Sau khi gặp cửa hàng trưởng, Vương Kết Hương được tuyển dụng luôn.
Khương Băng Băng kéo tay cô, cực kỳ vui vẻ: “Sau cậu không nói với tớ từ sớm là cậu đang tìm việc?”
Vương Kết Hương cười vô cùng xấu hổ. Lúc mới vào thành phố, cô lì lợm la liếm gặp cô ta một lần, Khương Băng Băng còn chẳng để lại số điện thoại, cô liên lạc với cô ta thế nào được?
“Kết Hương, sau này chăm sóc lẫn nhau nhé. Tụi mình vẫn thân nhau như hồi ở quê, có gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ.”
Người chị em tốt ngày xưa dường như đã trở lại, thái độ của Khương Băng Băng rất thân thiết, vẻ mặt thân thiện.
Lòng Vương Kết Hương ấm áp, cô dõng dạc đồng ý: “Ừ!”
Nhân viên gội đầu, không chỉ phụ trách mỗi chuyện gội đầu như nghĩa đen của tên.
Các cô còn tương đương với nhân viên tạp vụ của quán cắt tóc.
Gội đầu, mát xa, lau tóc, sấy khô, giặt khăn bẩn, gấp khăn, lau kính, quét rác, đây đều là những việc cơ bản hằng ngày.
Khách hàng tới, họ còn phụ trách bưng trà đưa nước, đề cử sản phẩm dưỡng tóc; khách hàng chờ sốt ruột, họ phải qua chuyện trò tâm sự cho khách bớt quạu. Thợ cắt tóc có gì cần giúp đỡ, họ phải có mặt bất cứ lúc nào.
Hai tay ngâm nước cả ngày, khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô, ngâm nhăn nheo cả.
Vương Kết Hương gập người, gập từ sáng tới tối không thẳng lưng lên được.
Cô luôn cảm kích vì có công việc để làm. Công việc này bận hơn bán dầu, không được ăn cơm đúng bữa, phải làm quá giờ thường xuyên. Ưu điểm của nó là, cuối cùng cô cũng có người quen để nói chuyện, tiệm mở trong nhà nên không lạnh như ngoài lều.
Sau một tuần làm nhân viên gội đầu, ngoại hình của Vương Kết Hương đã bị các đồng nghiệp đồng hóa hoàn toàn.
Tóc cô nhuộm từ đen sang màu đay nhạt, mái tóc thẳng dài chấm eo bị xén đi, dập xù mì ngang vai.
Bộ quần áo cũ của cô bị Khương Băng Băng chê là quê mùa lỗi mốt, cô ta đưa Vương Kết Hương đi mua quần áo mới ở sạp vỉa hè.
Quần áo mới kiểu dáng mô-đen, nhưng chất lượng không ra gì: Quần giặt một lần đã phai, áo len chưa mặc mấy hôm đã tưa sợi.
“Quần áo vỉa hè rẻ lắm, hỏng thì vứt luôn, mua bộ mới.”
Khương Băng Băng nói rất thoải mái. Ngoài miệng Vương Kết Hương cũng ừ ừ, nhưng cô không thật sự nỡ vứt quần áo đi.
Thành công cải tạo ngoại hình, cô cũng dần quen với công việc ở tiệm cắt tóc.
Vương Kết Hương là nhân viên mới của tiệm, cô ít tuổi, trông lại xinh xắn.
Không chỉ khách quen thích gọi cô gội đầu, mà lúc rảnh rỗi nhân viên cửa hàng cũng hay nói chuyện với cô.
“Em gái, em đáng thương quá, lên thành phố làm việc một mình à?”
“Có kế hoạch tương lai gì không? Sao không đi học?”
“Còn trẻ thế này, đi học thì đời mới sáng sủa được.”
“Quê em có đặc sản hay chỗ gì hay không? Trông em không giống gái quê, em không đen cũng chẳng thô.”
“Cưng xinh thế này, đã có bạn trai chưa?”
“Yêu mấy lần rồi? Đã được ai tán chưa?”
Vương Kết Hương là người thích nói chuyện, nhưng lúc đi làm cô lại ngày một ít nói hơn.
