Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 30




Sự xuất hiện của “Trữ Vi của Tiểu Nhĩ Đóa” nhanh chóng tạo nên sức chú ý của đại bộ phận dân mạng. Những tin đồn vô căn cứ, hư ảo như hoa trong gương, trăng dưới nước mặc dù vẫn tiếp tục lan tràn nhưng quần chúng đã hết hứng thú, cũng có người bắt đầu nghi ngờ những chuyện đó là thật hay giả.

Họ tới tấp nhắn lại trong phần bình luận bức ảnh của Diệp Trữ Vi, đưa ra đủ loại câu hỏi.

“Bối Nhĩ Đóa bình thường rất thích chưng diện đúng không?” Có người hỏi.

“Cô ấy tương đối thích chưng diện trước mặt tôi, còn trước mặt những người khác thì không”. Diệp Trữ Vi đáp.

“Nghe nói trước kia Bối Nhĩ Đóa từng có không ít bạn trai”.

“Bạn phải thất vọng rồi, cô ấy mới chỉ có tôi”. Diệp Trữ Vi đáp.

“Kéo áo hỏi, bạn gái anh có thích các con vật nhỏ không?”

“Tôi thích động vật, cô ấy đương nhiên cũng vậy”. Diệp Trữ Vi đáp.

“Có đúng hai người đã thân mật trên sân thượng trường trung học số 13 không?”

“Lên sân thượng là để ngắm sao, còn chuyện thân mật sau khi về nhà mới làm”. Diệp Trữ Vi đáp.

“Anh yêu cô ấy không sợ phí phạm gien chiều cao của anh à? Ý tôi là chiều cao của con hai người sau này”.

“Theo công thức dự tính chiều cao của khoa học, chiều cao của con trai bằng chiều cao của bố cộng với chiều cao của mẹ rồi nhân với 0,54. Chiều cao của con gái bằng chiều cao của bố nhân với 0,923 cộng với chiều cao của mẹ rồi chia cho 2. Bất kể là sinh con trai hay con gái đều có ưu thế rõ ràng về chiều cao. (Người dịch tính luôn giúp những bạn lười tính toán: Con trai (1,9+1,6)*0,54=1,89m. Con gái (1,9*0,923+1,6)/2=1,67m).

Diệp Trữ Vi trả lời dân mạng rất lịch sự và ngắn gọn, nhận được rất nhiều thiện cảm ngoài ý muốn.

Bối Nhĩ Đóa phát hiện anh ta chỉ đăng có một bức ảnh, chân dung vẫn để trống, vậy mà lượng người theo dõi đột nhiên tăng vọt không thể đỡ nổi. Chỉ mới chưa được hai ngày mà số người theo dõi đã gấp ba cô, khu bình luận ngày càng có nhiều nữ sinh tỏ tình với anh ta, phần lớn các nữ sinh này đều lấy ảnh tự sướng độ nét cao làm avatar, ai ai cũng mắt to mặt đẹp, ngoài ra cũng không thiếu các nam sinh trắng trẻo ẻo lả...

Thấy chuyện này, cô cũng hơi ghen tị.

Bây giờ gần như người nào cũng có thể tiếp cận anh ta qua Internet. Không cần nghĩ cũng biết trong hộp tin nhắn của anh ta nhất định đầy các hình ảnh và lời lẽ tình tứ yêu đương.

Dường như cô có một ảo giác, anh ta không còn “thuộc về” một mình cô.

Buổi tối gọi điện thoại, Bối Nhĩ Đóa như vô tình nhắc tới chuyện này: “Anh được hâm mộ thật đấy, tôi thấy rất nhiều người tỏ tình với anh”. Còn trắng trợn mời anh “tình một đêm” nữa chứ...

“A”. Diệp Trữ Vi suy nghĩ một lát: “Cô ghen tị với sức hút của tôi à?”

Bối Nhĩ Đóa: “...”

