*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời sáng, Vương Kết Hương mở mắt ra.
Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt nhìn nghiêng của Ân Hiển.
Tối hôm qua anh nằm cạnh cô!
Vương Kết Hương cười như hoa nở, cô ngắm anh không chớp mắt, không nỡ rời giường.
—— Ui chao, anh chàng này càng nhìn càng thấy ưng ghê.
Mũi cao thẳng, môi mỏng nhạt màu, sao khuôn lông mày đẹp thế không biết……
Cô vụng trộm giơ một tay ra, nhẹ nhàng vuốt lông mày anh bằng đầu ngón tay.
“Ngứa.”
Ân Hiển đang nhắm nghiền mắt đột nhiên mở miệng.
Vương Kết Hương có tật giật mình, lập tức rụt tay vào chăn, căng thẳng khép hai mắt lại.
Cô giữ nguyên một tư thế bất động trong năm phút.
Anh nhắc nhở cô: “Nên dậy thôi.”
“Vâng!”
Vương Kết Hương nhấc chăn lên.
Trước khi xuống giường, cô quay đầu nhìn anh, Ân Hiển cũng đang nhìn mình.
Không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra, cô xích lại gần anh, hôn một cái thật mạnh lên mặt anh.
Anh vốn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, sau khi bị cô hôn, mắt anh trợn tròn.
Vương Kết Hương phì cười.
Ân Hiển mím môi, nhưng cũng đang cười.
Thế là, không có kiểu nhận lòng đôi bên tình chàng ý thiếp, bỏ qua luôn giai đoạn xác nhận trở thành bạn trai bạn gái của nhau, họ ngầm hiểu rằng mình đã yêu nhau.
Yêu nhau, đơn giản là vì tiện cho cuộc sống của họ.
Chiếc đệm dưới đất của Vương Kết Hương được cất vào tủ, cô không cần ngủ trên sàn nhà lạnh băng nữa. Nhà có thêm chỗ, không cần phải kê đồ đạc tới lui mỗi lúc nấu cơm. Cô và Ân Hiển có thể thay quần áo trước mặt nhau, một trong hai người không phải ra ngoài tránh né nữa.
Sống trong chỗ người tốt kẻ xấu lẫn lộn, lại thêm sự kiện bị nhìn lén trong phòng tắm trước đó, Ân Hiển bắt đầu chờ Vương Kết Hương tan làm về, cùng đi tắm ngoài phòng tắm công cộng với cô.
Anh sẽ tắm xong trước, xách xô nước ra ngoài chờ; nếu cô không đủ nước ấm, anh có thể về nhà đun thêm nước nóng mang ra.
Hai người ngủ sát bên nhau, căn phòng dường như cũng trở nên ấm áp hơn.
Băng tuyết của mùa Đông lặng lẽ tan đi, tiện đà, mùa Xuân bước vào trời đất.
Thời tiết đã ấm lại, khiến đám động vật nhỏ sôi nổi bò khỏi hang, khôi phục hoạt động.
Khi thức dậy vào buổi sáng, Vương Kết Hương và Ân Hiển cùng ngồi xổm đánh răng cạnh vòi nước. Cô tinh mắt, thấy ngay một cái bóng nhỏ màu xám chạy rất nhanh dọc theo đường cống.
“Ô, chỗ đó có chuột kìa,” cô lập tức kể anh nghe mình vừa thấy gì.
“Khụ khụ.”
Ân Hiển đang súc miệng thì bị sặc.
Bọt kem đánh răng bên miệng còn chưa kịp lau, anh nhìn xung quanh, từ từ lui về đằng sau.
“Chuột à! Ở đâu?”
Vương Kết Hương nhìn vạt áo đang bị nắm chặt của mình, và cả Ân Hiển đứng cạnh cô, cảnh giác như gặp kẻ địch.
“Anh Hiển, anh…… sợ chuột à?”
Cô dễ dàng nhận ra ngay.
Ân Hiển nhìn xa xăm, không muốn thừa nhận.
“Thế thì khó rồi, nhà mình nhiều chuột lắm đấy. Anh không sợ chuột thật đấy chứ?”
Giọng cô đầy vẻ hứng thú.
Anh phớt lờ cô, quay về phòng trước.
—— Không tin nổi.
—— Người lăn lộn trong xã hội, có khuôn mặt vô cảm, ngầu nhất thế giới, anh Hiển của cô đấy! Mà lại sợ một con chuột nhắt à?
