Diệp Trữ Vi đưa Bối Nhĩ Đóa về phòng ăn, mọi người trong phòng đều đã cơm no rượu say, người thì chơi điện thoại di động, người thì kề vai áp má, người thì ợ vì ăn no, dáng vẻ nhàn hạ. Chỉ có Cao Hiển Âm ngồi cô đơn ở đó không làm gì, dường như đang ngây người.
Bối Nhĩ Đóa ngồi xuống, Diệp Trữ Vi đổ một chút rượu vang cuối cùng trong ly của cô đi, đổi thành trà nóng: “Em uống trà nóng đi”.
Bối Nhĩ Đóa uống một ngụm, cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều.
Cao Hiển Âm ngồi đối diện ngẩng đầu lên nói xin lỗi với Bối Nhĩ Đóa.
“Không sao”. Bối Nhĩ Đóa biết tất cả những chuyện này không có quan hệ gì với anh ta.
“Sau này tôi sẽ không dẫn cô ấy đến nữa”. Cao Hiển Âm cười cười tự giễu.
Do đèn trong phòng rất sáng, mọi người đều nhìn thấy rõ phía bên phải cổ anh ta có một vết cào màu đỏ nhạt, trong lòng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều không ai muốn tìm hiểu kỹ hơn.
“Diệp Trữ Vi, em kính anh một ly”. Cao Hiển Âm cũng không ngại vết cào trên cổ, hào phóng nâng ly rượu trong tay lên.
“Tôi không uống rượu”. Diệp Trữ Vi từ chối.
“Vậy thôi, em cũng không miễn cưỡng”. Cao Hiển Âm ngẩng đầu uống hết ly rượu rồi úp ly xuống, nhẹ nhàng thở dài.
Mặc dù chuyện của Hoắc Tiểu Đồng khiến bầu không khí trở nên khó xử, nhưng nói tổng thể thì buổi liên hoan tối nay vẫn kết thúc thuận lợi. Bối Nhĩ Đóa cũng hoàn toàn không để nốt nhạc đệm không thoải mái đó trong lòng, bởi vì đầu óc cô đang đầy các màu sắc rực rỡ, trái tim đã bị Diệp Trữ Vi chiếm trọn... Không ngờ anh ta lại tỏ tình với cô.
***
Đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, Bối Nhĩ Đóa nằm một mình trên giường, nhớ lại cảnh tượng trên bãi cỏ, cảm thấy tất cả vẫn hết sức khó tin.
Trong một thời gian dài, cô đã vô số lần định lấy dũng khí nói với anh ta cảm giác trong lòng mình, nhưng rồi anh ta lại giành trước một bước.
Anh ta cũng thích cô, đối với cô, sự thật này vừa ngọt ngào lại vừa chấn động.
Người bạn vẫn thích lại cũng thích bạn, xác suất này cực kỳ nhỏ, vậy mà cô vẫn gặp phải như kỳ tích.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ sẽ làm mọi người hơi hoảng hốt, chuyện này rất bình thường... Bối Nhĩ Đóa an ủi chính mình như thế, kết quả là cả đêm không ngủ.
Năm giờ sáng, Bối Nhĩ Đóa ngồi dậy, bật máy tính đăng một trạng thái weibo: “Không ngủ được... Chắc là chuyện xảy ra ngoài ý liệu khiến tâm tình quá hưng phấn!”
Kèm theo là một tấm hình quái thú há miệng cười to.
Phía dưới nhanh chóng có một bình luận: “Bạn có thai rồi à?”
“...”
Bối Nhĩ Đóa vội vã trả lời “Không phải” rồi vội vã thoát ra, nằm xuống giường tìm lại lý trí, nhớ ra chuyện này không phải có thể tùy ý nói với người khác.
Thế là cô trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, một mình lén tiêu hóa hạnh phúc.
