*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài đang là buổi tối, vậy mặt trời ban nãy đi đâu rồi?
Dù có là mộng du cũng không thể giải thích những chuyện cô từng trải qua. Ô cửa sổ tan hoang trong phòng ngủ, chiếc giường không cánh mà bay, chuyến bay đêm và hòn đảo Thỏ Con, tất cả cảm nhận và ký ức đều vô cùng rõ ràng.
Đột nhiên Vương Kết Hương nhớ ra.
“Ân Hiển!”
Cô cầm di động lên, gọi vào số máy mà mình đã nằm lòng.
Vẫn như mỗi lần trước đó, thông báo vẫn là số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.
Vậy nên anh ta đột nhiên bốc hơi, không phải vì trốn tránh cô, mà là do anh ta bị trói lên một hòn đảo kì quái, biến thành một chú thỏ.
“Trong những bộ phim trước đây, nữ chính thông minh gặp phải sự kiện siêu nhiên thì xử lý thế nào nhỉ?”
Vương Kết Hương nghĩ mãi mà không ra.
“Có nên báo cảnh sát không ta? Mà báo xong thì biết giải thích tình cảnh của anh ta thế nào?”
Cô còn chưa suy nghĩ ra kết quả, một tiếng động kì lạ đã vọng tới từ ô cửa sổ tan nát.
Vương Kết Hương đi qua nhìn, không thể tin nổi vào mắt mình.
Con hạc giấy kia lại tới nữa! Nó hướng mặt về phía cô, vẫy vẫy cánh ngoài cửa sổ.
“Mày quay về đấy à?” Dù gì lúc trước nó cũng biến ra từ giường của cô, Vương Kết Hương né ra để nó có chỗ vào phòng.
Hạc giấy đổi hướng, quay đuôi về phía cô, càng vẫy cánh mạnh hơn.
Trông tướng nó thế này…… “Mày muốn cõng tao đi à?”
Vương Kết Hương xua tay liên tục: “Tao vừa về xong, không đi đâu.”
Lời từ chối của cô làm cánh của con hạc giấy dừng lại. Nó trôi lặng lờ giữa không trung, chiếc đuôi dài bắt đầu hạ xuống, phẳng ra, lại khôi phục hình hài chiếc giường ban đầu của mình.
Thật ra không đi cũng được hả? Chỉ cần cô không muốn thôi.
Rồi sau đấy thì sao? Ân Hiển vẫn ở trạng thái mất tích trong thế giới của cô, cô không thể để anh ta bị nhốt ngoài đảo được.
Lòng Vương Kết Hương bỗng thấy bực bội, cô quát con hạc giấy: “Đừng biến hình!”
“Mày chờ tao một lát, ít nhất để tao thay bộ đồ dày dặn rồi hẵng đi.”
Cô mở tủ quần áo, lấy chiếc áo phao ấm áp ra, nhanh nhẹn mặc tử tế, kéo khóa lên. Nhớ tới tình hình trên đảo Thỏ Con, cô lại chạy tới phòng kho, lấy một cây búa ra khỏi hộp dụng cụ.
Hạc giấy đã biến đổi đến độ chỉ còn một bên cánh, chính là bên có viết “Đến đảo của anh đi”.
Vương Kết Hương ôm cây búa trong lòng, nhắm hai mắt lại, nhảy khỏi cửa sổ lên chiếc giường lơ lửng giữa không trung. Chiếc giường nhỏ trũng xuống vì sức nặng của cô, ván giường nhanh chóng sụp xuống, hóa thành một con hạc giấy.
“Đi thôi, đến hòn đảo của anh ta.”
(Hình minh họa đảo Thỏ Con, được đăng trên Weibo, credit như trên ảnh)
Chỉ mới lần thứ hai mà cô đã ngựa quen đường cũ. Vương Kết Hương quấn hai tay quanh cổ hạc giấy, biết nên để chân vào đâu. Cô ngồi ở một vị trí rất thoải mái.
Đầu cô nghĩ tới rất nhiều lời muốn nói với Ân Hiển, nghĩ mãi nghĩ mãi, cô lặng lẽ nhắm mắt lại.
Trái Đất tắt đèn, bầu trời đêm tĩnh lặng.
Trong thành phố chẳng có ai mất ngủ, trăng cũng thiếp đi.
Hạc giấy lại hạ cánh trên đảo Thỏ Con lần nữa, Vương Kết Hương tụt xuống khỏi cánh nó, ngáp một cái thật to.