“Tôi không coi trọng những chuyện này”. Anh ta bày tỏ thái độ ngắn gọn.

“Thật sao? Tôi đoán nhất định có rất nhiều người đẹp lén gửi ảnh cho anh”.

“Không để ý”. Anh ta nói: “Cô đã nói vậy thì tôi xem thử xem sao”.

Bối Nhĩ Đóa: “...”

Đúng là tự vác đá đập chân mình, biết vậy thà chẳng nói còn hơn.

Diệp Trữ Vi vẫn đang ngồi máy tính, thế là vừa xem vừa nói chuyện điện thoại với Bối Nhĩ Đóa: “Cô nói đúng, đích xác có rất nhiều phụ nữ gửi đủ loại ảnh cho tôi”.

Trong lòng Bối Nhĩ Đóa ngập tràn ghen tị.

“Có điều đều không đẹp”.

“Sao?” Bối Nhĩ Đóa xác nhận lại lời anh ta nói.

“Rõ ràng không bằng bức ảnh thời cấp ba của cô”.

Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, vạn vật đêm hè lập tức không còn tiếng động. Bên tai Bối Nhĩ Đóa chỉ vang vọng câu này của anh ta, cô đắm chìm thật lâu trong sự xúc động này.

“Nhĩ Đóa, bao giờ chúng ta gặp nhau?”

“Đến hôm ghi hình tập phim tuyên truyền thứ hai”.

“Còn một tuần nữa”. Anh ta nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra ngày kia cơ quan có liên hoan, theo thông lệ có thể dẫn theo người nhà. Cô có muốn đi cùng không?”

“Tiền ăn thế nào?” Cô nhớ lần đầu tiên đến dự liên hoan của cơ quan anh ta, cô phải tự trả tiền.

“Tôi trả”.

“Vậy được”.

“Mấy hôm nay nhiệt độ rất cao, cô có thể mặc váy mỏng một chút, có điều đừng ngắn quá, tốt nhất là dài quá gối”.

“Anh bắt đầu có yêu cầu với chuyện ăn mặc của tôi đấy à?”

“Ờ, cô có thể cho là như vậy”.

“Tôi sẽ tham khảo đề nghị của anh, có điều không nhất định sẽ nghe theo”. Cô cố tình đối nghịch với anh ta.

“Giờ đi ngủ đi”. Giọng anh ta như tiếng đàn sâu trong khe núi: “Chúc cô ngủ ngon”.

“Chúc anh ngủ ngon”.

Bối Nhĩ Đóa gác điện thoại, vào xem hộp thư, nhận được ảnh của Bối Hành An đang du lịch mười nước châu Âu kèm với lời nhắn nhủ bình an theo thường lệ. Cô lần lượt xem hết những cảnh sắc hoa mỹ, trầm tĩnh, phục cổ, thanh nhã đó rồi mỉm cười.

Nếu lúc này bố cô ở trước mặt, cô nhất định sẽ lao vào trong lòng ông, nói với ông cô đã thích một người.

Một người rất ưu tú.

Con sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy sớm nhất có thể.

Thoát ra khỏi hộp thư, Bối Nhĩ Đóa tiếp tục chỉnh sửa hồ sơ xin việc, từng câu từng chữ, bảo đảm nội dung ngắn gọn, làm nổi bật trọng điểm.

Từ sau khi mở quán lẩu thất bại, cô có một thời gian thấy tương lai mờ mịt, nhưng trong mấy ngày bận rộn gần đây cô lại tìm được sự cân bằng trong nội tâm, như có người vén mây mù chỉ phương hướng rõ ràng cho cô. Cô đã học được cách thoả hiệp, cũng học được cách tiến lên, định tìm một công việc vừa phù hợp vừa có liên quan với sở thích của mình.

Không sợ không tìm được, cũng không sợ thất bại, chỉ cần trong lòng đã định, dường như rất nhiều vấn đề đều không còn là vấn đề.

