*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần cãi nhau to thứ hai, nguyên nhân nghiêm trọng hơn lần đầu tiên nhiều, nhưng họ không chiến tranh lạnh trong thời gian dài như lần đầu tiên. Cứ như thể đúng như lời Ân Hiển nói, chỉ tại Vương Kết Hương đơn phương bực bội nên hai người mới cãi nhau.
Nhưng cô lại là kiểu người liền sẹo quên đau, có tình yêu là có tất cả, cực kỳ không có tiền đồ.
Cho nên chỉ cần cho cô chút nắng, Vương Kết Hương lại tươi tỉnh liền.
Vài ngày sau, công ty bảo hiểm nơi Ân Hiển đang làm tổ chức hoạt động. Mấy món quà giá trị thấp khách hàng không cần bị thừa lại, anh mang chúng về nhà.
Vương Kết Hương đào được một chiếc móc chìa khóa hình thỏ từ đống quà tặng rác rưởi.
Nó làm bằng kim loại, vòng tròn màu bạc nối liền với đoạn xích ngắn giản dị. Một chú thỏ to bằng ngón cái treo cuối đoạn xích.
Con thỏ kia được sơn màu trắng gạo toàn bộ. Nó có cái đầu nhỏ, đôi tai dài, thân hình mập mạp, cái đuôi tròn tròn ngăn ngắn, một củ cà rốt đính trên đầu nó. Cả gia công lẫn màu sơn đều rất tệ lậu. Cà rốt đã tróc sơn một nửa, lộ màu kim loại đằng sau, hình dáng của con thỏ cũng méo mó xiêu vẹo……
Nhưng chuyện ấy cũng không ảnh hưởng đến niềm yêu thích của Vương Kết Hương đối với nó.
Cô cầm móc chìa khóa bằng hai tay, âu yếm nhìn ngắm nó, sờ tới sờ lui.
“Thỏ này thỏ này, con thỏ em thích nhất này.”
Cô xoay vòng vòng quanh phòng trọ của họ.
Ân Hiển đoán rằng món đồ liên quan đến thỏ này có thể khiến cô vui vẻ, nhưng anh không ngờ cô lại vui đến mức này.
“Em quay lắm quá váng hết đầu anh rồi.”
Vương Kết Hương xoay vòng vòng quanh người anh, kéo anh khỏi ghế, cùng xoay với anh.
“Ân Hiển Ân Hiển!”
Cô lắc tay anh, nói: “Bao giờ anh kiếm được tiền, thật nhiều tiền, chúng mình cùng nuôi thỏ nhé, được không?”
Ân Hiển cong môi, đồng ý ngay không cần nghĩ ngợi: “Được.”
……
Không lâu sau đấy, Vương Kết Hương biết được nguyên nhân Ân Hiển mất ngủ hằng đêm.
Anh định đổi công việc.
Sau khi thôi việc ở công ty bảo hiểm, Ân Hiển vào làm cho một công ty tư nhân sản xuất bóng đèn quy mô lớn.
Anh đã cân nhắc giữa rất nhiều bên rồi mới chọn công ty này, Vương Kết Hương nghĩ bụng, công việc này còn có ý nghĩa khác với anh.
Trước kia bán bảo hiểm, anh được tính thêm doanh số, giờ anh nhận lương cố định, hết một tháng, lương về ngót đi gần một nửa.
Cô không can thiệp vào lựa chọn của anh chỉ vì tiền về ít đi. Ân Hiển làm gì cũng có cái lý của riêng anh.
Vương Kết Hương cũng có việc riêng mà cô phải làm.
Ở xóm nghèo, khoảng thời gian khó khăn nhất trong năm là mùa mưa và mùa Đông.
Mùa Đông, phòng trọ không có máy sưởi, phòng tắm công cộng không có nước nóng; tuyết nặng hạt sẽ bít đường nhà họ, khi tuyết tan kết băng trên con dốc gần nhà, nó sẽ trở thành một cái cầu trượt siêu lớn.
Nhân lúc mùa Đông phiền toái còn chưa tới, Vương Kết Hương chuẩn bị chào đón nó từ sớm, cô tính đan một chiếc áo len ấm áp cho Ân Hiển.
Cô học cách đan len theo một chị trong nhà máy hải sản. Tay cô vụng, đầu óc lại chậm, chị kia dạy phát phiền cả người mà Vương Kết Hương vẫn đan lỗi thường xuyên.
Trong lĩnh vực này, cô hoàn toàn không được di truyền từ mẹ.
