*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Kết Hương vừa về đến nhà, cửa phòng đã bị gõ vang.
Cô mở cửa, chủ nhà đứng bên ngoài.
Không cần bà bác tốn nhiều miệng lưỡi, Vương Kết Hương về phòng thu dọn đồ đạc của mình ngay, chuẩn bị trả phòng. Cuối tháng rồi, cô mới trả tiền tiền thuê nhà tháng này. Sáng sớm nay chủ nhà đã “xổ toẹt” với cô rồi, Vương Kết Hương vẫn còn nhớ.
Khi tới có một cái ba lô, lúc đi vẫn chỉ một cái ba lô, Vương Kết Hương mặc chiếc áo khoác dày nhất vào, trả chìa khóa cho chủ nhà, cũng xin lỗi bà ta.
Bác chủ nhà thở dài, vỗ vỗ lên tay cô.
Vương Kết Hương đi mãi, đi lên con dốc, rời khỏi xóm nghèo, đến một con đường lớn.
Lúc đi thì dứt khoát lắm, nhưng thật ra cô không có nơi nào để đi.
Tuyết rất nặng hạt, chân giẫm lên nền tuyết, mỗi một bước đều có tiếng “sột soạt” nhỏ vụn vang lên.
Nhìn trời đất rộng lớn, nhìn muôn nhà sáng đèn, Vương Kết Hương nắm quai balo, lang thang thẫn thờ không có mục tiêu.
Bên kia đường là một loạt hàng quán, chúng không có tên tiệm, mở rộng cửa đón chào du khách. Ánh đèn hồng len từ bên trong ra tấm bạt nhựa sũng nước bên ngoài. Vương Kết Hương bị ánh sáng thu hút, đi đến trước cửa hàng.
Đường màu đỏ, tường màu đỏ, hồng xen với đỏ tạo thành một vùng đỏ ối chín nẫu.
Vương Kết Hương đi ngang qua, tựa như đi vào cơ thể người. Ánh đèn nóng bỏng, tầm nhìn chỉ toàn màu máu không chạm tới được. Mùi nước hoa, mùi mồ hôi, mùi khói thuốc, chúng tựa như từng khối nội tạng lộ ra bên ngoài, trần trụi, mấp máy, cuộn rút.
Vương Kết Hương không dám nhìn vào trong cửa hàng, tuy cô không hiểu biết là mấy, nhưng không phải cái gì cũng không biết.
(Vương Kết Hương đang đi qua phố đèn đỏ, phố mại dâm.)
Cô siết chặt quai túi, nhìn thẳng xuống sàn, nhanh chân rời đi. Như thể chỉ cần bất cẩn liếc thêm cái nữa, cô sẽ bị ánh sáng đỏ kia chú ý, rồi bị nó nuốt chửng.
Đến khi ra khỏi khu vực đấy rồi, cảm giác khó chịu vẫn đeo đuổi cô.
Vương Kết Hương càng đi càng chậm, suy nghĩ đến một số việc.
Sau này phải làm sao đây, đêm nay mình ở đâu, lấy đâu ra tiền, tuyết còn rơi bao lâu nữa…… Cô không khỏi quay đầu lại, nhìn về phía miền đỏ hồng rù quyến kia.
Vương Kết Hương không thông minh, thậm chí rất nhiều lúc cô dại dột khủng khiếp. Bây giờ, đầu óc cô lại hồ đồ.
Thứ ngắt dòng suy nghĩ miên man của cô, là bụng cô.
Bụng cô sôi lên.
Có một siêu thị nhỏ gần nhà, Vương Kết Hương nuốt nước miếng, đi về phía đó trong vô thức.
Đèn huỳnh quang soi sáng khắp siêu thị. Siêu thị chưa ngừng bán hàng, tấm thảm đỏ hình chữ nhật ngoài cửa viết “Chào mừng ghé thăm”. Cô ngồi xuống bậc thang ngoài siêu thị mini.
Cô định nghỉ ngơi ở đây một lát.
