*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ bảy, Vương Kết Hương dậy thật sớm.
Để chuẩn bị sẵn sàng cho việc gieo giống, cả nhà họ cùng ra quân, đi cày xới đất nhà mình.
Bố đội mũ rơm đi trước, Vương Kết Hương cầm nông cụ theo sau.
Bà cụ nhà hàng xóm cách vách thấy họ, bèn chào hỏi: “Nhà anh Vương đi cày đấy à?”
“Vầng,” bà nội cười đáp: “Ba anh con giai nhà bác đều ở nhà cả ạ?”
“Vâng bác, chúng nó rảnh, tôi để chúng nó làm, thế là tôi được nhàn.”
“Tôi hâm mộ nhà bên đấy quá,” bà nội liếc mắt nhìn đám con gái nhà mình: “Đẻ con giai vẫn hơn, con giai nó giỏi, nó biết làm lụng, có sức khỏe.”
Mặt bà hàng xóm đầy vẻ kiêu ngạo: “Đấy lại chả đúng quá, tôi có phúc, bụng con dâu tôi cũng giỏi.”
Vương Kết Hương thấy rầu rĩ trong lòng.
Cô cảm nhận được cơn bực tức chua xót bùng lên, đang “ào ạt” dồn lên đỉnh đầu. Cảm giác phẫn nộ không thể diễn tả này cực kỳ quen thuộc, dường như luôn túc trực bên cô. Cô xử lý nó gần như theo bản năng, điều chỉnh hơi thở, chuyển sự chú ý sang chuyện khác, đợi nó lắng lại.
Vương Kết Hương cúi người, ngoan ngoãn cần cù tập trung vào mảnh đất dưới chân, tiếng tán dóc lải nhải vẫn vọng tới bên tai.
“Dâu nhà bác trẻ, trông lại kháu, bảo con giai bác cố hơn tí, đẻ thêm mấy đứa nữa là đâu vào đấy.”
“Ôi, tôi cũng muốn nó đẻ, nhưng nó thì……” Bà nội hạ giọng: “Chỉ được cái mã, trông thì đẹp, mà không đẻ đái được gì.”
—— Nói mãi không xong à?
Ánh nắng chói chang, Vương Kết Hương lau mồ hôi trên trán, nhìn lên không trung.
Không hợp lý.
Đầu cô váng vất ong ong, cô nhìn mặt trời chằm chằm, cảm thấy không thở nổi.
Thế giới này rất không hợp lý……
Trí óc mê mang bỗng dưng sáng rõ, Vương Kết Hương nhìn về phía hai cụ bà.
Cuộc trò chuyện giữa bà nội và bà cụ cách vách thay đổi ngay trong khoảnh khắc ấy.
Giọng vẫn là giọng cũ, nhưng lời nói ngữ điệu lại đổi khác, vẻ khắc nghiệt chân thật trước đó đã bị mài trơn nhẵn.
“Đẻ con giai hay con gái cũng đều là con. Bác nhìn cháu gái bác đi, cũng được phết chứ đùa.”
“Đúng vậy, Kết Hương nhà tôi thi đậu cấp 3, nó giỏi giang lắm. Nó học giỏi lại biết vun vén việc nhà, tôi thương đứa cháu gái này nhất đấy.”
Vương Kết Hương sững sờ tại chỗ, cảm giác khó chịu quái dị trong cơ thể liên tục hành hạ cô.
“Kết Hương……” Có người dịu dàng gọi cô.
“Kết Hương!” Tay mẹ quơ quơ trước mắt cô.
Đôi mắt Vương Kết Hương tụ vào tiêu điểm, nhìn thấy gương mặt quan tâm của mẹ.
“Mẹ?” Cô bình tĩnh lại, cố tươi tỉnh, cười với mẹ: “Sao vậy ạ?”
“Con chảy nhiều mồ hôi quá, ra nghỉ ngơi dưới gốc cây một lát đi.” Mẹ đưa cho cô một chiếc khăn tay.
“Con không sao.” Vương Kết Hương nhận khăn tay, tiếp tục cúi người cuốc đất.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Cô nói với bản thân: Có lẽ mệt mỏi quá nên bị ảo giác thôi, không có gì bất ổn cả.
Ruộng nhà không lớn, cày mấy tiếng là xong.
Vương Kết Hương xoa phần eo nhức mỏi, dọn hết nông cụ mang về nhà.