Sau khi đánh răng rửa mặt nằm lên giường, Bối Nhĩ Đóa gối tay sau đầu, theo thói quen nghĩ đến Diệp Trữ Vi một lát rồi mới tắt đèn.

Còn bên kia, trước khi rời khỏi máy tính, Diệp Trữ Vi nhận được một tin nhắn riêng tư.

“Anh thật sự hiểu Bối Nhĩ Đóa sao? Anh biết trong ba năm cấp ba cô ta từng có không chỉ một bạn trai hay không? Cô ta là người đóng kịch rất giỏi, các bạn nữ trong lớp đều không thích cô ta. Tôi rất lấy làm lạ, rốt cuộc anh thích cô ta ở điểm nào? Với điều kiện của anh rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn nhiều, vì sao phải hạ thấp tiêu chuẩn, làm khổ chính mình? Tôi thật sự không nỡ thấy anh bị lừa nên mới nhắc nhở anh. Anh suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc cô ta có đáng được anh đối xử như vậy hay không?”

Diệp Trữ Vi đọc xong gửi cho đối phương một chữ “Cút” rồi tắt máy.

***

Buổi tối hai ngày sau đó, khi Bối Nhĩ Đóa mặc một chiếc váy đầm thắt eo đơn giản màu vàng nhạt xuất hiện trước mặt Diệp Trữ Vi, ánh mắt Diệp Trữ Vi dừng lại trên người cô nửa phút rồi mới nhẹ nhàng gật đầu, đưa ra một đánh giá tích cực: “Không tồi”.

Sau đó nắm tay cô đi qua bãi cỏ trước cửa nhà hàng rồi cùng nhau đi vào.

Trong phòng riêng, các đồng nghiệp của Diệp Trữ Vi mà Bối Nhĩ Đóa đã rất lâu không gặp đều đã đến đông đủ, bao gồm Hà Dương, Chân Chí Linh, Cao Hiển Âm, Hoắc Tiểu Đồng, vợ chồng chị Chu, ba đồng nghiệp nam và một đồng nghiệp nữ còn độc thân.

“Một thời gian không gặp, Nhĩ Đóa lại càng ngày càng đẹp”. Chân Chí Linh nhiệt tình chào hỏi Bối Nhĩ Đóa trước tiên.

“Bây giờ hai đứa có thể coi là người nổi tiếng trên mạng rồi, ngay cả người có tuổi như chị mà cũng biết”. Chị Chu cười tươi.

“Nào nào nào, hai người ngồi đây”. Hà Dương chỉ chỗ bên trái mình.

Sau khi Bối Nhĩ Đóa ngồi xuống theo Diệp Trữ Vi liền phát hiện người ngồi đối diện là Cao Hiển Âm. Sau khi ánh mắt gặp nhau, Cao Hiển Âm cười rất rụt rè, nói khách sáo: “Đã lâu không gặp”.

Hoắc Tiểu Đồng ngồi bên trái anh ta lập tức lườm nguýt, ra hiệu cho anh ta nói ít thôi. Sau khi nhận được tín hiệu, Cao Hiển Âm biết điều ngậm miệng lại.

Quả thật đã một thời gian không gặp, chủ đề của mọi người đương nhiên không thể không dính dáng đến hai người nổi tiếng hiện nay là Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa.

Mọi người đang trêu chọc đôi tình nhân chiều cao chênh lệch ba mươi xen ti mét này, Hoắc Tiểu Đồng vẫn yên lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Nhưng trên mạng cũng có rất nhiều điều tiếng không tốt”.

“Điều tiếng không tốt gì?” Cao Hiển Âm thắc mắc.

Hoắc Tiểu Đồng không trả lời Cao Hiển Âm mà chỉ nhìn về phía Bối Nhĩ Đóa: “Bối Nhĩ Đóa, cô có nhìn thấy chứ?”

