Đưa Hồ Ly Vào Nhà

Chương 9




Cuối cùng bữa tiệc mừng bao gồm các món: gà sốt chua ngọt, đậu hũ la bà, canh đầu cá chua cay, sườn nướng cay, sa lát trộn, dưa muối ngâm, cộng với một số đồ ăn thanh đạm khác.

Khẩu vị của Vũ Thần cùng Chung Kỳ tương đối giống nhau, đều cùng thích những món vừa cay vừa mặn. Còn vì sao lại gọi thêm mấy món thanh đạm á? Ngoài hai người ra thì còn người mới bị thương xong kìa, tất nhiên phải mua thêm một phần cho anh ấy rồi.

Hai người đặt đồ rồi cùng nhau hí ha hí hửng thảo luận.

- Vậy làm sao để theo đuổi một người đây?

Vũ Thần đăm chiêu, nghiên người hỏi Chung Kỳ.

- Hưʍ... Tao cũng không rõ nữa.

Chung Kỳ lắc lắc đầu bó tay.

- Quên mất, hồi trước mày leo thẳng lên giường của Khả Hưng luôn, có yêu đương gì đâu.

Chung Kỳ xấu hổ che hai má, không nhịn được ném cho cậu một ánh mắt 'mày đừng có nói thẳng ra vậy chứ'.

- Hay là hỏi thử Tiêu Chân?

Chung Kỳ đề nghị.

- Mày tin là tao còn chưa kịp nói, đã bị cậu ta chửi lên bờ xuống ruộng rồi không hả?

Vũ Thần liếc mắt, khinh bỉ nhìn Chung Kỳ.

- Nhưng mà... Ặc, tao còn định nhờ cậu ta giúp mày điều tra về người kia đó.

Chung Kỳ lí nhí đáp.

Vũ Thần trợn tròn mắt, đúng là không nên coi trọng suy nghĩ của tên ngu ngốc này mà.

- Được rồi để tao gọi.

Vũ Thần đầu hàng, đúng là mấy vụ điều tra này không phải sở trường của cậu cùng tên đơn bào này.

"- Ai vậy?"

- Tiêu Chân, là tao.

Vũ Thần nuốt nước miếng, hồi hộp trả lời.

"- Ồ~! Tên chủ tịch vô lương tâm cuối cùng cũng gọi điện cho thư kí đáng thương này rồi?"

Không giống như những gì Vũ Thần nghĩ, ngữ khí của Tiêu Chân vẫn đều đều, không vui cũng không buồn.

- Hazzz, không phải tao không muốn gọi mà là...

Vũ Thần kể lại một cách ngắn gọn những gì đã xảy ra trong mấy ngày này.

- Bên Chung Kỳ, tao có thể gọi được là do có Khả Hưng bảo vệ cậu ấy. Tao không dám nên trễ thế này mới gọi cho mày.

Tiêu Chân bên đầu kia trầm ngâm một lúc lâu.

"- Đúng là dạo gần đây có mấy tên bám theo tao về nhà. Lúc đầu tao cũng không có nghĩ nhiều, không ngờ lại là như vậy. Nói đi, mày gọi cho tao có chuyện gì?"

- Ặc, tao muốn mày điều tra về một người, không biết...

"- Là người mày đụng phải?"

- Ừ, là anh ấy. Tao muốn điều tra xem anh ta có người yêu chưa...

"- Mày thích anh ta?"

- Có lẽ... Vậy...

"- Có tên Chung Kỳ ở đó không, đưa máy cho cậu ta."

Chung Kỳ nghi hoặc nhận máy, sau khi nghe thấy câu hỏi bên kia liền ba hoa chích chòe một hồi. Sau đó mới mĩ mãn cúp điện thoại.

- Yên tâm đi, Tiêu Chân nói chậm nhất tuần sau sẽ có kết quả.

Vũ Thần thở phào một hơi, lại không nhịn được thắc mắc.

- Sao tao cứ cảm thấy Tiêu Chân dễ tính kiểu gì ấy nhỉ?

- Sao có thể không dễ tính được. Vì muốn lôi kéo cậu ấy đang du lịch từ Nhật Bản về công ty làm việc, tao đã mua luôn mấy đầu bếp nổi danh bên đó về nấu cơm cho cậu ấy. Cậu ấy mà dám lộn xộn, tao liền cắt cơm cậu ấy.

À, thì ra là bị miếng ăn mua chuộc. Vũ Thần trong lòng âm thầm thắp cho Tiêu Chân một cây nến.

"Bíp bíp"

- Anh về rồi?

Vũ Thần chạy ra mở cửa thì nhìn thấy Lục Hàm đang xách một túi đồ lớn đi vào. Cậu muốn đưa tay xách phụ liền bị anh tránh đi.