Trong yên lặng, tiếng tim đập bên ngực trái ngày càng mãnh liệt. Cô chậm rãi sờ môi, nghĩ chỗ này lần đầu tiên bị đàn ông đụng vào, đối tượng còn là Diệp Trữ Vi mà cô thích, mặt lại nhanh chóng nóng lên. Cô thở ra thật dài, thật sự không thể chấp nhận việc mình trằn trọc cả một đêm như một đứa ngớ ngẩn, đầu óc không ngừng tưởng tượng về tương lai của cô và Diệp Trữ Vi.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho Đường Lật để dốc bầu tâm sự.
Đường Lật vẫn ngái ngủ nghe điện thoại, sau khi nghe Bối Nhĩ Đóa nói xong đột nhiên rùng mình một cái: “Tốc độ thế? Hai người công đức viên mãn nhanh như vậy cơ à?”
“Là anh ấy lên tiếng trước”.
“Cho nên mới sáng bảnh mắt bạn đã gọi điện thoại đến báo tin mừng?”
“Tớ chỉ muốn tìm một người nói chuyện: “Nửa khuôn mặt Bối Nhĩ Đóa vẫn vùi trong chiếc gối mềm mại, âm thanh hơi khàn khàn: “Nếu không nằm một mình sẽ không nhịn được nghĩ ngợi lung tung”.
Đường Lật bật cười: “Cậu vui đến mức cả đêm không ngủ à?”
“Ờ, hoàn toàn không ngủ được”.
“Nghĩ gì?”
“Nghĩ đến anh ấy”.
“Chậc chậc, cậu có thể rụt rè hơn một chút hay không? Đây mới là ngày đầu tiên mà”.
“Hạt dẻ này, cậu cảm thấy tớ và anh ấy có hợp nhau không?”
Đường Lật không trêu đùa nữa, nói nghiêm túc: “Chuyện này phải hỏi chính cậu, người khác thấy thế nào đều không quan trọng. Có điều Diệp Trữ Vi đúng là một người đàn ông tốt, tớ đã nói với cậu từ lâu rồi, cậu cưa được anh ấy là lãi to”.
“Ờ”. Giọng Bối Nhĩ Đóa trở nên nhẹ nhàng. Cô rất thích có người khen ngợi Diệp Trữ Vi trước mặt cô.
“Được rồi, bây giờ không còn gì phải lo, hai người đã biến giả thành thật, cũng không cần sợ người khác nghi ngờ chất vấn nữa. Cậu có thể đặt gánh nặng trong lòng xuống, thoải mái hưởng thụ cảm giác yêu đương cuồng nhiệt”.
Cảm giác yêu đương cuồng nhiệt?
Bối Nhĩ Đóa tự hỏi, trạng thái yêu đương đã được kích hoạt rồi sao?
Đến trưa có người bấm chuông cửa nhà Bối Nhĩ Đóa. Cô đi ra mở cửa, một nhân viên chuyển phát nhanh mang một thùng đồ to đến. Phần người gửi trong hóa đơn chuyển phát nhanh đề tên Diệp Trữ Vi, Bối Nhĩ Đóa nghi hoặc ký nhận. Sau khi đóng cửa lại, cô mở thùng ra xem, thấy một đống đồ ăn vặt, sô cô la, cá mực xé sợi, thịt bò khô, thạch dừa, bánh quy kẹp kem... Còn có một chậu cây nhỏ trồng cà chua bi.
Cô không kịp thu xếp đồ, xoay người cầm lấy điện thoại để trên bàn, đang chuẩn bị gọi điện cho Diệp Trữ Vi lại phát hiện đã nhận được một tin nhắn của anh ta.
“Vì anh mà em thức trắng đêm không ngủ được. Anh mua đồ ăn vặt để đền cho em”.
Bối Nhĩ Đóa gọi điện thoại, nhanh chóng nghe thấy giọng nói của Diệp Trữ Vi: “Thích những thứ anh gửi tới chứ?”
