Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 42




Chuyện tình của Trương Dật Lộ nhanh chóng trở thành tiêu điểm trên mạng, không đến 48 giờ, topic về “đôi tình nhân” đó trở thành chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất, rất nhiều bình luận vào tán dương.

Trương Dật Lộ là người mới, diện mạo trong sáng điềm tĩnh, có “khí chất mỹ nữ” và đôi mắt hút hồn, Ngô Trần thì khác, bao gồm cả xí nghiệp Ngô thị, danh tiếng lẫy lừng, cộng với khối tài sản hùng hậu, bản thân anh ta cũng rất đẹp trai, biệt thự, xe hơi, ngoài ra còn sở hữu một câu lạc bộ, không thể nào không khiến người ta quan tâm, đặc biệt là cư dân mạng.

Nếu đem ra so sánh thì cặp đôi Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa quá đỗi bình thường, mỹ nữ Trương Dật Lộ và tổng giám đốc Ngô Trần đều có khí chất riêng, được mệnh danh là “đũa lệch dễ thương” cũng chưa xứng tầm.

Đường Lật và Bối Nhĩ Đóa tán gẫu chuyện này trong điện thoại.

“Trương Dật Lộ dường như muốn níu chặt cậu không tha? Đến việc tìm bạn trai cũng lựa chọn tiêu chuẩn giống cậu, tốt rồi, bọn họ bây giờ được mệnh danh là đũa lệch dễ thương, còn cậu với Diệp Trữ Vi trở thành hàng nhái, đây là lý lẽ gì thế? Kế hoạch này rõ ràng là do công ty tớ nghĩ ra!”

“Không quan trọng.” Bối Nhĩ Đóa trả lời lơ đãng.

“Với cậu thì không quan trọng, nhưng đây là chương trình của công ty tớ, mọi người nghĩ ra tiết mục này tốn biết bao nhiêu công sức, không thể chấp nhận, sếp Úc ngoài miệng không nói nhưng trong thâm tâm chắc cũng buồn bực.” Giọng Đường Lật vô vọng.

“Thì ra cậu lo lắng cho sếp Úc?” Bối Nhĩ Đóa dè bỉu.

“Không phải, là tớ đau lòng cho kế hoạch của công ty.”

“Vậy cậu nói đi, bây giờ chúng ta phải làm gì? Chúng ta cũng không thể ngăn cấm người khác tìm bạn trai?”

“Tại sao cô ta không đi tìm người cao 2 mét? Cố tình chọn đúng người 1 mét 9, rõ ràng là bắt chước.”

Bối Nhĩ Đóa có thể hiểu được tâm trạng của Đường Lật, đứng ở góc độ người trong cuộc, tiêu chí cặp đôi đáng yêu bị người khác chiếm dụng, nhìn thấy sự nỗ lực của mọi người trở thành vô ích, Đường Lật dĩ nhiên bất lực, nhưng đứng trên quan điểm của riêng mình, Bối Nhĩ Đóa lại không quan tâm.

Không thể nói sự thật, cô chỉ bảo trì trầm mặc.

“Nhĩ Đóa, cậu nhất định phải dũng cảm nghênh chiến, cùng người đàn ông của cậu ân ái điên cuồng.” Đường Lật cổ vũ cô.

“Không hay lắm, làm quá sẽ dẫn đến phản cảm.” Bối Nhĩ Đóa châm chước nói.

“Cậu sao vậy? Ý chí chiến đấu đâu mất rồi? Cứ thế này, cậu sẽ bại dưới tay của Trương Dật Lộ thôi?”

“Tớ không muốn cạnh tranh với cô ta, vốn là ai đi đường nấy, tớ thắng hay cô ta thua cũng không có ý nghĩa. Đường Lật, tớ cảm thấy bản thân tớ bây giờ đã rất hạnh phúc.”