Cô không thích vẻ ỡm ờ trong ánh mắt họ nhìn cô; không thích giọng điệu như lả lơi mời gọi, như hỏi han thượng đẳng…… Thứ mà cô không thích nhất, là những động chạm cơ thể bất thình lình lúc nói chuyện của họ.
“Em gái, ăn nhiều vào nhé, gầy như cây sậy rồi này.”
Vương Kết Hương ôm khăn lông đi qua hành lang, một nhân viên nam trong cửa hàng đi lướt qua cô. Gã vừa nói, vừa ôm chầm lấy eo cô, nhéo mạnh một cái.
Cô đánh rơi chồng khăn, tức giận quay đầu lườm gã: “Anh làm gì đấy?”
Gã nhân viên vẫn cười hi hi ha ha.
“Úi chà cưng gắt thế, đùa tí cũng không được à?”
“Không được.” Vương Kết Hương nghiêm mặt, muốn nói rạch ròi nghiêm túc với gã ta.
Cô càng như thế, gã càng cố ý chọc cô.
“Anh sợ quá, có phải cưng muốn đánh anh không?”
Gã ngả ngớn chọc khuỷu tay vào cánh tay cô.
Vương Kết Hương siết chặt nắm tay, không định nhẫn nhịn nữa.
Khương Băng Băng xuất hiện kịp thời, kéo cô sang một bên.
“Cậu đi quét dọn vệ sinh đi, cứ kệ khăn lông, để đấy cho tớ.”
Sắc mặt Vương Kết Hương đỏ phừng phừng vì xấu hổ và giận dữ: “Cậu có thấy không! Ban nãy anh ta véo eo tớ.”
Khương Băng Băng bình tĩnh nói: “Tớ thấy.”
Cô đọc ra hàm ý từ ánh mắt cô ta: Gã dê cậu đấy, rồi sao nữa?
Lửa giận bốc cháy trong lòng cô bị một chậu nước lạnh dội tắt ngúm. Bàn tay Vương Kết Hương siết chặt thành quyền rồi thả lỏng ra.
Cô trèo đèo lội suối trốn khỏi nhà, vì không muốn bị khinh thường, vì muốn được coi trọng, được sống cuộc đời tự do tự tại.
Cô đã quá ngây thơ.
Nếu muốn làm theo ý mình thì phải có tiền. Chưa nói đến sống thế nào, nếu tháng này không có lương, cô sẽ chẳng sống nổi.
Sảnh tiệm cắt tóc sáng trưng, ngoài kia trời tối đen. Ngoài đường, có kẻ chết vì lạnh. Cô phải ở trong nhà.
Vậy nên, đúng thế. Bị sàm sỡ, rồi sao nữa?
Vương Kết Hương nghe lời Khương Băng Băng, đi quét nhà.
Cô cúi gằm mặt, quét rất nghiêm túc, không buông tha dù chỉ một sợi tóc.
Sinh nhật của cửa hàng trưởng, tiệm cắt tóc phá lệ đóng cửa sớm, các đồng nghiệp hẹn nhau tới quán ăn khuya ăn đồ nướng và uống bia.
Vương Kết Hương đi cùng tập thể.
Bữa này có người khao.
Cô ăn một bữa tối miễn phí, cùng cười đùa với mọi người, ăn no kềnh càng thì thôi.
Trên đường về nhà, lúc qua cầu vượt, Vương Kết Hương bất ngờ gặp sạp hàng bán thỏ.
Những chú thỏ mà Vương Kết Hương thích nhất.
Đây chắc chắn là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của cô.
Cô chạy nhanh tới, ngồi xổm trước lồng sắt ngắm thỏ.
Mùa Đông gió to, gió lạnh thổi qua, cô và đám thỏ đều run rẩy vì lạnh. Cô nhìn lũ thỏ đáng yêu, cái miệng im thin thít lâu ngày lại nói râm ran.
“Hì, thỏ ơi, các em cũng đến từ nơi rất xa đúng không?”
Đám thỏ dựng tai nghe cô nói chuyện, mắt thỏ chú mục vào cô.
