Đưa Em Đến Hòn Đảo Của Anh

Chương 56: Nhà mới




Làm đủ một năm ở công ty bóng đèn, Ân Hiển lại được thăng chức lần nữa, lên làm quản lý.

Vương Kết Hương cảm thấy anh chuyển sang công việc này là đúng đắn. Ân Hiển có năng lực, có dã tâm, như hổ thêm cánh trong ngành nghề mới.

Sự nghiệp của anh luôn nằm trong một vòng lặp tích cực: Vì có biểu hiện xuất sắc nên anh được lãnh đạo đánh giá cao, có nhiều cơ hội hơn; nhờ hoàn thành tốt nhiều nhiệm vụ, thể hiện được năng lực của mình, lãnh đạo càng tín nhiệm anh hơn, tiếp tục ủy thác trọng trách cho anh.

Vào mùa Đông thứ ba họ trải qua bên nhau, Ân Hiển ưng mắt một căn hộ trong trung tâm thành phố.

Vương Kết Hương tất nhiên không có ý kiến gì về chuyện chuyển nhà. Điều kiện ở xóm nghèo kém, cách xa chỗ làm của cô và Ân Hiển. Với số tiền lương hiện tại của họ, họ hoàn toàn có thể thuê được căn hộ ở trung tâm thành phố kia. Chuyển sang chỗ ở khác, có thể nâng cao chất lượng cuộc sống. Anh có thể tốn ít thời gian đi lại mỗi ngày hơn, được ăn cơm sớm hơn, được ở nhà nhiều hơn, có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn.

Tổng hợp các phương diện, việc dọn khỏi xóm nghèo đã thành chuyện ván đã đóng thuyền.

Khi Vương Kết Hương vừa chuyển tới nhà của Ân Hiển, cô chỉ mang theo một chiếc ba lô. Đến lúc chuyển đi, đồ đạc của cô đã nhiều đến mức phải thuê xe từ công ty vận chuyển.

Tất cả đồ đạc của Ân Hiển có thể miễn cưỡng nhét vừa trong hai cái vali, hành lý của Vương Kết Hương thì nhồi nhét đống nhỏ đống to, linh tinh vụn vặt.

Hai người hợp lực, cô đưa từng bao hành lý của mình cho Ân Hiển xếp lên xe. Bận rộn một lúc, phòng trọ của họ rốt cuộc cũng trống trơn, chỉ còn một ít đồ nội thất không mang theo.

Ân Hiển cố định xong hành lý, quay đầu lại thì thấy Vương Kết Hương đang vụng về tìm góc bê tủ đầu giường lên. Anh lập tức lên tiếng ngăn cô lại.

“Không cần mang những cái đó đâu, mua mới lại sau.”

“Hả?” Cô vuốt ve tủ đầu giường, lưu luyến không rời: “Tại sao lại không mang đi. Anh mua cái này mà, chúng mình được mang nó đi. Nhà mới rộng, không sợ vướng chỗ đâu; dù không cần dùng nó làm tủ đầu giường, cũng có thể để đâu đấy làm tủ đựng đồ.”

“Khỏi cần mang.” Ân Hiển túm cô đi.

“Ý anh là sao? Vậy là dọn xong hết rồi á?” Vương Kết Hương nhìn từng món đồ nội thất trong nhà đăm đăm, lưu luyến bảo: “Vậy tủ giày thì sao, bàn ăn cơm của chúng mình thì sao, cái ghế nhỏ dùng để rửa rau nữa……”

“Không cần mang đâu. Mấy món đồ nội thất này không đắt, vả lại đều từng bị ngâm nước rồi.”

Cô hất tay anh ra, xông lên ôm một góc của chiếc tủ lạnh nhỏ.

“Dù sao cũng phải mang tủ lạnh đi, anh mua cho em mà! Nó còn mới lắm!”