Hạnh phúc, nên mới khinh thường người khác ganh đua so sánh. Hạnh phúc, nên mới không cần bận tâm đến sóng gió bên ngoài. Hạnh phúc, nên mới càng dè dặt cẩn trọng che chở.

Khi hạnh phúc thật sự đến, bạn sẽ có cảm giác này.

Đường Lật cảm thông, nhẹ giọng nói câu xin lỗi, kết thúc đề tài.

Tối hôm sau, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi ngồi trên mặt cỏ ở gần bờ sông nghỉ ngơi.

Đã lâu không vận động, cộng với mỗi tối phải chạy bộ, đôi chân của Bối Nhĩ Đóa gần như tê liệt, cô dứt khoát ngồi xuống, đem chân đặt ở trên đùi Diệp Trữ Vi, bắt anh ta giúp cô xoa bóp một hồi.

“Trên mạng vừa xuất hiện thêm một đôi tình nhân mới, anh có biết không?” Bối Nhĩ Đóa cúi đầu nhìn di động, “Cũng giống chúng ta, chênh nhau 30 cm.”

“Vậy à?” Diệp Trữ Vi không biết, cũng không quan tâm.

“Cư dân mạng so sánh chúng ta và bọn họ.”

“Không quan trọng.” Anh ta đặt chân cô xuống.

“Đúng vậy, không quan trọng.” Cơ thể và tâm trí cô dường như lấy lại tinh thần, nhìn người bên cạnh, cảm thấy mọi thứ thật viên mãn, “Chỉ cần anh luôn ở bên em là đủ.”

“Em nói sao?” Anh ta dường như không nghe rõ.

“Chỉ cần anh luôn ở bên . . . . . .”

Chưa kịp dứt lời đã bị anh ta ôm hôn, nụ hôn thuần thục khiến cô thở gấp, mùi mồ hôi trên áo anh ta hòa với mùi bùn đất trên mặt cỏ, chui vào khoang mũi cô, cô nhắm mắt lại, môi mở ra hôn đáp trả anh ta.

Khi thân thể bị đẩy ngã trên bãi cỏ, cô hơi chóng mặt, không biết là do đôi mắt của anh ta hay vì nguyên nhân gì khác, tất cả đều che phủ trước mặt cô, ngón tay anh ta khẽ xuyên qua mái tóc cô.

Nụ hôn kết thúc cũng là lúc anh ta nhìn cô điên dại, sau đó nói: “Nhĩ Đóa, khi nào thì em mới chịu gặp bố mẹ anh?”

Bối Nhĩ Đóa chậm rãi chớp mắt: “Anh, anh nói với họ rồi sao?”

“Họ đã sớm biết, anh chưa bao giờ che giấu chuyện này.”

“Thật. . . . . . thật sao?” Nghĩ đến việc này, Bối Nhĩ Đóa có chút sợ hãi.

Tay anh ta còn lưu trên mái tóc cô: “Anh không lừa em.”

“Chắc họ đã hỏi rất nhiều về em, vậy anh trả lời thế nào?” Đây là điều mà Bối Nhĩ Đóa quan tâm nhất.

“Họ vẫn chưa hỏi gì.”

“Không thể nào? Biết anh có bạn gái, bố mẹ anh cũng không hỏi đến sao?”

“Có chứ, nhưng bố anh chỉ dặn dò một câu.”

“Câu gì ạ?” Cô có dự cảm không tốt.

“Đánh nhanh rút gọn, bố năm nay đã bảy mươi hai tuổi, nếu con còn muốn chần chừ, cả bồng cháu bố cũng không thể.”

“. . . . . .”

“Nhĩ Đóa, em đã sẵn sàng chưa?”

“Có phải nhanh quá không ạ?”

“Nhanh? Tháng chín này bố anh sẽ nhập viện, nếu chúng ta không đi gặp họ...” Anh ta bóng gió nói, “E rằng sẽ không ổn.”