Cô nhìn xung quanh, không thấy thỏ con đâu.
Cô phát hiện, những bụi cỏ trên đảo dường như đã mọc cao lên không ít. Thêm nữa, trước đó lúc rời khỏi đảo Thỏ Con, rõ ràng cô đã thấy mặt trời mọc, sao bây giờ trời lại tối? Từ lúc rời đảo đến khi trở về mới có bao lâu đâu, cô vừa về đến nhà đã bị đón đi ngay mà.
Bao nhiêu câu hỏi cuồn cuộn dâng trào, nhưng chẳng có ai có thể giải đáp thay cô. Vương Kết Hương bóp cổ tay: Những quyển tiểu thuyết kỳ ảo cô từng đọc đều có trang bị một hệ thống cho nhân vật chính, phụ trách việc giải đáp nghi vấn và phân chia nhiệm vụ cho nhân vật chính. Cô cũng muốn có dịch vụ đấy.
Thôi, cứ đi tìm Ân Hiển trước vậy.
Cô vừa quay đầu lại, đỡ phải tìm, anh ta đứng ngay sau lưng cô.
Một chú thỏ be bé, ôm một cái bình cao ngang nó. Thỏ ta đứng cách cô một đoạn, quan sát cô với vẻ mặt nghiêm túc.
(Hình minh họa thỏ Ân Hiển, được tặng cùng sách xuất bản tại Trung Quốc)
“Vẻ ngoài hiện tại của anh không hợp để nhíu mày đâu.”
Vương Kết Hương cúi người, quẹt mũi anh ta: “Đừng bảo với tôi là anh lại không nhận ra tôi nhé.”
Chú thỏ vẫn còn nhớ cô: “Thật ra tôi có dự cảm tối nay cô sẽ tới.”
Kết hợp với cảnh tượng mình đã chứng kiến, cô hỏi: “Anh chờ tôi ở đây lâu lắm sao?”
“Không lâu,” thỏ ta nói: “Bốn ngày.”
Thỏ ta đưa chiếc bình trong lòng mình cho cô, thả lỏng mày theo lời cô: “Cho cô này.”
Vương Kết Hương nhận bình ngửi thử, là mùi hương quen thuộc.
Chiếc bình đựng nước ép cà rốt.
Cô mếu máo, vẻ mặt hơi kì lạ: “Anh nhớ ra rồi à?”
“Nhớ ra cái gì?”
Mấy năm trước Vương Kết Hương có tật, thi thoảng sẽ bị quáng gà. Tật này không nặng lắm, chỉ bị một thời gian thôi, cứ tới tối mắt cô lại mờ. Trước kia Ân Hiển hay ép nước cà rốt cho cô uống. Cô không thích uống, anh ta cứ ép cô phải uống, đáng ghét ghê lên được.
“Không có gì,” Vương Kết Hương đậy nắp bình, hiếu kỳ hỏi: “Anh lấy đâu ra nước ép cà rốt thế?”
Thỏ ta đáp rất tự nhiên: “Trên đảo có cà rốt, ổ thỏ có máy ép nước.”
Vương Kết Hương không khỏi tưởng tượng tới quá trình làm ra nước ép cà rốt: Chú thỏ trắng múp míp thở hổn hà hổn hển nhổ cà rốt, nhổ xong thì vác về ổ, sau đấy đeo tạp dề, ép từng củ cà rốt thành nước. Quái lạ gớm ghê nhỉ?
Cô lắc lắc đầu, phẩy hình ảnh trong não đi, nhắc lại câu hỏi lần trước còn chưa hỏi xong.
“Tại sao ổ của anh lại tên là Nhà của Ú Nu?”
“Ai mà biết được,” Câu trả lời của Ân Hiển chẳng có ích tẹo nào: “Lúc tôi tới nó đã có tên như thế rồi.”
Vương Kết Hương rất muốn gào to vào mặt thỏ ta: Ú Nu là tôi đấy!
Nhưng anh ta không nhớ được cô, không nhớ được những chuyện thuộc về cô, cho nên cô cũng chẳng có lý do gì để quát nạt anh ta, như thế lại có vẻ vô cớ quá.
“Tôi phải làm anh nhớ ra tôi mới được.” Vương Kết Hương lẩm bẩm hạ quyết tâm, siết chặt chiếc bình trong tay. Nước ép cà rốt, vẫn đáng ghét như từ trước tới giờ.
Dáng vẻ của cô làm chú thỏ kinh ngạc: “Ký ức về cô rất quan trọng đối với tôi sao?”