“Đi thôi,” anh đi tới kéo cô ra: “Nhà mới có tủ lạnh to mở được hai cánh.”

“Có tủ lạnh to cũng không thể vứt tủ lạnh bé đi được. Giữ lại, nhỡ tụi mình lại chuyển nhà, còn cần tủ lạnh nhỏ……”

Vương Kết Hương vắt hết óc tìm lý do để thuyết phục Ân Hiển.

Trông tướng cô thế này, có khi còn phải rầy rà rất lâu trong căn phòng trọ rách nát này, anh bèn bế ngang cô lên luôn.

Vương Kết Hương sợ ngã, vội vàng vươn tay ôm cổ anh.

Lúc sắp ra khỏi nhà, cô nhanh tay lẹ mắt túm lấy chiếc máy ép nước trên tủ.

Ân Hiển lạnh nhạt lừ mắt nhìn cô, Vương Kết Hương kiên quyết.

“Cái này nhất định phải mang theo!”

“Có phải anh không cho em ép nước đâu,” anh nói: “Anh sẽ mua cái mới nhiều công năng hơn cho em.”

“Em chỉ muốn nó thôi!” Cô ôm chặt nó trong lòng như đang bảo vệ con mình.

Không cho cô mang máy ép đi, có lẽ cô sẽ bật khóc tại trận.

Ân Hiển đành phải nghe theo ý cô.

Anh đi thẳng đến chiếc xe Minibus, mở cửa xe, đặt cô lên ghế trước.

“Em chờ anh trong xe, trông đồ của tụi mình. Anh đi trả chìa khoá cho chủ nhà rồi về ngay.”

Vương Kết Hương sờ soạng túi quần, bỗng nhiên đứng dậy, gào lên với bóng lưng anh: “Ân Hiển! Chìa khóa của em đâu?”

Anh không quay đầu lại, lắc lắc hai chùm chìa khoá trong tay.

“Móc chìa khóa!”

Cô quay cửa kính xe xuống, gào to.

“Móc chìa khóa của em! Đó là móc chìa khoá hình thỏ mà em thích nhất!”

Ân Hiển quẹo vào ngõ, đi xa lắm rồi.

Chờ anh quay lại xe, Vương Kết Hương mở cửa xe ra, mặt mũi bực dọc.

“Đi đâu đấy?” Anh nắm lấy cổ tay cô.

“Tìm chủ nhà, lấy móc chìa khóa của em về.”

Ân Hiển lấy chìa khóa nhà mới ra khỏi túi, nhét vào tay cô.

Vương Kết Hương xoè tay ra thì thấy, móc chìa khóa hình thỏ của cô xâu thêm hai chiếc chìa khóa mới.

Cô ngước mắt nhìn về phía anh, đôi mắt sáng long lanh ngập niềm vui, cô nở nụ cười ngọt ngào.

“Anh không vứt à?”

Ân Hiển nói dối không chớp mắt: “Vứt chứ.”

“Móc chìa khóa nát tươm, tróc sơn trông chả ra hồn thỏ, y như con chuột chù, thế mà em còn coi như của báu.”

“Tróc sơn thì vẫn là hình thỏ mà em thích nhất.”

Cô ngồi về ghế xe, thắt dây an toàn kỹ càng, ôm máy ép nước vào lòng.

“Còn cả máy ép nữa, đây là do người em thích nhất tặng cho em, là chiếc máy ép tốt nhất quả đất. Cả hai đều là báu vật của em, em sẽ không bao giờ vứt bỏ chúng đâu.”

Ân Hiển khẽ cong môi, khởi động xe Minibus.

Ông chú nhặt rác nhà hàng xóm vừa đi thu phế liệu về, bắt gặp họ đúng lúc ấy.

“Ô, hai đứa chuyển nhà à?”

Vương Kết Hương thò đầu ra, chào hỏi ông chú: “Vâng chú ạ, sau này chú giữ gìn sức khoẻ nhé.”

