Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 17: Tiệm bánh




Hai đứa đứng chờ mỏi cả chân ở ngoài cổng cho đến khi có tiếng trống thì như có phản xạ, Tùng nắm tay tôi lao một mạch lên thẳng lớp.

- Vẫn thích bỏ tiết như mọi khi à? - Cả lớp hầu như đã về hết, riêng chỉ còn lại Ngọc vẫn nhìn hai đứa tôi cười. Ngồi trên bàn với phong cách kiểu rất chi là giống Tùng khi gác một chân lên bàn.

- Vui thôi, sao đâu?

- Bỏ thì sao không gọi người ta câu?

- Việc gì phải gọi? tôi đi cùng cô ấy rồi. - Tùng quàng tay qua vai tôi thay cho câu trả lời.

- Xì, làm như là người yêu lâu lắm ấy, chán!

Ngọc thở dài lấy một tiếng, nhảy xuống khỏi bàn rồi đi về. Tùng đi về chỗ bàn lấy cặp và lấy luôn cả cho tôi rồi hay đứa đi thẳng xuống chỗ nhà để xe nhưng hôm nay tôi thì lại đi bộ, vì cái xe lại hỏng thì biết phải làm sao cơ chứ. Tùng thì cứ nằng nặc đòi đèo nên thôi cũng phải đồng ý, không thì cái lỗ tai tôi biết mình cũng chẳng yên thân được.

- Ê này, sao tao thấy Ngọc giống mày vậy?

- Sao, đến giờ mày mới để ý à?

- À ừ, thi tao mới thấy chứ bộ.

- Chuyện này thì tao không rõ, nhưng Ngọc bắt đầu giông tao từ hồi cấp hai dù chả có gì gọi là giống nhưng lúc đó hai đứa vẫn thường được coi như anh em, mấy cô trong trường cũng hay nói tụi tao vậy.

- À, thế cũng vui mà, Tao thì có mỗi Linh là bạn.

- Cái con Linh lớp trưởng khó ưa ấy á?

- Ừ, à mà ai cho mày nói bạn tao như thế, thích ăn đánh không!

- Thôi thôi, em xin chị. Mà có tin tao chơi với mày lên Ngọc xin vào lớp mình học thử, chắc nó muôn xem mày như thế nào mà khiến một đứa đẹp trai như tao để ý. Ha ha!

- Cười con khỉ, xấu tự nhận mình đẹp à, Mà sao mày không nói với tao mày dược đính hôn rồi nhỉ?

- Quan tâm cái đó làm gì, mai sau tao thích ai là chuyện của tao. À à, có lẽ tao sẽ lấy mày nhể!

- Thôi thôi.

- Mà lên xe đi còn về mày!

- Không lên thì đi bộ à?

Tùng hi hửng, đèo tôi lượn vài vòng quanh trường rồi mới về, cũng chả biết từ khi nào mà tôi lại thấy Tùng thích đi xe đạp nhiều hơn là phóng xe máy như mọi khi. Đi ra khỏi cổng trường một đoạn thì tôi lại thấy được một tiệm bánh nhỏ trước mắt. Đây cũng chả phải lần đầu tôi thấy được nó, thường thì thời gian không đủ để ghé.

Mà nếu có vào thì tôi sẽ vào một nơi tốt hơn vì cửa tiệm này theo tôi đánh giá thì nó khá là hâm hâm.

Tùng cũng dừng xe lại, đưa mắt vào cửa tiệm lên tiếng hỏi.

- Vào không?

- Hả? vào gì?

- Tao thấy mày mấy lần nhìn cái tiệm ấy.

- À, không có gì đâu, mà cứ đạp tiếp đi - Tôi lắc nhẹ đầu rồi lay người Tùng.

Chiếc xe cũng di chuyển nhanh đi, hai đứa tôi cũng rời đi xa dần hơn khỏi cái tiệm bánh đó. Đi qua những con đường, những hành cây đầy lá rụng còn vương chút lại sự sống của mùa hạ, Tùng đưa tôi về gần đến nhà rồi dừng xe lại, thật ra cũng chả gần lắm vì còn cách vài dãy nhà nữa. Nhưng cũng đành vậy vì tôi chả muốn mẹ tôi bắt gặp Tùng một chút nào.

- Tao về đây!

- Ừ, mà lần sau không cần đèo tao nữa đâu. Tao tự đi được!

- Vậy mày đi bằng gì?

- Thì tao ra lấy xe đạp về, ý tao muốn nói là không cần phải đèo tao.

- Ừ!

Tùng nói vọng lại rồi quay lưng đi, chiếc xe và cái bóng dáng cao gầy lênh khênh ấy dần khuất sau những ngôi nhà, tôi cũng nở lấy một nụ cười nhẹ rồi đi vào nhà.