Vương Kết Hương không thể bỏ qua một chuyện thú vị như vậy được.
Cô không đánh răng nữa, vội vàng đuổi theo, tiếp tục quấn lấy Ân Hiển.
“Không chỉ chuột, mà còn có muỗi, ruồi bọ, gián nữa.”
Khi nhắc tới gián, anh lại cứng đờ người lần nữa.
Cô miêu tả sinh động như thật.
“Loại gián này ý à! Trong xóm nghèo cũng nhiều gián lắm, em đã thấy mấy lần rồi ý. Mới lại, gián ở đây phải gọi gián ở quê em bằng sư phụ. Gián ở quê em bóng đến mức phát sáng luôn, cơ bắp cuồn cuộn, con to phải to bằng bàn tay trẻ con. Anh đập nó bằng dép lê, nó có thể bay “vèo” lên, bổ nhào vào mặt anh……”
Lưng Ân Hiển run lên.
Anh quay đầu lại, ngón trỏ và ngón cái nhéo rất chuẩn xác, bịt kín hai cánh môi đang lải nhải của cô lại.
Vương Kết Hương giãy giụa kêu “ưm ưm”.
“Không được nói.”
Miệng cô đã bị anh khống chế, cô đành phải gật gật đầu.
Ân Hiển buông tay ra.
“À.”
Vương Kết Hương búng tay một cái.
“Vậy không nói về gián nữa, quay lại nói chuyện chuột nhé.”
“……”
Chân anh như có gió cuốn, anh lủi đi cực nhanh.
*
Vương Kết Hương thật sự có chứng cứ xác thực về chuyện “Ân Hiển sợ chuột” vào mùa hè năm ấy.
Thành phố đón mùa mưa.
Trời âm u, mưa rơi tí tách mãi không ngừng.
Căn phòng trọ giá rẻ của họ bại lộ đủ loại khuyết điểm.
Vách tường và góc nhà dần xuất hiện những mảng ố vàng lớn, lẫn với những chấm mốc li ti.
Mấy chỗ trên trần dột nước vào nhà, họ từng đi báo với chủ nhà. Bà bác bảo trần nhà phải sửa, mà sửa thì tốn nhiều tiền lắm. Có lẽ bà bác không muốn bỏ ra món tiền ấy, nên báo với chủ nhà mấy tuần rồi, nhưng họ vẫn chưa thấy bà bác gọi thợ tới sửa.
Vương Kết Hương cực chẳng đã, đành phải đặt chậu rửa mặt và xô ở những chỗ bị dột.
Giữ nhà khô ráo hoàn toàn thì khó lắm, họ chỉ có thể dùng tạm phương pháp này để tránh nước mưa làm úng sàn nhà, đỡ để nó lại lên mốc như tường.
Quá nửa đêm, Vương Kết Hương lọ mọ bò dậy, xách xô nước đầy, ra ngoài đổ nước.
Ân Hiển bị cô đánh thức.
Khi cô đắp chăn đàng hoàng nằm xuống, anh nói: “Hay là, mình tự chi tiền, gọi người đến sửa đi.”
“Lấy đâu ra tiền.”
Cảnh nhà túng quẫn, hai người có bao nhiêu tiền tiết kiệm, cô lại chẳng rõ quá.
Sau nửa đêm, trời còn mưa to hơn.
Chậu rửa mặt ở cuối giường hứng nước, Vương Kết Hương không dám duỗi tay chân, được Ân Hiển ôm vào lòng.
Lòng cô thấy không yên, sợ mình bất cẩn đá phải chậu nước, làm ướt cả giường lẫn chăn.
Mưa mãi thế này, số quần áo ẩm đã tích nhiều lắm rồi.
Không thể làm ướt chăn bông được…… Không chỗ phơi, mà phơi cũng không khô được.
Hôm sau thức giấc, Vương Kết Hương không được ngủ yên mang đôi mắt thâm xì, eo và lưng đều đau.
Ân Hiển kéo rèm ra, nói với cô: “Hết mưa rồi.”
Cô ra ngoài thì thấy.
Mưa đã ngừng, nhưng con đường trước cửa nhà họ bị ngập.
Xóm dân nghèo ở chỗ trũng, hệ thống thoát nước lại được thiết kế chẳng ra làm sao.