Ông chú cười, vẫy vẫy tay với cô: “Ừ ừ, hẹn gặp lại.”

Hai người họ cũng nói: “Hẹn gặp lại.”

Chiếc Minibus leo lên con dốc, họ lái xe ra đường lớn, rời xa địa phận khu ổ chuột.

Vương Kết Hương lưu luyến nhìn ra đằng sau, mãi mà chưa chịu quay đầu.

Ân Hiển khuyên cô nghĩ thoáng hơn: “Ở trung tâm thành phố một thời gian, em sẽ không còn muốn về đây nữa đâu.”

“Dạ.” Cô vẫn chưa rời được mắt.

Anh giúp cô tỉnh táo lại, thoát khỏi cảm giác buồn bã khó nói nổi thành lời này.

“Nhà ở xóm nghèo gió lùa mưa dột, tuyết rơi là bị lấp, trời mưa thì ngập lụt. Không có chỗ phơi quần áo, không có ánh mặt trời, phòng ốc mốc meo. Cơi nới bất hợp pháp đủ kiểu, rác rưởi vứt lung tung, gián chuột hoành hành; đèn đường thì hỏng, đến tận lúc chúng mình chuyển đi vẫn chưa sửa. Xài chung vòi nước, phòng tắm nhà vệ sinh công cộng, không chỉ điều kiện tệ lậu, mà còn có thể bị biến thái rình xem. Dân cư không thân thiện, như ông chú nhặt rác em vừa gặp ban nãy ấy. Hồi em mới chuyển tới đây sống, ông ta đã ăn chặn tiền của em, em không nhớ à?”

Vương Kết Hương nhìn anh đầy vẻ quái lạ: “Làm sao anh biết chuyện ấy?”

Trong ấn tượng của cô, hồi đó cô đã quen anh đâu, anh còn ở nhà kế nhà cô.

Giọng điệu Ân Hiển thản nhiên: “Em chưa thấy anh bao giờ, nhưng anh đã thấy em rồi.”

Vương Kết Hương trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện này.

“Oa, chẳng lẽ lúc em còn chưa biết anh, anh đã thích em rồi?”

“Không phải thích, mà là phát hiện ra……”

“Hả? Phát hiện ra gì?” Cô nín thở, chờ mong điều anh sắp nói.

Ân Hiển dừng lời một lát, đoạn nói: “Phát hiện ra em đần dã man.”

“Này.” Vương Kết Hương cáu lên, lườm anh.

Trong lúc họ ồn ào nhốn nháo, xe đã chạy rất xa.

Khi cô quay đầu lại lần nữa, xóm nghèo đã khuất xa.

Nhớ lại lời Ân Hiển nói, Vương Kết Hương nghĩ thầm, anh nói có lý.

Chuyển khỏi xóm nghèo là chuyện tốt, cuộc sống sau này của họ sẽ ngày một khấm khá lên.

……

Căn hộ mới nằm ở một đoạn đường đẹp trong trung tâm thành phố.

Xung quanh nó là những quán ăn, cửa hàng rực rỡ muôn màu, giao thông vô cùng tiện lợi, dù là ban đêm, nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Chung cư có thang máy, mang hành lý lên chẳng mệt nhọc chút nào.

Vương Kết Hương chỉ mới nghe Ân Hiển miêu tả về căn hộ này. Lần chuyển nhà này cũng là lần đầu tiên cô tới nhà mới của họ.

Đẹp quá, mới quá.

Sàn gỗ cao cấp, giấy dán tường mới tinh; bàn ăn và ghế là cùng một bộ, sofa to đến mức có thể dùng thay giường; một chiếc đèn đẹp đẽ theo kiểu cánh hoa, vành ngoài có những bóng đèn trang trí hình giọt nước treo trên trần.