“Sao anh biết em thích ăn những thứ đó?”
“Lần trước đến nhà em, anh đã quan sát những thứ em cất trong tủ bếp và tủ lạnh”.
“Chậu cà chua đó cũng là anh mua để tặng em à?”
“Ờ, em có thể đặt nó trên ban công”.
“Sao anh lại nghĩ đến chuyện tặng em cà chua?” Bình thường khi theo đuổi người ta vẫn hay tặng hoa cơ mà.
“Bởi vì tai em lúc đỏ sẽ có màu giống cà chua chín”.
“...”
“Nhĩ Đóa!”
“Gì ạ?” Cô quay mặt về phía bàn sách đón ánh mặt trời, nghe âm thanh trầm trầm động lòng người của anh ta, trái tim như từ từ tan thành nước.
“Mấy ngày nay anh phải làm thêm giờ, sau khi xong sẽ đến chỗ em”.
“Ờ, vâng”.
“Có đặc biệt thích thứ gì không? Anh sẽ mua cho em”.
“Tạm thời em không muốn mua thứ gì”.
“Thế có đặc biệt muốn làm gì không?”
“Cùng với anh à?”
“Đúng, muốn cùng anh làm gì? Chỉ cần trong khả năng của anh, anh đều sẽ thỏa mãn em”.
“...” Vì sao nghe giọng anh ta có vẻ như đang cố ý mê hoặc cô vậy?
“Sao?”
“Chỉ cần cùng anh thì làm gì cũng được”.
“Thì ra em chỉ cần ở bên anh thôi”.
“...”
“Chuyện này rất đơn giản, bây giờ anh có thể đáp ứng em”. Anh ta coi như cô đã ngầm thừa nhận.
Bối Nhĩ Đóa thật sự không chịu nổi kiểu trêu đùa nghiêm túc của anh ta, lần nào cô cũng không thể chống đỡ được. May mà một lát sau bên kia điện thoại có tiếng của Hà Dương, hình như gọi Diệp Trữ Vi đến phòng thí nghiệm. Anh ta giải thích với cô mấy câu rồi dừng điện thoại, tạm thời buông tha cho cô.
Ánh nắng vàng chiếu vào mặt và cánh tay Bối Nhĩ Đóa, cả người cô nóng hầm hập. Một cuộc điện thoại với anh ta khiến tâm tình cô lập tức bay lên đến đỉnh điểm.
Cô sắp xếp các loại đồ ăn anh ta gửi tới vào vị trí gọn gàng, sau đó mở chậu cà chua ra, xem hướng dẫn sử dụng, rải đất gieo hạt, tưới dung dịch dinh dưỡng rồi đặt chậu lên chỗ thoáng gió trên ban công.
“Mình trồng sẽ không chết chứ?” Nhìn chậu cây yên tĩnh vô hại này, Bối Nhĩ Đóa ăn khoai tây chiên, chợt thấy lo ngại.
Nghĩ như vậy, cô vô thức đưa tay sờ sờ tai mình.
Không quan tâm, kết quả không hề quan trọng, sự chờ đợi và vui vẻ trong quá trình mới là quan trọng.
***
Sau khi kết thúc hai ngày làm việc bận rộn, Diệp Trữ Vi lập tức gọi điện thoại hẹn Bối Nhĩ Đóa ra ngoài. Có điều mấy hôm đó mưa to, đi đâu cũng không tiện, Bối Nhĩ Đóa đề nghị: “Dù sao ba ngày sau đã quay phim tuyên truyền rồi, để hôm đó mình gặp nhau đi. Anh cũng tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt trong mấy ngày rảnh rỗi này”.
Diệp Trữ Vi suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Vì vậy đến hôm ghi hình tập phim tuyên truyền thứ hai, Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa đã năm ngày không gặp nhau.
Tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt, một ngày không gặp như cách ba thu, ba ngày không gặp Hoàng Hà vỡ đê, huống hồ là năm ngày...