Bối Nhĩ Đóa mặc kệ cô ta.

Hoắc Tiểu Đồng cho rằng Bối Nhĩ Đóa chột dạ, tiếp tục nói: “Bạn học thời cấp ba của cô nói trong ba năm cấp ba cô đã có mấy bạn trai, còn có hai bạn nam đánh nhau vì cô. Quan hệ của cô với các bạn học nữ đều rất kém, bởi vì cô đã phá đám một cặp yêu nhau”.

Cô ta nói xong, bầu không khí trong phòng trở nên rất quái dị. Tất cả mọi người đều không ngờ Hoắc Tiểu Đồng lại nói như vậy.

Cao Hiển Âm không vui: “Em nói linh tinh gì thế?”

“Không phải em nói mà là người khác nói, chỉ cần tìm cái là thấy ngay”.

“Trên mạng nói gì em cũng tin à? Em có đầu óc hay không?” Nét cười cuối cùng bên khóe miệng Cao Hiển Âm cũng biến mất.

“Em nói em tin à? Sao anh lại mắng em? Em chỉ hỏi người trong cuộc xem là đúng hay sai để cô ta thanh minh không được sao?” Hoắc Tiểu Đồng cười lạnh phản kích.

“Được rồi”. Hà Dương giảng hòa: “Tiểu Đồng, mọi người đều biết em phổi bò, trong lòng có nghi vấn nhất định sẽ nói thẳng ra. Có điều những chuyện em nói hiển nhiên là giả, dù anh không thân quen Bối Nhĩ Đóa nhưng anh biết Diệp Trữ Vi là người thế nào. Bạn gái cậu ấy chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy”.

“Trên thế giới này không có chuyện gì là chắc chắn”. Hoắc Tiểu Đồng hạ giọng, nhìn về phía Bối Nhĩ Đóa: “Nếu là giả, vì sao cô không nói? Chỉ cần cô phủ nhận, giải thích rõ ràng, chúng tôi sẽ tự có chính kiến”.

“Bởi vì cô ấy cảm thấy cô nói rất ngu xuẩn, không cần thiết phải trả lời”. Diệp Trữ Vi đặt chiếc cốc trong tay xuống, ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm thoáng liếc qua gương mặt từ từ đỏ lên của Hoắc Tiểu Đồng, dường như chỉ nhìn hơi lâu một chút sẽ không chịu nổi: “Như vậy có gì không đúng sao?”

Bối Nhĩ Đóa nhìn về phía Diệp Trữ Vi, trong lòng dần dần xuất hiện một luồng sức mạnh. Cuối cùng cô không có ý định triệt để coi khinh Hoắc Tiểu Đồng nữa, quay đầu sang nhìn cô ta, nói không tự ti cũng không kiêu ngạo: “Nếu cô nhất định muốn tôi nói rõ thì tôi chỉ nói một câu. Từ trước đến giờ tôi chỉ mới có một bạn trai”.

Cao Hiển Âm đứng lên kéo Hoắc Tiểu Đồng: “Bọn em đi ra ngoài một lát rồi quay lại”.

Anh ta vừa nói vừa lôi Hoắc Tiểu Đồng ra khỏi phòng.

Sau khi hai người này ra ngoài, Hà Dương nhún vai: “Mọi người cứ coi như có người vừa xì hơi, bây giờ mùi tan rồi, đừng chấp nhặt làm gì”.

Chị Chu cũng an ủi Bối Nhĩ Đóa: “Ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Thực ra Cao Hiển Âm và nó đã sắp chấm dứt rồi. Có lẽ nó cũng biết nên hôm nay mới làm như vậy”.

Chân Chí Linh cũng lên tiếng: “Đúng vậy, Nhĩ Đóa, em ăn nhiều vào, còn cả rượu vang nữa, chị mở cho em một chai”.