Bối Nhĩ Đóa nghĩ, bố của Diệp Trữ Vi thường phải đến bệnh viện trị liệu vào mùa thu, người cao tuổi rất ghét bệnh viện, một khi đã đến bệnh viện thì tính cách sẽ thay đổi, tự hỏi làm thế nào để bắt nạt các y tá bác sĩ, không một ngày nào chịu yên tĩnh , nếu muốn gặp mặt, tốt nhất là gặp trước khi bố anh ta nằm viện, bằng không ông ấy sẽ giận chó đánh mèo, để lại ấn tượng không tốt.

Nói như vậy, thời gian quá gấp. . . . . .

“Em không có kinh nghiệm trong chuyện này, không biết mình nên chuẩn bị cái gì.” Cô lo lắng.

“Em không cần thiết phải chuẩn bị, nói lời dễ nghe là được.”

“Họ muốn nghe cái gì? Thể loại ca kịch? Chúc mừng phát tài, Như ý cát tường, hay Phúc như Đông hải, thọ bỉ Nam sơn?”

“Không, hẳn là chuyện họ được bồng cháu.”

“. . . . . .”

Sau khi bị sự kiên trì của Diệp Trữ Vi thuyết phục, Bối Nhĩ Đóa đồng ý đi gặp mặt bố mẹ anh ta.

Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này, thế nên cô hơi sợ hãi, nhịn không được liền tìm hiểu xung quanh. Đầu tiên cô nói bóng gió với Bối Hành An, bạn gái tới thăm bố mẹ của bạn trai nên chuẩn bị gì, Bối Hành An nghe xong im lặng một hồi, cuối cùng thở dài: “Ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, mua một chút quà để biếu người ta, không cần thiết phải đắt tiền nhưng phải đặt tâm tình của mình vào đó.”

Bối Nhĩ Đóa dùng bút ghi ghi.

“Bất luận bọn họ hỏi con cái gì, con cũng phải thành thật trả lời, không nên khúm núm.”

Bối Nhĩ Đóa gật đầu.

Bối Hành An nhịn không được, nhắc nhở cô: “Con thật sự đã sẵn sàng? Nhanh như vậy muốn đi gặp bố mẹ cậu ta?”

“Vâng, không còn thời gian nữa ạ.” Nếu bố của Diệp Trữ Vi nằm viện, tâm trạng không tốt, cô có nguy cơ bị loại khỏi vòng gửi xe.

“Ý con là sao?” Bối Hành An ngạc nhiên.

Bối Nhĩ Đóa ngẩng đầu, bình tĩnh mỉm cười: “Bố đoán thử đi ạ.”

Bối Hành An nuốt một ngụm nước bọt, máu dồn tới não, lập tức vén tay áo lên muốn đi tìm Diệp Trữ Vi tính sổ, Bối Nhĩ Đóa kịp thời ngăn cản, nhanh chóng giải thích đây chỉ là câu nói đùa.

“Nhĩ Đóa, con ngày càng hư hỏng, chuyện này sao có thể xem là đùa? Đừng nói bố không nhắc nhở, nếu con mang bụng bầu bước vào nhà người ta, cả đời này bọn họ sẽ khinh thường con.” Bối Hành An nghiêm túc nói.

“Bố, con chỉ nói đùa thôi mà, không có khả năng đâu ạ, Trữ Vi là người tốt, anh ấy luôn tôn trọng con.” Bối Nhĩ Đóa vò đầu.

Bối Hành An bán tín bán nghi, nhìn cô chằm chằm.

Bối Nhĩ Đóa bớt chút thời gian đi tìm Đường Lật, muốn nghe lời khuyên của cô ta, vừa vặn gặp phải Úc Thăng ở lầu một, Úc Thăng không bỏ qua cơ hội, thăm dò chuyện của ông cậu mình, Bối Nhĩ Đóa thừa dịp hỏi lại anh ta, bố mẹ của Diệp Trữ Vi thích và ghét những gì.

