Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 22: Yêu




- Vẫn đến kịp được cơ đấy - Kệ tao, mà cảm ơn đã nhắc tao dậy.

Tôi để gọn cặp vào ngăn, với hơi thở mệt mỏi và gục mặt xuống bàn nghỉ một tí sau cả một tiết phải đứng chịu phạt cho tội đi muộn. Bất chợt có một bàn tay tinh nghịch nào đó xoa lên đầu và vuốt nhẹ mái tóc tôi, như thể tóc tôi có một điều gì đó rất thú vị lắm ấy.

Mà tôi cứ tưởng sẽ không ai khác ngoài Tùng, nhưng khi ngẩng đầu lên coi thì lại không phải. Thay vào đó Ngọc đang ngồi đằng sau cười nhẹ nhìn tôi.

- Là cậu à?

- Không là tớ thì ai đang ngồi trước mặt cậu?

- Tớ tưởng Tùng, vừa mới ngồi đây mà lại biến đâu rồi?

- À, kêu đói lên xuống căng

- tin ăn khi cậu đang gục mặt xuống bàn rồi.

- À ra thế!

- Mà chép bài đi phòng khi cô xuống, tiết này mình ngồi tạm ở đây.

- À ừm!

Tôi ngơ ngác trả lời lại Ngọc, vì nếu theo như Tùng vẫn hay nói thì từ trước đến giờ Ngọc không muốn ngồi cùng ai cả.

Ngọc thực sự học rất giỏi, điều đó ai cũng biết. Nhưng khi ngồi cạnh Ngọc tôi mới biết được một điều rất thú vị. Ngọc rất chi là lười chép bài, chỉ chép qua qua cho cô đỡ nói. Nhìn Ngọc tôi có cảm giác như chính bản thân mình vậy, chỉ khác là Ngọc giỏi về rất nhiều thứ hơn tôi, và sống vô tư theo cách mà Tùng đang sống.

- Mà tớ tưởng cậu không thích ngồi gần người khác?

- Chuyện đó Tùng cũng kể cho cậu rồi à? thì cậu là bạn Tùng thì cũng như là bạn tớ thôi, theo kiểu khác ý!

- À ừm.

- Mà Ánh này!

- Hả?

- Thì Tùng có thể là người khó ưa khi cứ thích làm việc mà mình muốn, nhưng hãy ở bên cạnh Tùng mọi lúc nhé. Mà chắc có chuyện Tùng chưa nói cho cậu nhỉ?

- Hả? - "Tôi ngơ ngác nhìn Ngọc với đôi mắt tròn xoe, thực sự chả hiểu điều mà Ngọc muốn nói là gì luôn".

- Thôi, mấy hôm nữa Tùng cũng phải nói ngay thôi, mà tớ về quê thăm ông bà. Mấy hôm nữa tớ lại phải chuyển lớp không bố mẹ biết tớ ngồi nhầm lớp thì toi luôn.

- Ừ!

Khi nói chuyện với Ngọc, có lẽ ngoài ừ ra thì hầu như tôi chả biết nói thêm gì nữa.

Hai đứa cứ như vậy ngồi cùng nhau và kể đủ thứ chuyện, từ việc hồi cấp hai Ngọc bỏ nhà theo Tùng đi khắp nơi đến ngay hôm sau thì bị ba mẹ lôi về phạt hai đứa, hay những lúc Tùng đi đánh nhau thì Ngọc cũng có mặt, những lúc nhỏ lạc Tùng ngồi khóc òa lên thì Ngọc dỗ cho nín. Và rất nhiều điều khác nữa cho tới khi hết tiết. Tùng cũng quay lại lớp với vẻ mặt nhăn nhở như một chú khỉ, cười rất chi là trẻ con nhìn hai đứa tôi.

- Mày với Ngọc thân nhanh thế?

- Kệ tao, còn mày chết đói ở đâu giờ mới vào!

- Tao đói, sáng có ăn gì đâu.