Địa điểm quay tập phim tuyên truyền thứ hai được chọn tại con phố cổ có lịch sử lâu đời của thành phố này.
Do Diệp Trữ Vi chỉ được nghỉ nửa ngày, sau khi ăn trưa xong mới đi tới cho nên đến muộn hơn Bối Nhĩ Đóa.
Xe hơi không được đi vào phố cổ, chỉ có thể dừng lại tại giao lộ. Diệp Trữ Vi xuống xe đi bộ đến tòa nhà dân ở cuối phố.
Mấy nhân viên đang đợi bên ngoài, thấy anh ta đến liền nhiệt tình dẫn anh ta đi vào.
Diệp Trữ Vi đi qua sân nhà rộng mênh mông, tiếng thảo luận tích cực loáng thoáng bên tai. Anh ta vô thức bước chân nhanh hơn, sau mười mấy bước liền tìm được Bối Nhĩ Đóa giữa đám người bận rộn.
Bối Nhĩ Đóa mặc váy bò màu xanh lam đang ngồi trên mặt hiên lát gỗ giữa nhà và sân, một tay đặt trên đầu gối, tay kia lật một quyển tạp chí đặt dưới sàn, dường như đang đọc rất chăm chú.
Một chai nước ngọt ướp lạnh để bên trái cô, đã uống hết hơn nửa, có lẽ vì trời quá nóng.
Dưới hiên nhà lát gỗ là một bậc thềm đá thấp, trên thềm đặt mấy chậu hoa tươi. Ánh mắt tiếp tục nhìn sang bên phải, có mấy luống rau xanh tốt, trên hàng rào còn có đủ loại mộc nhĩ. Tiếp nữa là một bồn hoa độc đáo, những chiếc lá như đĩa ngọc phủ kín mặt nước, một đóa hoa súng màu hồng nhô lên giữa đám lá.
Tất cả chỉ là những cảnh vật đơn giản mộc mạc, nhưng bởi vì có một người ở đó nên anh ta lại thấy rất đẹp.
Bối Nhĩ Đóa lại lật một trang tạp chí, chợt ngửi thấy một mùi quen thuộc. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Trữ Vi đã đứng trước mặt.
“Tại sao không đi giầy?” Anh ta buông mắt nhìn đôi chân trần của cô trên sàn.
“Ở đây nóng quá, đi chân đất cho thoải mái”. Cô đẩy quyển tạp chí sang bên cạnh, chỉ chai nước ngọt của mình: “Anh uống nước không?”
Diệp Trữ Vi cúi xuống cầm chai nước ngọt Bối Nhĩ Đóa đang uống dở, không ngại ngần uống một ngụm.
“Ngọt quá”. Anh ta đặt lại chỗ cũ, ánh mắt lại chuyển đến người cô rất tự nhiên: “Em cắt tóc rồi à?”
“Vâng. Vừa rồi chị Thục Hoa cắt giúp em, có đẹp không?”
“Đứng lên anh xem nào”. Anh ta kéo cô dậy.
Bối Nhĩ Đóa đứng lên, mái tóc cao hơn xương bả vai một tấc.
“Ở đây nắng quá, chúng ta đi vào trong nhà”. Anh ta nói.
“Sao?” Cô còn chưa hiểu ra chuyện gì đã bị anh ta kéo vào trong nhà, còn không quên đưa tay đóng cửa lại.
Trong nhà lập tức tối sầm, nhiệt độ cũng mát mẻ hơn nhiều. Anh ta vòng tay qua eo cô, đẩy cô dựa vào góc tường, cúi xuống chậm rãi nhìn cô.
“Năm ngày không gặp”. Anh ta nói, đồng thời bàn tay vuốt ngược lên theo sau lưng cô, lên đến xương bả vai, chạm vào mái tóc mềm mại xoã tung của cô: “Có nhớ anh không?”