Bối Nhĩ Đóa đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đều hơi e dè Diệp Trữ Vi, không phải Diệp Trữ Vi tỏ ra kênh kiệu trước mặt đồng nghiệp mà bọn họ đều chủ động cung kính, dựa dẫm, lấy lòng, tự nhiên như nước chảy chỗ trũng. Còn nguyên nhân, nói phức tạp thì rất phức tạp, nhưng nói đơn giản lại cực kỳ đơn giản, bọn họ đều sùng bái Diệp Trữ Vi.

Là bạn gái của Diệp Trữ Vi, cô cũng được thơm lây một chút.

Chân Chí Linh mở một chai rượu vang cho Bối Nhĩ Đóa. Bối Nhĩ Đóa uống thử cảm thấy mùi vị không tồi, không khác nước ngọt là mấy. Cô đánh giá thấp độ ngấm của rượu vang, vì vậy uống hết hai ly, hai tai nhanh chóng trở nên đỏ rực.

Diệp Trữ Vi thấy thế dẫn cô ra bãi cỏ bên ngoài nhà hàng cho thoáng gió.

Ngồi trên ghế mây, Bối Nhĩ Đóa thấy trời đất quay cuồng, mí mắt giật giật: “Có thể tại tối qua ngủ muộn nên bây giờ tôi buồn ngủ quá”.

“Thế thì ngủ một lát đi”. Anh ta nói: “Nửa tiếng nữa tôi gọi cô dậy”.

Bối Nhĩ Đóa nhắm mắt lại, âm thanh dịu dàng mà không rõ: “Cảm ơn anh vừa rồi đã nói đỡ cho tôi”.

“Đến bây giờ cô còn phải cảm ơn tôi nữa sao?” Âm thanh của anh ta nghe rất gần.

“Ờ”. Cô cười cười, cơn buồn ngủ ập đến, đầu óc nặng trịch, không để ý lời anh ta nói có vấn đề.

Diệp Trữ Vi thấy cô từ từ gục đầu xuống, choàng tay qua khoác vai cô, nâng đầu cô dựa vào vai mình để ngủ cho thoải mái.

Bàn tay anh ta nhẹ nhàng vuốt bờ vai mềm mại của cô, cúi đầu xuống nhìn dáng vẻ cô khi say rượu.

Sắc mặt cô trắng hồng, lông măng trên má có thể nhìn thấy rõ ràng, hai vành tai như cà chua chín mọng.

Anh ta không nhịn được, dùng tay còn lại khẽ chạm vào vành tai cô.

“Diệp Trữ Vi”.

Anh ta rụt tay lại, chăm chú nghe cô nói mê.

“Diệp Trữ Vi”. Cô lại gọi một lần nữa, âm thanh dịu dàng như gió đêm, ngọt ngào như mật.

Chưa từng có người nào gọi tên anh ta lưu luyến dễ nghe như thế.

“Diệp Trữ Vi”. Cô gọi lần thứ ba, dường như đang mơ gì đó liên quan đến anh ta.

Anh ta nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Anh đây. Em muốn nói gì?”

Cô vẫn nhắm mắt, vẫn gọi tên anh ta, gọi đủ hai mươi mốt lần.

Anh ta cũng nghe trọn hai mươi mốt lần.

Cuối cùng cô cũng yên lặng. Anh ta cho rằng cô sẽ không nói nữa, đột nhiên nghe thấy một câu dài đứt quãng, rất nhẹ. Anh ta nghiêng sát người vào, ghé sát tai bên môi cô, nghe thấy rõ những gì cô nói.

“Diệp Trữ Vi... Không biết anh ấy có thích mình không... Mình không sao đoán được... Thôi kệ, dù sao bây giờ anh ấy cũng là của mình”.

Nhịp tim luôn ổn định suốt hai mươi bảy năm qua của Diệp Trữ Vi chợt dừng lại một nhịp vì câu này của Bối Nhĩ Đóa.