- Vậy mày xuống căng - tin cả tiết ngồi cười hả?

- Tao thích!

- Hai người nói chuyện hợp ghê, thôi Ánh tớ về chỗ, khi nào rảnh mình ngồi nói chuyện tiếp.

- Ừ!

Ngọc nói rồi về chỗ ngồi, đến giờ thì tôi vẫn thắc mắc và chả hiểu gì về lời Ngọc nói ban nãy, Tùng thì vẫn đứng lì ra một chỗ nhìn tôi mà không chịu ngồi vào bàn.

- Mày bị ngu hả, đứng đần mặt ra nãy giờ?

- Tao đói.

- Thì liên quan gì tới tao?

- Đi cùng tao! - Điên vừa thôi, sắp kiểm tra học kì đến nơi rồi!

- Tuần sau nữa cơ mà.

Tôi biết vẫn như mọi khi, dù có cãi dai đến mấy thì Tùng vẫn chứng nào tật ấy. Chả thèm nghe xem tôi trả lời sao thì đã tự ý nắm lấy tay tôi chạy một mạch thẳng ra khỏi lớp. Qua những bậc cầu thang, chạy qua khoảng sân trường rất rộng vụt một mạch chạy luôn ra ngoài cổng trường. Ra ngoài thì tôi đã thấy chiếc xe máy của Tùng để gọn sẵn bên kia đường ngay quán cà phê đối diện trước mặt hai đứa.

- Tao quay lại trường!

- Đi với tao, lên xe đi

- "Thấy tôi xị mặt xuống thì Tùng cũng cau có nói"

- Thế đi đâu, nói thử tao xem?

- Ngốc, đi thì đi mày hỏi nhiều thế!

Tùng xoa lên đầu tôi, cũng thôi vẻ mặt cau có đi bằng một nụ cười nhẹ. Tôi ngồi lên đằng sau và Tùng cũng bắt đầu phóng đi thật nhanh. Tôi cứ nghĩ rằng Tùng lại rảnh rỗi hay hâm hâm lái xe đi chơi xa đâu đó, nhưng không ngờ lại rảnh đến nỗi chỉ đơn giản là phóng thẳng xe về nhà. Tùng xuống xe, mở cửa cổng ra dắt vào trong rồi cũng gọi với tôi theo sau.

- Thằng dở, tự nhiên về nhà mày làm gì? - "Điều này đúng thật là khiến tôi phát cáu".

- Thì tao đã nói đói mà? Hì hì - "Tùng cười, đi vào trong nhà" .

- Mà sao bố mẹ mày tao chả thấy đâu thế?

- Mình tao ở nhà thôi, tuần về được mấy lần cơ chứ mà ai quan tâm đến chuyện đấy!

- Bảo sao mày chơi suốt ngày.

- Mà vào bếp làm lấy cái gì ăn đi!

- Hả? mày cũng vào bếp á - "Nghe vậy, tôi ngạc nhiên nhìn thì Tùng cười khểnh lại".

- Không không, mày làm mà!

- Chịu mày.

Tùng dẫn tôi vào nhà bếp, phải nói ra sao nhỉ. Thực sự nó rất rộng, mà chỉ vẻn vẹn mỗi cái bếp đun. Sao mỗi cái phòng đun thôi mà cũng rộng thênh thang vậy trời. Trên bàn cũng có sẵn vài gói mì với mấy quả trứng để sẵn, chả cần phải nói chắc Tùng đã chuẩn bị sẵn từ sáng và chỉ cần chờ thời cơ lôi tôi ra được khỏi trường thôi.

- Mày đùa tao hả, bày đủ trò chỉ để tao pha mì tôm cho mày ăn thôi á?

- Đùa đâu? - Vậy sao lại? -"Tôi nhìn Tùng, Tùng cũng ngập ngừng cười nói lại"

- Thì, mày từng hứa là sẽ nấu cho tao ăn rồi mà! Đồ ngốc!