Mưa to suốt đêm, làm cống thoát nước ngoài nhà bị ứ.
Ông chú hàng xóm đối diện thức dậy thì kêu khổ không thôi.
Sàn nhà chú ta thấp, nước tràn thẳng vào trong nhà.
“Tiền ôi, tiền của tôi.”
Đống báo cũ, giấy da cũ mà chú ta nhặt nhạnh đã bị ướt sạch, không thể mang đi bán được nữa.
Ông chú 50 tuổi rưng rưng nước mắt.
Vương Kết Hương nhìn mà thở dài.
Hai người đều không có tâm trạng gì để ăn uống. Bữa sáng còn dư nửa nồi nhưng không ai ăn.
Nhân lúc trời không mưa, họ mang đồ che mưa đầy đủ, ra khỏi nhà đi làm.
Vương Kết Hương nhìn lên trời, thầm cầu nguyện: “Hi vọng hôm nay không mưa.”
Lời cầu nguyện không được ông trời nghe thấu.
Trời trong suốt buổi sáng, tới chiều đột nhiên chuyển âm u.
Sấm chớp loé lên ngoài nhà máy hải sản, cơn mưa to trút xuống.
Chủ xưởng nhận được điện thoại: Mưa to bít đường, hôm nay xe tải đưa hải sản không tới nhà máy được. Vì thế ông thông báo cho công nhân làm hết việc dang dở rồi có thể tan làm.
Nói thì nói thế, nhưng trời mưa to thế này, những người muốn về nhà cũng phải đợi mưa ngớt thì mới rời nhà máy được.
Các đồng nghiệp làm việc chậm hơn, chỉ mình Vương Kết Hương là khác. Cô dùng hết tinh lực, tính làm xong việc cho nhanh còn vội về nhà.
Mưa rền gió dữ, cô cầm ô, nhưng vẫn bị mưa ướt lạnh thấu tim.
Ra khỏi nhà máy, Vương Kết Hương chạy thật nhanh về nhà mình.
Xong đời, mưa thế này, chắc chắn nước tràn vào nhà rồi……
Xóm nghèo như chìm trong một đại dương mênh mông. Chai lọ vại bình, xác động vật, và một số loại rác chẳng rõ là gì trôi nổi trong làn nước bẩn màu vàng.
Lúc ra ngoài, nước ngập chưa tới mắt cá chân, mà giờ nước đã lên tới đùi cô.
Tình hình còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của Vương Kết Hương. Cô lau nước trên mặt, không chút do dự lội vào chỗ nước bẩn kia, về nhà mình.
Cửa nhà mở toang, Ân Hiển còn về nhà trước cả cô.
Ngập.
Nhà ngập rồi!
Nước ngập cao ngang đầu gối.
Chậu rửa mặt, thùng nước, chăn, chổi, nồi bát, gia vị, hộp giấy, ổ cắm…… Gần như tất cả đồ đạc trong nhà đều ngâm mình trong nước.
Chỉ nhìn qua cũng biết tổn thất trong nhà rất trầm trọng.
Ân Hiển xắn quần lên rất cao, anh nhấc tủ đầu giường lên, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nên để tủ đầu giường ở đâu đây? Anh có thể chạy đi đâu được nữa?
Nơi này là căn nhà duy nhất của anh, nhưng nó đã bị hủy hoại tới mức này.
“Anh Hiển, ném lên giường đi.” Vương Kết Hương hô to.
Hai người liếc nhau.
Cô sải bước nhanh tới, cùng góp sức cứu tài sản trong nhà với anh.
Chỉ có giường và nóc tủ quần áo là cao hơn cả.
Hai chỗ này không bị ngập, còn nhô lên, có thể để đồ đạc lên đấy.
Vương Kết Hương phụ trách vớt những món đồ nhẹ, Ân Hiển phụ trách nhấc đồ nặng, họ chất đầy đống đồ tan hoang vụn vặt lên giường.
Họ nghèo quá, nhà chẳng có món gì đặc biệt đáng giá.
Có điều, thấy chúng thế này, họ cũng không đành vứt đi. Họ cẩn thận vớt chúng lên, tới tận khi kiệt sức.
Cơn mưa to tầm tã trút xuống ngoài căn phòng.
Hai người thở hồng hộc, chen chúc trên giường, bảo vệ đống đồ chất đầy sau họ.
Mưa vẫn rơi không ngừng, giường cũng sắp ngập rồi.