Một đứa bé đi ra từ siêu thị, nhét đồng xu vào máy, ngồi chơi trên xe lắc ngoài siêu thị.
Xe lắc có hình một con hổ hoạt hoạ, bỏ tiền vào, hai bóng đèn dưới gầm xe sẽ sáng lên.
Đứa bé nắm bánh lái giả, chú hổ con bắt đầu lắc qua lắc lại, phát ra tiếng nhạc.
“Đêm nay sao trời lặng im, con ở mặt đất nhớ mẹ khôn nguôi.”
“Sao trời lấp lánh, trái tim mẹ, ơi hoa Lỗ Băng.”
Vương Kết Hương hướng mắt lên khoảng trời đêm Đông.
Trên trời có sao không?
Mẹ có nhìn cô từ trên ấy không?
Tuyết bay phấp phới, những mảnh trắng muốt hỗn hoạn đâm vào đôi mắt.
Giọng trẻ con vui vẻ cất tiếng ca:
“Vườn chè quê nhà đã nở đầy hoa, trái tim mẹ xa khuất tận chân trời.
Hằng đêm con nhớ mẹ, ngắm hoa Lỗ Băng, mắt lệ rưng rưng.”
(Vietsub bài Hoa Lỗ Băng. Link)
Đứa trẻ không có nhà để về, ngày xưa cũng từng là đứa trẻ ngoan ngoãn, là báu vật trong tim ai đó.
Từ khi mất mẹ, đóa hoa điêu tàn, tiếng ca và nước mắt rơi xuống.
Cô đã lớn lên mà không có mẹ; không có mẹ, cũng không còn nhà nữa.
Nghe bài hát 《 Hoa Lỗ Băng 》, nhìn chiếc xe lắc rực rỡ sáng lập loè, Vương Kết Hương bật khóc thật to.
Đứa trẻ hoảng hốt vì tiếng khóc của cô, nó nhảy xuống con hổ còn đang phát nhạc, chạy vào siêu thị tìm mẹ mình.
Vương Kết Hương ngồi lên xe lúc lắc.
Cô len mình vào chỗ ngồi dành cho trẻ con, ôm gối, cuộn tròn người lại.
Bài hát đã ngừng, nước mắt của cô chưa thôi rơi.
Một bóng người đứng bên cạnh, chắc là đứa bé ban nãy. Vương Kết Hương rụt vai, không muốn ngẩng đầu, không muốn rời khỏi xe lúc lắc.
Một túi khăn giấy đưa tới trước mặt cô.
Vương Kết Hương khóc quá dữ dội, thở hổn hển từng hơi, gian nan mở đôi mắt nhạt nhoà đẫm lệ, nhìn về phía chủ nhân của túi giấy.
Đó một người đàn ông trẻ lạ mặt.
Anh xách túi mua hàng ở một tay, tay kia cầm túi giấy, có lẽ anh vừa đi ra từ siêu thị mini.
Người đàn ông mặc áo phao màu xám, mày đậm, môi mỏng.
Gương mặt anh không có sự quan tâm, tò mò, đôi mắt anh bình thản.
Anh rất cao, đứng trên nền tuyết, cản tuyết cản gió.
Cô không nhận giấy của anh.
Người đàn ông kiên nhẫn mở bao bì ra, nhét giấy vào bàn tay đang nắm thành quyền của cô, rồi sau đó, anh xoay người bỏ đi.
Vương Kết Hương cụp mắt.
Tờ giấy nọ mềm mại trắng tinh, có mùi thơm.
Cô cầm nó trong tay, như cầm một đám mây nhỏ.
Người đàn ông đi xa, bóng dáng chỉ còn là một chấm đen mờ giữa đêm tuyết. Thấy anh sắp sửa biến mất trong tầm mắt, Vương Kết Hương nhảy xuống khỏi xe lắc, nhanh chân chạy về phía anh.
Cô bị anh phát hiện khi ở cách anh hơn mười mét.
Vương Kết Hương ngã chỏng vó.