Bối Nhĩ Đóa kiềm chế sự bối rối trong lòng, ra vẻ bình tĩnh: “Phải là em hỏi anh mới đúng. Anh có nhớ em không?”
Anh ta vẫn cúi người, ánh mắt chạy qua chóp mũi xuống môi cô, nhỏ giọng nói: “Ba ngày trước anh định đến đón em nhưng bị em từ chối”.
“Tại trời mưa to”.
“Bây giờ nắng rồi”. Những ngón tay thon dài của anh ta len vào tóc cô, đỡ sau gáy cô, sau đó dùng môi chặn câu nói tiếp theo của cô.
Năm ngày không gặp, nhớ nhau quặn lòng.
Nụ hôn của anh ta vội vàng mà gấp gáp hơn lần trước, bàn tay ôm eo cô nóng bỏng như bàn là.
Tay cô dán trước ngực anh ta, môi nhẹ nhàng tách ra, anh ta lập tức len vào. Cô bị anh ta đè vào góc tường chật hẹp, đón nhận thế công chậm rãi của anh ta. Từ đầu đến cuối hai người đều không nhắm mắt lại mà mở mắt nhìn nhau. Dường như cô nhìn thấy một ngọn lửa xuất hiện giữa mặt hồ xanh lam, sau đó nhanh chóng lan ra khắp mặt hồ, dường như muốn đốt cháy tất cả.
“Khụ khụ”.
Đúng thời điểm mấu chốt, một tiếng ho khan vang lên sau lưng.
Bối Nhĩ Đóa giật nảy, bàn tay dán trước ngực Diệp Trữ Vi đẩy mạnh ra.
Diệp Trữ Vi đứng vững lại, thản nhiên quay ra nhìn Úc Thăng đứng cách đó hai bước.
“Hình như tôi vào không đúng lúc”. Một chiếc áo khoác mỏng vắt trên cánh tay Úc Thăng, tư thế lịch lãm, nụ cười mê người: “Hai người đang tập luyện để chuẩn bị cho việc ghi hình sắp tới à?”
Bối Nhĩ Đóa xấu hổ tránh ánh mắt của Úc Thăng, coi như không nghe thấy câu hỏi của anh ta.
“Tốt lắm”. Úc Thăng ngẫm nghĩ nhìn bọn họ: “Theo quan sát của tôi thì hai người diễn rất nhập tâm”.
“Còn chuyện gì không?” Diệp Trữ Vi hoàn toàn không hề khó xử, nói rất tự nhiên: “Nếu không có thì anh có thể ra ngoài trước, chúng tôi cần tiếp tục”.
Bối Nhĩ Đóa: “...”
“A”. Úc Thăng nhíu mày: “Vậy tôi ra ngoài uống một cốc nước dưa hấu”.
Úc Thăng ung dung bước ra cửa, mở cửa đi ra ngoài.
“Bị sếp Úc nhìn thấy rồi”. Bối Nhĩ Đóa nhỏ giọng nói.
“Mặc kệ, không có vấn đề gì”. Anh ta nói xong lại cúi đầu định hôn cô tiếp.
Cô lập tức đưa tay ngăn cản môi anh ta.
“Sao thế?”
“Em sợ sẽ còn người đi vào”. Cô nói: “Cho nên tạm thời dừng lại ở đây”.
“Dừng lại ở đây? Em cho rằng anh là người dễ thỏa mãn như vậy à?”
Cô thu tay lại, suy nghĩ một lát rồi kiễng chân lên, vừa đủ chạm tới khuôn mặt anh ta đang cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đó rất nhanh: “Thế là được rồi. Đừng quên anh còn chưa chính thức được tuyển dụng, đừng làm quá mức”.
Anh ta miễn cưỡng dừng lại, thầm nghĩ không vội, đằng nào lát nữa cũng còn nhiệm vụ ghi hình, lúc đó cô sẽ không thể từ chối được.