“Dù đã đến thành phố rộng lớn, nhưng vẫn bị nhốt trong lồng sắt bé tí. Cũng đành chịu thôi, nhỉ?”
Vương Kết Hương thở dài thườn thượt.
Lũ thỏ lặng lẽ tụ tập trước lồng sắt.
Thấy chúng lắng nghe, cô càng nói hăng say hơn.
“Mùa Đông lạnh thật đấy, các em có thấy lạnh không?
“Chị cũng muốn mọc một lớp lông trắng thật dày như các em.
“Hôm nay các em có được ăn no không? Phải ăn nhiều thêm nhé.”
Cô trút hết những cảm xúc mình nín nhịn suốt một ngày ra ngoài.
Cô rất muốn vuốt ve chúng, sờ nắn bàn chân nhỏ không có thịt lót ấy.
Tiếc rằng không được, lũ thỏ bị nhốt trong lồng sắt, Vương Kết Hương bị nhốt ngoài lồng sắt.
Họ đều không có tự do.
Cô chớp chớp mắt, hai mắt cay cay, trong lòng trống rỗng, như bị thủng một lỗ.
“Này.”
Chủ sạp thấy cô ngồi đấy mãi thì sốt ruột.
“Cô thích quá thì mua một con đi.”
Vương Kết Hương lắc đầu với anh ta.
Cô rụt cổ vào khăn quàng, đứng dậy, rời khỏi quầy hàng.
……
Đến cửa nhà, Vương Kết Hương bị chủ nhà chặn lại.
“Con bé này, bác đã miễn tiền cọc cho mày, mày đừng nộp muộn tiền thuê nhà nữa chứ?”
Vương Kết Hương không hiểu rõ tình hình: “Dạ? Cháu đã nộp tiền thuê nhà tháng này rồi mà.”
“Ý bác là tiền thuê nhà tháng sau,” Bác chủ nhà dừng một chút, thấy cô vẫn ngẩn ngơ thì giải thích tiếp: “Phòng trọ trên thành phố đều phải trả trước tiền trọ một tháng, mày phải nộp cho bác vào đầu mỗi tháng.”
“Cuối tháng này cháu nộp cho bác được không ạ?”
Lúc này Vương Kết Hương lấy đâu ra tiền trong túi, đừng nói 200 tệ, 50 tệ cô còn chẳng có.
“Hồi trước cháu không có việc, nhưng cháu tìm được việc mới rồi ạ, phải tới cuối tháng cửa hàng mới trả lương……”
Họ đang nói chuyện dở chừng, hàng xóm cách vách của cô về đến nhà.
Chủ nhà chào hỏi anh ta.
“Tiểu Ân, về nhà muộn thế à?”
Anh hàng xóm gật đầu với bà bác, đi vào phòng.
Vương Kết Hương đứng ở ven tường, nghĩ đến chuyện tiền nong, cô uể oải ỉu xìu cúi đầu.
“Ban nãy nói đến đâu rồi nhỉ?” Bác gái chủ nhà quay đầu nhìn cô: “Bây giờ mày nộp tiền nhà cho bác được không?”
Cô xoa xoa tay, nói khẽ khàng: “Cháu thật sự rất xin lỗi bác, bây giờ cháu không có nhiều tiền thế ạ……”
“Thôi được, muộn nhất là cuối tháng, không có lần sau.”
Chủ nhà khoanh tay, vẻ mặt không bằng lòng lắm.
“Chỗ này của bác tuy tiện nghi khá đơn sơ, nhưng ở vị trí đẹp, không thiếu người thuê. Bác nói toẹt ra nhé, nếu cuối tháng này mày không nộp tiền phòng, thì đừng trách bác cho người khác thuê.”
“Cuối tháng cháu nhất định sẽ nộp ạ!”
Vương Kết Hương cảm kích khom lưng: “Cảm ơn bác ạ, cảm ơn bác ạ.”
Cô quyết tâm làm việc tử tế.
Còn những chuyện kì quặc khó chịu kia, nhịn được thì phải nhịn, không sao cả.
[HẾT CHƯƠNG 37]