Vương Kết Hương nhớ mẹ cô đan lát rất giỏi. Khăn quàng cổ của bố, dép của bà nội, mũ, bao tay, cái túi nhỏ đựng tiền lẻ của cô…… đều là do mẹ cô đan.
Hồi nhỏ cô nhìn mẹ đan áo len, cảm thấy mẹ là pháp sư. Que đan vòng quanh sợi len, sợi len cuốn quanh ngón tay mảnh dẻ của mẹ. Ngón tay mẹ linh hoạt uốn một cái, lập tức biến ra một nút len đẹp đẽ, tạo thành đường đan mảnh và đều.
Mẹ đan rất thành thạo, dù Vương Kết Hương quấn mẹ nói chuyện, cũng không ảnh hưởng đến đường đan của mẹ.
“Mẹ, con muốn có hoa trên áo len ạ.”
Mẹ ngẩng đầu nhìn cô, buồn cười hỏi: “Hoa to chừng nào?”
Cô vươn hai tay, ngón cái đối ngón cái, ngón trỏ đối ngón trỏ, khoa tay múa chân mô tả kích thước.
“Hoa to bằng từng ấy à,” mẹ cười, gật đầu: “Được, Kết Hương muốn hoa, thì mẹ đan hoa cho Kết Hương nhé.”
Đến khi Vương Kết Hương lớn rồi, trở thành tay mơ mới vào nghề đan lát, cô mới biết đan hoa lên áo len khó khăn thế nào.
Cô cũng muốn đan hoa vào áo len cho Ân Hiển!
Vì cô đan không giỏi lắm, nên rất hay phải tháo ra sửa lại, Vương Kết Hương cố ý không đan trước mặt Ân Hiển. Cô vốn tưởng có thể đan xong áo len trước mùa Đông để tặng cho anh, không ngờ công trình này lại vĩ đại quá.
Thành phố lặng lẽ vào Đông.
Mùa Đông này, việc làm ăn của nhà máy hải sản đình trệ, đơn hàng ít đến thảm thương.
Cuối tháng, ông chủ nói với họ, tháng này không thể phát lương đúng hạn. Vương Kết Hương cũng cau mày, suy nghĩ rất lung như những công nhân khác.
Cô nghĩ đến mấy chuyện to tát, ví dụ như, nếu còn tiếp tục thế này, liệu mình có bị giảm biên chế không? Liệu nhà máy có phải đóng cửa không?
Cô nghĩ đến mấy chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như, ông chủ còn bao bữa trưa bữa tối nữa không? Hay là cô phải tự mang cơm đi?
Cuối tháng, ví tiền của Vương Kết Hương và Ân Hiển về cơ bản đã cạn sạch, phải chờ tới lúc lĩnh lương.
Tình hình của nhà máy khiến nhà họ hoàn toàn thiếu cái ăn.
Để tiết kiệm tiền, Vương Kết Hương chia một phần cơm ăn làm hai bữa, nên buổi tối cô thường phải ôm bụng đói đi ngủ.
Nằm trên chiếc giường gỗ cứng đơ, tường của phòng trọ như làm bằng giấy, gió lạnh bên ngoài vừa thổi tới là cô cũng run rẩy theo.
Lăn qua lộn lại, Vương Kết Hương vẫn không đi vào giấc ngủ được, cô vừa lạnh vừa đói.
Ân Hiển biết cô đang khó chịu.
Anh che chăn bông của mình lên chăn của cô, cố hết sức để giúp cô đỡ lạnh.
“Không được, chăn nhà mình đều là chăn đơn. Tới nửa đêm em ngủ, lỡ em kéo chăn, anh sẽ lạnh chết mất.”
Vương Kết Hương dịch người vào trong, không đắp chăn của anh.
Ân Hiển nhích về phía cô, kiên quyết đắp cho cô.
Anh di em tránh mấy lần. Anh cứ lật chăn mãi, có khi chưa cần đến nửa đêm, bây giờ anh cũng sắp cảm lạnh rồi.
Vương Kết Hương ngẫm nghĩ một lát, trải chăn bông của mình lên chăn đơn của anh, hợp cả hai thành một.
“Anh ôm em đi, ôm chặt vào nhé.”
Cô không chừa chỗ cho Ân Hiển thoái thác, tự chui vào lòng anh.
Dù đòi anh ôm, nhưng thật ra cô đã ôm anh thật chặt trước.
Ân Hiển cũng không muốn đẩy cô ra.
Thân thể cô lạnh lẽo, anh ôm cô, như ôm một que kem.
Cánh tay mảnh dẻ, bờ vai gầy gò, hình như cô gầy hơn cả lúc mới quen anh.
Ân Hiển điều chỉnh một tư thế có thể bảo vệ cô, để cô gối đầu lên cánh tay anh.
