- À thì tớ...

- Ra đó thôi chứ còn gì nữa!

- À ừ... - "Ngọc kéo tay tôi ra khu đó khi tất cả mọi người đã tặng quà xong".

- Sao lúc nãy mày không ra đây? - "Thấy tôi, Tùng cau có nói".

- Thì tao không mang theo gì!

- Tao đâu cần quà?

- Này con, cô bé này là?

Một người đàn ông nhìn tôi cười, nếu không nhần tôi dám chắc là bố Tùng, nở một nụ cười ấm áp với ánh nhìn nhẹ với tôi.

- Người yêu con! - "Tùng nói, ôm lấy tôi trong khi tôi còn chả hiểu được chuyện gì đang diễn ra hết".

- Ra là vậy, thế còn về Ngọc?

- Đơn giản thôi, con với nó không hợp nhau đâu, bố đừng nói thêm gì.

- Này Ngọc, cháu thấy sao? - "Nghe Tùng nói, Bố Tùng quay sang nhìn Ngọc vẫn đang đứng ăn bánh từ nãy giờ".

- Chuyện này - "Giọng Ngọc ngập ngừng".

- Con đã nói rồi còn gì? - "Tùng quay mặt đi với vẻ mặt cau có".

- Này, ai cho mày tỏ thái độ thế với bố mình hả?

- Kệ tao, tao thích mày đấy, chỉ cần mày thôi!

- Tao... - "Giọng tôi như nghẹn lại, trước ánh mắt như sắp khóc của Tùng".

- Tùng nói đúng đấy bác, hai đứa cháu không hợp đâu! Thôi cháu về đây, mà bố cháu muốn hỏi xem bác vẫn khẻo chứ.

- Ừ! Bác vẫn ổn! - "Bố Tùng cười với Ngọc, rồi quay sang nhìn Tùng".

- Bố vẫn không hiểu con thấy điều gì tốt ở cô gái này? Điều gì khiến con say đắm đến vậy?

- Bố nào thì con lấy, vậy tại sao bố lại yêu mẹ con? Bố thừa biết câu trả lời rồi. Ánh, đi thôi tao đưa mày về!

- À ừ...

Tùng trả nói thêm gì, nắm lấy tay tôi đi ra khỏi nhà. Lấy xe nãy giờ vẫn đậu trước cửa nhà đưa tôi về.

- Này Tùng!

- Chuyện gì?

- Lúc nãy, sao mày lại có thể ăn nói với bố mày như vậy?

- Vấn đề gì không?

- Chỉ là tao thấy như vạy không được.

- Ngốc, rồi có lúc mày sẽ hiểu!

- Ừ...