Tâm trạng cô như ngày đi phỏng vấn ở trung tâm thương mại, nhìn thấy trung tâm thương mại sáng sủa, sàn lát đá cẩm thạch trắng kia, cô không khỏi thấy rụt rè.

“Sao em không bỏ đồ đạc xuống?”

Ân Hiển thấy cô xách theo cái túi, đứng đực mặt giữa phòng khách.

Vương Kết Hương ngơ ngác ngớ ngẩn: “Để đâu ạ?”

“Em muốn để đâu thì để.”

“Vâng.”

Cô gian nan dịch mấy bước. Cúi đầu nhìn đôi giày thể thao bẩn thỉu của mình, cô lại thấy ngượng nghịu.

“Ân Hiển, chúng mình nên cởi giày ra đi, kẻo giẫm bẩn sàn.”

Anh khuân đồ lên, không rảnh đáp lại cô: “Không biết để dép lê trong túi nào rồi, dù sao dọn đồ xong cũng phải vệ sinh lại.”

Khi Ân Hiển khuân một chuyến đồ nữa lên, anh lướt thoáng qua bóng lưng Vương Kết Hương.

Cô cởi giày để ngoài cửa, đeo tất, nhón mũi chân đi trong nhà.

Cô nâng vali lên thật cẩn thận, cầm lên đặt xuống nhẹ nhàng, như thể sợ va phải những đồ đạc khác trong nhà.

Quân ăn trộm có khi còn chẳng nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng bước như cô.

“Vương Kết Hương.”

Ân Hiển tiến lên, nắm tay cô.

“Đừng xếp đồ vội, anh đưa em đi xem nhà mới trước đã.”

Cô bị anh kéo đi, trơ mắt nhìn anh đeo giày đi bên ngoài, giẫm tới giẫm lui thoải mái trong nhà mới.

“Nơi này là phòng khách, tới tháng sau, anh sẽ đặt một chiếc TV ở đây.”

Vương Kết Hương gật gật đầu.

“Bên kia là phòng ăn, phòng bếp ở bên cạnh.”

Anh túm cô đi.

“Bên trái là phòng tắm.” Anh bật công tắc đèn ở phòng tắm.

Trong phòng tắm có bồn cầu, vòi sen, bồn tắm, bồn rửa tay, gương lớn, cần cái gì có cái đó.

Vương Kết Hương yên lặng nhìn ngắm, Ân Hiển đưa cô sang bên phải.

“Đây là phòng đọc sách, bây giờ kệ sách vẫn còn trống không.”

Họ ra khỏi phòng sách, đi đến phòng ngủ.

“Phòng của chúng mình, còn trống một khoảng rộng bên kia, anh sẽ đặt một cái bàn trang điểm ở đó cho em.”

Mở cánh cửa kéo trong phòng ngủ ra, là một cái ban công rất lớn.

“Ban công nhiều nắng, buổi tối mình đứng đây còn có thể ngắm được cảnh đêm. Bên kia là bồn giặt quần áo, còn có máy giặt, lát nữa anh sẽ dạy em dùng máy giặt. Sau này chúng mình có thể giặt quần áo phơi quần áo thoải mái, phơi đầy hết ban công.”

Ân Hiển xoay người, Vương Kết Hương bị hút mắt vào cây sào phơi đồ mà anh chỉ.

Hoàng hôn chiếu sáng góc nghiêng gương mặt cô, cô nói không nên lời, lệ nóng đã hoen mi từ lâu.

Anh lau sạch giọt lệ bên khóe mắt cho cô.

Cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhìn về phía anh.

“Vâng!”

Vương Kết Hương nắm tay, hừng hực khí thế lặp lại lời anh nói.

“Phơi đầy hết ban công!”

Câu này hình như hơi ngu đần.

Cô nói xong, họ đều cảm thấy rất khôi hài.

“Phì.”

Họ đứng trên ban công rộng rãi ở căn nhà mới, nhìn nhau.

[HẾT CHƯƠNG 56]