Anh ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dỗ cô ngủ.
Trong đêm Đông lạnh lùng buốt giá, họ sưởi ấm cho nhau, cố gắng cùng vượt qua cái lạnh.
“Ân Hiển à.”
Yêu nhau hơn một năm, Vương Kết Hương không còn gọi anh là “anh Hiển” nữa, mà hay gọi cả họ cả tên anh hơn.
“Ừ?” Anh đáp.
Tay chân cô lạnh lẽo, giọng làm nũng cũng yếu xìu: “Em không ngủ được, anh kể truyện trước khi đi ngủ cho em được không?”
“Kể thế nào?”
“Kể truyện cổ tích ấy.”
Để tránh Ân Hiển kể lạc đề, Vương Kết Hương còn chu đáo bổ sung thể loại truyện cổ tích mà cô muốn nghe.
“Ngày xửa ngày xưa, có một cặp công chúa và hoàng tử hạnh phúc…… kiểu kiểu đấy ý. Anh miêu tả bằng trí tưởng tượng của anh, kể một câu chuyện về hai người tốt đẹp nhất mà anh có thể nghĩ ra được.”
Ân Hiển suy tư nửa phút, mở miệng nói.
“Sau này, anh sẽ mua cho em một căn nhà to.”
“Cái gì cơ, căn nhà to á?”
Cô nén cười ngắt lời anh: “Nghe chẳng lãng mạn gì cả, không giống truyện cổ tích.”
“Em muốn cái gì?”
“Em ấy à……”
Dù sao chẳng ai tính phí ước mơ, rất nhiều thứ bình thường cô có muốn cũng không được chạy lướt qua đầu Vương Kết Hương. Nhưng nếu nhắc đến muốn, thì điều cô muốn nhất tất nhiên là……
“Muốn đến hòn đảo của anh, ở lại đó.”
Không biết anh có hiểu được ý cô không.
Căn cứ theo nhu cầu của cô, Ân Hiển sửa chữa đoạn mở đầu của câu chuyện cổ tích.
“Sau này, anh sẽ tặng em một hòn đảo lớn.”
Vương Kết Hương tựa vào lồng ngực anh, hài lòng nghe tiếp.
“Oa. Được đó, vậy trên hòn đảo ấy có thứ gì?”
“Trên đảo có vô số những con thỏ mà em thích. Khi em vẫy tay, từng chú thỏ mềm mượt sẽ sà vào lòng em hết con nọ đến con kia. Ở giữa đảo là một tòa lâu đài thuộc về em. Trong lâu đài có nước nóng và máy sưởi dùng mãi không hết, đồ uống và thức ăn ngon được cung cấp vô hạn suốt ngày.”
“Tốt vậy cơ à?”
Cô nâng đầu lên từ lòng anh, cười không khép miệng được.
“Nhưng đây là hòn đảo của anh mà? Tất cả đều là thỏ, thì anh ở đâu?”
“Anh cũng ở trên đảo.”
Ân Hiển nắm tay Vương Kết Hương, để cô sờ tay kia của anh.
Tay kia của anh giơ thành hình chữ V, đặt sát bên tai.
Vương Kết Hương hiểu ra đây là “tai thỏ” của Ân Hiển, cô cười ngây ngô vô cùng thích thú.
Câu chuyện cổ tích anh bịa ra để dỗ riêng cô khiến cô cực kỳ vui vẻ.
Cái đói, cái lạnh, mùa Đông, đêm tối, cái nghèo, cái túng, đều được niềm vui xua tan.
Lòng cô lắng lại, cô nhắm mắt trong giọng kể của Ân Hiển.
Sau đó anh kể cho cô nghe trên đảo có món gì ngon có thứ gì vui, kể về việc đến hòn đảo ấy thế nào, kể về những cuộc thám hiểm diệu kỳ của họ trên đảo.
Anh kể mãi kể mãi, kể đến khi tiếng hít thở của Vương Kết Hương trở nên đều đều, cô hoàn toàn chìm vào mộng đẹp, anh mới thôi.
Điều cuối cùng cô nhớ được là, Ân Hiển đã đặt tên cho hòn đảo ấy.
Đó là một cái tên rất đáng yêu.
Trong mơ, cô vẫn còn đang nghĩ, tên của nó là gì nhỉ?
Rõ ràng là một vấn đề hết sức đơn giản, nhưng cô phải vắt hết óc suy nghĩ.
Rốt cuộc nó tên là gì nhỉ?
(Tranh minh họa chính thức tặng kèm trong sách xuất bản bên Trung)
[HẾT CHƯƠNG 52]