Tuyết dày, ngã không đau. Cô giũ đống tuyết dính trên người mình, bò dậy tiếp tục đuổi theo anh.
Lúc nhấc người dậy, cô thấy anh quay đầu lại.
Anh nhìn cô chăm chú.
Vương Kết Hương ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, không dám động cựa gì.
Đợi người đàn ông bước tiếp về phía trước, cô vẫn duy trì khoảng cách hơn mười mét này, tiếp tục cun cút theo sau anh.
Có điều, đi mãi đi mãi, Vương Kết Hương ý thức được có gì không đúng.
Con đường này rõ ràng là đường về nhà cô.
Đi qua một dãy nhà gỗ, xuống một con dốc, cô mỗi lúc một gần người đàn ông hơn. Anh chàng này dường như ngầm đồng ý để cô lặng lẽ theo sau. Ngoài lần quay đầu lại lúc mới phát hiện ra cô, anh không nhìn cô nữa.
Khi tới nhà anh, hai người đều phát hiện một chuyện trọng đại.
Vương Kết Hương phát hiện: Anh chàng này là hàng xóm ở kế nhà cô.
Người đàn ông phát hiện: Hộ cách vách nhà mình có dán tờ giấy “Quảng cáo cho thuê” màu đỏ trên cửa.
*
“Không phải cô về nhà cô à?”
Ân Hiển xoay người, hỏi cô gái trẻ đang vịn tay lên bờ tường, đứng trong góc tối nhìn lén anh.
Cô lắc đầu.
Không phải về nhà mình……
Thì là theo anh về nhà.
Vậy nên, cô ta khóc thảm thiết như thế ngoài siêu thị là vì bị chủ nhà đuổi đi à?
Ân Hiển ấn công tắc đèn trong phòng.
Không biết do sợ ánh sáng hay còn nguyên nhân nào khác, cô đột nhiên rụt người ra sau bức tường. Anh liếc về phía góc tường, chỉ thấy mũi giày, còn người cô đã bị giấu đi.
Ân Hiển xách đồ vào.
Anh để cửa khép hờ, bỏ đồ xuống trước nhà.
Anh đun chút nước ấm, cởi áo khoác ra.
Làm xong tất thảy, cô gái trẻ ngoài cửa vẫn chưa vào. Anh nhìn qua cửa sổ, cô vẫn đứng ở góc tường ấy.
Tuyết rơi rất nặng hạt.
Ân Hiển úp hai bát mì ăn liền, mở cửa ra.
Anh không quen làm chuyện này, cũng không giỏi nói chuyện, anh không biết nên nói gì với người ta.
Mì chín, anh ăn hết bát của mình.
Anh ôm chiếc chăn mỏng dự phòng trong nhà ra, trải nó ra sàn. Nếu cô muốn vào, anh cũng chỉ giúp cô được nhiêu đây.
Làm xong những việc này, đã đến lúc Ân Hiển nên lên giường đi ngủ.
Anh tắt công tắc điện, nhớ ra hình như mắt cô gái kia không nhìn rõ trong chỗ tối, anh lại bật chiếc đèn nhỏ đầu giường lên.
Cửa mở, ngoài kia tuyết rơi gió gào.
Tay chân anh được bọc kín trong chăn.
Làm việc vất vả cả ngày, thân thể mệt nhọc nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Khi Ân Hiển sắp ngủ tới nơi, anh nghe thấy tiếng đẩy cửa “kẽo kẹt”, sau đó cửa nhẹ nhàng khép lại.
Anh nhắm mắt lại, không nói gì với cô.
Một lát sau, tiếng ăn mì “sùn sụt” vang lên……
Có người rón ra rón rén bước đi……
Cửa đóng lại, không lạnh lẽo, chăn bông ấm áp, Ân Hiển chìm vào mộng đẹp.
“Tách” một tiếng, đèn đầu giường tắt, cô gái nhỏ đắp chiếc chăn mỏng, lẳng lặng ngủ trên sàn nhà.
[HẾT CHƯƠNG 39]