Vương Kết Hương uể oải rũ nửa cánh tay ngoài giường.
Cô gõ ngón tay vào chân giường, chăm chú nhìn dòng nước đang dâng dần lên.
Ân Hiển ngồi cạnh cô cũng như cô, đờ đẫn nhìn mặt nước.
Bỗng dưng, mắt anh trợn trừng.
“Chuột!”
Anh túm cánh tay cô lên, kéo cô trốn trên giường.
Bả vai Ân Hiển đập vào giá treo quần áo bằng inox, anh xuýt xoa hít vào.
Động tác mạnh bạo bất thình lình của anh làm Vương Kết Hương sợ chết khiếp, cô đứng thẳng dậy, xoa vai cho anh.
“Ối, anh có sao không?!”
“Không sao,” Ân Hiển lắc đầu, sắc mặt trắng bệch. So với cơn đau trên cơ thể, anh còn sợ một thứ khác hơn: “Em ngồi vào trong đây thêm chút nữa đi, có con chuột to đang bơi trong nước.”
Dù Vương Kết Hương không sợ chuột, nhưng lời anh nói cũng rất đáng sợ.
Cô ngừng thở, phóng mắt về hướng ban nãy anh nhìn.
“Em đừng qua đó.” Ân Hiển ngăn cô lại.
Anh nói chậm quá, Vương Kết Hương đã thò đầu ra rồi.
Ân Hiển che mặt lại bằng hai tay, không dám nhìn hình ảnh kia.
Quả nhiên có một sinh vật màu đen đang nhúc nhích di chuyển trong làn nước vẩn đục.
Nhưng mà……
Vương Kết Hương thở phào một hơi, thấy buồn cười.
“Cá đấy.”
Ân Hiển che kín mặt bằng tay, không chịu tin.
“Nó có chân.”
“Chân?”
Cô kéo cánh tay anh, gọi anh tới nhìn: “Trông nó rõ là con cá mà.”
“Thật à?”
Anh nửa tin nửa ngờ bỏ một ngón tay ra, để lộ một con mắt.
“Ừ, em nó bơi thiện nghệ thế này, chắc chắn không chỉ mới làm cá ngày một ngày hai đâu.”
Vương Kết Hương chống hai tay lên cằm, nằm ở mép giường ngắm cá.
Ân Hiển nhìn rõ gương mặt thật của “sinh vật màu đen”, anh bỏ hẳn tay ra.
—— Thấy nó ngụp lội thoăn thoắt, lặn sâu bơi đẹp thế này, quả thật không phải là chuột như anh nghĩ.
“Sao nó lại xuất hiện ở đây nhỉ?”
Vương Kết Hương ngạc nhiên nhìn con cá chằm chằm, ngắm không dời mắt được.
Ân Hiển cũng kinh ngạc chẳng kém cô.
Hai người tựa gần vào nhau, cùng nâng cằm.
Bốn con mắt chuyên chú nhìn con vật trong nước chằm chặp.
Con cá béo múp không biết tới từ đâu, không biết tại sao lại đi lạc vào nhà họ. Cái đuôi và thân thể đong đưa linh hoạt, chân nó khép hai bên sườn, bơi lội hết sức thảnh thơi.
“Nhưng đúng là nó có tay có chân thật. Anh nhìn thấy mà.”
Vương Kết Hương quay đầu, hỏi Ân Hiển: “Nó là cá à?”
“Chắc là cá cóc,” anh từng thấy nó trong sách giáo khoa: “Nó là động vật lưỡng cư, không phải cá đâu.”
“Hả? Không phải cá, sao lại gọi là cá cóc?”
“Vì trông nó giống cá.”
(Cá cóc khổng lồ: Oa oa ngư. Là giống kì nhông khổng lồ của Trung Quốc.)
Cô hỏi câu tào lao, anh biết gì đáp nấy.
Thế giới ngoài kia mưa sa gió giật, cuộc sống nghèo khổ thời còn trẻ của họ dễ bị lũ lụt đánh sập bất cứ lúc nào.
May mắn thay, họ có một mái hiên để náu mình, một người bạn để chuyện trò, một con cá không phải là cá. Tất cả cùng tạo nên diện mạo một ngôi nhà; dù thế giới đáng sợ, cũng không đáng sợ tới mức hết thuốc chữa.
[HẾT CHƯƠNG 44]