Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 21: Tin nhắn lúc nửa đêm




- Chị vào liền!

Tôi dắt xe vào trong sân, để gọn vào một chỗ rồi đi vào nhà ăn cơm, bữa ăn sẽ luôn ấm áp khi có mẹ ăn với hai đứa, mọi khi mẹ luôn phải bán hàng về rất muộn. Thực sự, tôi thương mẹ biết bao và rất nhớ bố.

- Dạo này rét, con mặc ấm tí vào.

- Con biết rồi!

- Mà - "Mẹ nghiêng đầu nhìn tôi, cười nhẹ".

- Chiếc khăn đẹp vậy, ai tặng con à?

- À cái đó, là Linh cho con!

Tôi nói cho qua, Biết mình phải nói dối để giấu mẹ chuyện này. Chuyện Tùng tặng tôi chiếc khăn, tốt nhất không lên nói ra có lẽ sẽ tốt hơn.

- Mẹ cũng đang định mua cho hai đứa!

- Thôi, hai đứa con thế nào chả được, đúng không em?

- À um!

Em tôi gật đầu lia lịa, cũng hiểu chuyện gia đình nên chả bao giờ nó muốn đòi hỏi gì cả. Từ khi bố mất, tôi thì có thể chịu đựng được chỉ tội cho nó, lúc đó nó còn quá nhỏ.

- Hai đứa ăn đi!

- Thôi con lên phòng.

Ăn xong tôi đặt bát xuống bàn, cầm cặp lên chạy thẳng lên phòng. Mở cửa ra tôi vứt cặp lên giường, lấy mấy quyển vở ra để lên bàn mà chả có chút tâm trạng nào muốn học cả. Gía mà được như trước, cuộc sống của tôi cũng rất vui vẻ trong hạnh phúc đơn giản của gia đình. Nhưng từ khi bố mất, cuộc sống khó khăn rất nhiều, tôi chỉ biết vùi đầu vào học, và chả biết mình thành đứa mọt sách từ khi nào. Giờ nhìn lại thấy mới thấy điều mà mình muốn lại chẳng phải như vậy.

- Bố, con nhớ bố lắm!

...

- Nào nào, con gái sao ngồi khóc mình vậy?

- Con, con...

- Bố luôn ở bên con và gia đình mà. cười lên nhé con gái mạnh mẽ của bố!

- Đừng bỏ con!

...

Nhưng hình ảnh ngày một mờ nhạt, chỉ là một giấc mơ nhòa nhạt. Ngồi dậy nhìn vào màn hình điện thoại thì cũng đã quá 1 giờ, Nhưng cơn gió lạnh giá vào buổi đêm bên ngoài cửa sổ rất to, tôi có thể cảm nhận được điều đó qua những tiếng đập của cửa sổ.

- "Mày không ngủ à! ".

Điện thoại chợt rung lên, với dòng tin nhắn của Tùng gửi vào máy hiện lên. Chắc thằng hâm này lại ngồi chơi game, tôi cũng nhắn lại tin cho Tùng.

- Sao biết tao chưa ngủ?

- Thì tao gửi thử vô message, mày mà thức thì mày sẽ thấy được thôi.

- Lại thích nói dối không?

- À, Face mày vẫn còn dòng chữ đang hoạt động!

- Tao tưởng thoát rồi?

- Cái đấy hỏi mày ấy, mà sao giờ này vẫn thức vậy? Buồn gì à?

- Không, chắc lạnh quá nên tao mất ngủ.

- Lạnh á?

- Phòng mày thì ấm áp rồi, sướng thế rét nỗi gì!

- Hi hi, tao ôm nguyên con gấu to bự này, thích không hôm nào tao mang qua cho mày con, ấm lắm!

- Bớt kheo khoang dùm đi.

- Tao chỉ thích kheo với mày thôi, thích cực là đằng khác.

Nhìn dòng tin nhắn mà Tùng gửi rất nhanh vào máy, tôi có thể tưởng tượng đang vẻ mặt nhăn nhở và cười một mình như một thằng hâm lúc này của Tùng.

- Tao quên mất, mày bị điên mà.

- Tao mà điên thì mày hâm, ha ha!

- Thôi thôi, nhắn thế này đến sáng mất, tao đi ngủ, mày cũng ngủ đê game game cái gì, mệt người.

- Này Ánh!

- Nói gì thì nhanh lên cái, buồn ngủ chết đi được!

Dòng tin nhắn Tùng gửi bắt đầu mập mờ chậm dần, trong khi đó tôi thì phải căng mắt ra để cố đợi. Ngáp ngủ lấy vài cái, chả biết Tùng muốn tôi phải thức đến khi nào nữa.

- Tao thích mày, Ánh.

- Tao cũng thấy ở chiếc khăn mày đưa rồi, mày tự thêu à? nhìn buồn cười lắm.

- Cái đó... Mà tao nói thật đấy!

- Ngốc ạ, tao biết rồi, không thích thì tao với mày thành bạn kiểu gì nếu không ưa nhau? Hi hi.

- Mày...

- Thôi, ngủ đây, Mày cũng ngủ đi là vừa.

Tắt máy đi, tôi chả muốn nhận thêm tin nhắn nào nữa, vì tôi biết sau đó sẽ còn rất nhiều tin nhắn đâu đâu nữa mà Tùng có thể bày ra để buôn chuyện. Cắm sạch pin vào, tôi cũng chìm vào giấc ngủ một mạch cho tới sáng.

...

- Mày, vẫn còn ngủ nướng hả?

Tiếng rung và chuông điện thoại cứ vang lên không ngừng, làm tôi phải tạm biệt khỏi chiếc chăn ấm áp mà bò dậy mở điện thoại ra đọc.

- Tao tự dậy, mày phiền quá đấy!

- Thì thấy mày vẫn chưa lên lớp.

- Hả?

Nghe đến đấy, Tôi mở căng mắt ra nhìn chiếc đồng hồ, đã qua 7 giờ. Tôi xuống khỏi giường vớ lấy cái cặp. Chạy thật nhanh xuống nhà lấy xe phóng thẳng đến trường, nhưng vẫn phải chịu kết cục đứng cả một tiết vì cái tội đi muộn.