- Để anh xách được rồi, không nặng lắm đâu.

Lục Hàm mỉm cười dịu dàng, khác hẳn với bộ dạng đáng thương mọi ngày, tràn khí bên người anh hình như cô đọng hơn thì phải. Không hiểu sao cậu rất muốn cắn một ngụm lên khuôn mặt anh a.

Trong lúc ăn tối, không hiểu sao Vũ Thần cứ luôn nhìn Lục Hàm đến ngẩng người. Cuối cùng, phải nhờ Chung Kỳ cậu mới có thể miễn cưỡng ăn nốt bữa ăn.

- Này, mày sao vậy? Chiều giờ sao mày cứ thả hồn đi thế?

Sau khi Lục Hàm tắm rửa, Chung Kỳ liền kéo Vũ Thần lại hỏi.

- Tao cũng không biết. Cứ nhìn vào Lục Hàm thì liền ngẩn người, cứ như bị hút vào vậy.

Vũ Thần hoang mang, cố gắng tìm từ chính xác nhất để miêu tả.

- Hay là... Thuốc tên khốn kia chuốc có tác dụng về tâm lý?

- Không có. Tao đã hỏi rồi, bác sĩ bảo không có tác dụng về tâm lý. Mà mày có thấy anh ấy có gì khác khác không? Không hiểu sao tự nhiên tao cảm thấy tràn khí của anh ấy hơi là lạ.

- Không có, tao vẫn thấy anh ta bình thường mà? Có khi nào mày nghĩ quá nhiều rồi không?

Vũ Thần còn chưa kịp đáp lại, gáy liền lạnh run lên, vừa quay đầu liền chạm phải ánh mắt lạnh băng của Lục Hàm.

- Đến giờ Thần Thần phải đi nghỉ rồi.

Nói xong liền vác Vũ Thần lên vai mình, bước vào phòng ngủ.

"Phịch"

Vũ Thần choáng váng bị Lục Hàm ném lên trên giường, còn chưa kịp định thần đã nghe thấy một loạt âm thanh sột soạt cởϊ qυầи áo của Lục Hàm.

- Anh... Anh... Có gì từ từ nói...

Vũ Thần nhìn dáng người của anh, âm thầm nuốt nước miếng.

- Hửm? Hồi chiều em đã đáp ứng rồi mà? Bây giờ lại muốn nuốt lời sao? Thần Thần?

Vành tai bị Lục Hàm thổi khí, Vũ Thần nhanh chóng run rẩy, vô lực ngã xuống.

- Hôm nay em không cần uống thuốc, đêm nay chúng ta cứ từ từ mà làm.

Vũ Thần đỏ mặt nhìn anh đang hôn lên toàn thân của cậu. Đến khi anh định đưa tay vào chỗ nào đó, cậu liền thanh tỉnh, đưa tay đẩy anh ra.

- Lục Hàm! Không, không thể!

Lục Hàm vòng tay cậu xuống thắt lưng của mình, mổ mổ lên môi của cậu, lẩm bẩm.

- Tại sao không được?

- Không... Không có bao...

Vũ Thần không quên lần đầu rất đau a, chưa kể cũng không thể để lại trong cơ thể được.

Lục Hàm mỉm cười xoa xoa toàn thân cậu, đưa tay kéo tủ trên đầu giường, lấy bao ra trước ánh mắt kiếp sợ của cậu.

- Đeo giúp anh.

Lúc đưa vào, Vũ Thần đau muốn ngất đi, lại bị cảm giác căng đầy kéo về. Lục Hàm vô cùng dịu dàng hôn mắt cậu, xoa nắn những điểm nhạy cảm để phân tán lực chú ý của cậu. Cuối cùng, đến khi cậu xuất ra hai lần, Lục Hàm mới xuất ra.

Lục Hàm nằm sấp trên người Vũ Thần, hít thở chờ dư vị cao trào đi qua, mới ôm cậu bước vào phòng tắm rửa.

Vũ Thần mệt đến mức mơ hồ, đầu óc choáng váng chỉ muốn ngủ nhưng cảm giác nhớp nháp lại khiến cậu cảm thấy khó chịu. Sau khi Lục Hàm tắm rửa cho cậu xong, cậu liền nặng nề ngủ thiếp đi. Cũng quên mất lời dặn dò của Chung Kỳ lúc chiều.

Thoả mãn ngắm nhìn Vũ Thần tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang chôn người vào lòng anh ngủ. Lục Hàm cứ chút chút hôn hôn, chút chút lại xoa xoa thắt lưng của cậu. Cứ thế, Lục Hàm nhìn Vũ Thần đến cả đêm không ngủ, như thể muốn đem khuôn mặt cậu khắc sâu vào trong tâm trí của anh.

- Cuối cùng cũng bắt được em rồi, Thần Thần...