“Ông ngoại tôi lúc trẻ là người rất nghiêm túc, về già thì tính cách y như trẻ con, yêu ghét rõ ràng. Về phần bà ngoại, bà ấy rất đẹp, tính tình dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, bình thường có sở thích về thư pháp và âm nhạc cổ điển, một tháng nghe ca kịch một lần, ngoài ra cũng thường đi tham quan các bảo tàng.”

“Chuyện này...” Bối Nhĩ Đóa lầm bầm, cảm thấy khó khăn, sở thích giữa cô và mẹ anh ta khác nhau quá lớn.

Úc Thăng dùng ánh mắt quan sát thần sắc Bối Nhĩ Đóa, cười bổ sung: “Nhưng mà, bà ấy rất thích ăn.”

“Bác ấy thích ăn những gì?” Bối Nhĩ Đóa thoáng thấy một tia hi vọng.

“Đồ ngọt, các món tráng miệng, hoặc là dâu tây.”

. . . . . .

Thật trùng hợp, ngày cô đi ra mắt bố mẹ của Diệp Trữ Vi cũng là ngày cô nhận được giấy mời phỏng vấn công việc.

Lần này thực sự là một bất ngờ, cô gửi bản sơ yếu lý lịch còn chưa đến 48 giờ đã có hồi âm.

Bối Nhĩ Đóa quyết định sáng hôm đó sẽ đi phỏng vấn trước, chờ phỏng vấn xong cô sẽ cùng Diệp Trữ Vi đi tới nhà gặp mặt bố mẹ anh ta.

Có một chuyện tồi tệ hơn, ngày phỏng vấn khí trời nóng hừng hực, Bối Nhĩ Đóa trịnh trọng mặc một bộ đồ comple nữ, điều hòa trong phòng bị hỏng, người cô hôm đó chảy nhiều mồ hôi, biểu hiện không thoải mái, lại ngồi đối diện với vị quản lý đang phỏng vấn mình, cuối cùng ông ta không nói rõ ràng, lịch sự nói cô về nhà chờ thông báo.

Ngoài cửa, Diệp Trữ Vi lái xe tới đón, nhìn trán cô chảy đầy mồ hôi, anh ta lấy khăn giấy lau chùi giúp.

“Em hơi lo lắng.” Bối Nhĩ Đóa nói thẳng, “Anh có cách nào làm giảm áp lực hay không?”

Diệp Trữ Vi suy nghĩ thật lâu, sau đó đưa tay kéo cô qua, để cô tựa vào vai anh ta: “Em nhắm mắt lại, thư giãn mười phút.”

“Chỉ như vậy?”

“Em có thể bình tĩnh một chút.”

“Không được, Trữ Vi, bố mẹ anh sẽ thích em chứ?”

“Họ sẽ thích em, nhưng không giống như cách anh thích em.” Anh ta lạnh nhạt nói, “Em nên chuẩn bị tâm lý.”

“. . . . . .”

“Còn lo lắng không?”

Bối Nhĩ Đóa quyết đoán gật đầu.

“Xem ra em cần sự tự tin.” Anh ta lướt qua khuôn mặt chật vật của cô, thuận thế cúi đầu hôn môi cô, sau lại nói, “Nhĩ Đóa, em nghe cho rõ, bất luận là bọn họ đối với em thế nào, thái độ và hành động của anh cũng không thay đổi.”

Bối Nhĩ Đóa nhìn anh ta.

“Bất kể thế nào, biểu hiện không tốt cũng không sao. Nếu họ thật sự không thích em, điều đó để anh đền bù.”

Bối Nhĩ Đóa nghe xong, cô vừa bực mình vừa buồn cười, Diệp Trữ Vi quả nhiên là người đàn ông kiêu ngạo. . . . . .

“Khi nào em cảm thấy lo lắng, em có thể hôn anh để giảm bớt áp lực.” Anh ta căn dặn.

“. . . . . .”