“Không quan trọng!”
Vương Kết Hương nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi về phía những căn nhà trên đảo.
Căn nhà ở gần tấm biển gỗ nhất, ngay đầu con đường lát đá, là một căn nhà đắp đất màu xám, Ân Hiển từng nói: Đó là nhà ở quê của bố anh ta, anh ta sinh ra ở đó.
Căn nhà đất này xây chủ yếu bằng gạch, khung cửa sổ đã ngả vàng ngả xám, nhưng cửa kính lại trắng toát. Vương Kết Hương đi đến cạnh cửa, cánh cửa sắt rỉ sét lớn này phải có chìa mới mở được, then cửa thì kéo mãi không nhúc nhích.
Cô đạp mạnh mấy cái vào cửa. Tuy cánh cửa này rỉ sắt, nhưng lại rất chắc chắn.
Đành phải thử đập búa lên cửa sổ vậy, Vương Kết Hương lần tay vào ngực áo, lấy ra đạo cụ mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Phát hiện ra chuyện cô muốn làm, Ân Hiển luôn có dự cảm không lành với ngôi nhà này thử ngăn cản: “Lỡ trong nhà có quái vật, cô đập cửa nó xổng mất thì sao?”
Vương Kết Hương tìm góc độ để đập, nghe thỏ ta nói thế, cô chẳng thèm quay đầu lại.
“Có quái vật thì đánh quái vật.”
Nhịp cùng những tiếng búa nện cốp cốp, cô phân tích rõ ràng hợp lý cho thỏ ta nghe.
“Anh ấy à, bình thường chỉ biết kiếm tiền, chẳng đọc tiểu thuyết, cũng không chơi game. Anh bảo anh cảm thấy những ngôi nhà này kì lạ, vậy thì chắc chắn nó có thông tin ẩn, cần chúng ta tới tương tác với nó.”
Kính của ô cửa sổ này không phải loại kính bình thường, đập búa mấy lần mà không vỡ. Vương Kết Hương chọn một góc nhỏ trên cửa sổ, thử đập từng phần kính.
Chú thỏ thở dài thườn thượt.
“Đừng sợ. Có quái vật cũng hay, đánh bại nó rồi, anh sẽ khôi phục trí nhớ. Kịch bản trong game toàn thế. Nếu không có quái vật thì lại càng khỏe, biết đâu trong đấy có gì hay để ăn chơi, mang thêm ít máy xay thịt máy đánh trứng máy làm bánh về cho ổ thỏ của anh, nâng cao chất lượng cuộc sống khốn khó của anh.”
Vương Kết Hương nói vậy để khiến bầu không khí thoải mái hơn, nhưng vẫn chẳng an ủi nổi Ân Thỏ.
Cô càng đập hăng say, người chú thỏ càng run lập cập.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Vương Kết Hương dừng việc đập cửa sổ, cô đi đến bên cạnh thỏ ta, bế thỏ ta lên, bỏ nó vào túi trên chiếc áo phao dày dặn mình đang mặc. Chiếc túi này rất sâu và phẳng, chú thỏ ngồi trong túi giữ mép túi, thò mắt và tai ra ngoài.
Cô nói: “Tôi khỏe lắm, chạy cũng giỏi nữa, gặp phải chuyện gì không hay, tôi sẽ chạy trốn siêu nhanh.”
“Khỏe lắm” nói cấm có sai. Tiếng “Choang choang” vang lên, lớp kính cửa sổ chắc chắn bị cây búa của Vương Kết Hương đập lủng một lỗ.
Bây giờ họ có thể nhìn vào trong nhà. Có lẽ vì đèn không bật nên trong nhà tối đen như mực.
“Oa oa oa!” Góc cửa sổ vỡ vừa hay ở ngay gần cửa sắt, Vương Kết Hương hưng phấn xắn tay áo, thò tay vào lỗ hổng trên cửa sổ.
Sờ soạng một lát, cô thành công tìm đúng vị trí tay nắm cửa bên trong.
Cô nhấn một cái, cánh cửa sắt kẽo kẹt từ từ mở ra.
“Vào xem nhé?” Vương Kết Hương hỏi ý kiến Ân Hiển.
Thỏ ta rầu rĩ đồng ý: “Ừ.”
Cô đẩy cánh cửa rỉ sét nối tới quê nhà thời thơ ấu của Ân Hiển.
Cô mang theo anh, trở về nơi tối đen như hũ nút kia.
[HẾT CHƯƠNG 3]