Ăn xong bữa trưa, cô và mẹ chuẩn bị đi bắt cá bên dòng suối nhỏ.
Nhưng trước khi ra ngoài, cô còn phải làm một việc.
Vương Kết Hương mở tờ giấy viết thư đầy những dòng đối thoại ra, viết một hàng chữ ở dưới cùng.
【 Tớ ra suối chơi đây, mong bên cậu thời tiết đẹp, 】
Cô vốn định nói thêm gì đấy, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi, cô đổi dấu phẩy cuối cùng thành dấu chấm.
Vương Kết Hương rầy rà chưa chịu ra ngoài, liếc mắt liên hồi về bàn học, may mà vẫn chờ được bức thư hồi âm có tốc độ siêu nhanh của cậu.
【 Hôm nay trời vẫn mưa, cậu đi chơi vui nhé. 】
“Kết Hương, đi thôi.” Mẹ gọi cô.
“Con tới liền ạ.” Cô gấp thư cẩn thận, xách lưới đánh cá lên.
Dòng suối ngay gần nhà cô quá nhỏ nên không có tên chính thức.
Vương Kết Hương gọi thẳng nó là “Suối nhỏ nhà mình”, phân nó về lãnh địa nhà cô.
Suối nhỏ nhà mình nước cạn nhưng trong, xung quanh mọc đủ loại cây cỏ.
Mẹ tìm một tảng đá phẳng, hai người ngồi đấy, ngâm chân trong dòng nước.
Sự mệt mỏi do lao động suốt buổi sáng được dòng nước lạnh lẽo cuốn đi. Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót lảnh lót trong núi. Gió thổi qua ngọn cây, tầng tầng lớp lớp lá cây xô vào nhau, vang lên những tiếng sột soạt.
Vương Kết Hương dựa lên vai mẹ, hai mẹ con cùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô có thể nghe thấy tiếng thở của mẹ, nên cô hít vào thở ra cùng nhịp với nhịp thở của mẹ.
—— Mẹ ngủ rồi sao?
Vương Kết Hương mở một mắt, ngắm khuôn mặt đang say ngủ của mẹ.
Mẹ có hàng mi rất dài, lông mày mảnh như lá liễu, khuôn mặt dịu dàng nhã nhặn.
“Mẹ ơi,” cô nhẹ giọng hỏi: “Sao mẹ đẹp thế?”
Mẹ cười nói: “Kết Hương cũng đẹp.”
Cô bĩu môi, không đồng ý: “Kết Hương không đẹp.”
“Đẹp mà.”
Mẹ nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
“Kết Hương có khuôn mặt hiền hòa, mắt to, mũi nhỏ thanh thanh, môi cũng rất đáng yêu. Kết Hương tốt tính lương thiện, hoạt bát cởi mở, lại cần cù dũng cảm. Ai nói Kết Hương không đẹp? Kết Hương là đẹp nhất.”
Cô bé chun mũi, nhào vào lòng mẹ làm nũng.
“Con muốn ở bên mẹ mãi mãi.”
Mẹ ôm cô, vuốt tóc cô: “Cô ngốc ạ, sau này không lấy chồng à?”
“Không lấy đâu.”
“Gặp được người mình rất thích cũng không lấy à?”
Kết Hương gật đầu, vẻ mặt khinh thường: “Con chả thèm thích ai đâu.”
Mẹ thở dài: “Làm sao khống chế được việc thích ai đấy cơ chứ.”
Cả buổi chiều, Vương Kết Hương đều bắt cá bên bờ suối với mẹ.
Mẹ cô bắt được hai con cá to, Vương Kết Hương bắt được một con cá nhỏ. Chút thu hoạch này tuy không chứa đầy được xô nước họ mang theo, nhưng cũng đủ để ăn một bữa tối nay.
Trên đường về, hai mẹ con nhìn thấy một bụi hoa trắng mới nở trên núi.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Vương Kết Hương chạy tới đó.
Cô chọn một đóa hoa đẹp nhất trong bụi hoa, ngắt nó xuống, bỏ vào chiếc túi trước ngực.
Về đến nhà.
Vương Kết Hương đi thẳng về phòng, bắt đầu viết thư.
【 Tớ chơi vui lắm. Nước suối lạnh, cá con bơi qua bơi lại quanh chân; quả dại chín rồi, tớ ăn nhiều lắm. Mẹ tớ bắt được hai con cá, tớ bắt được một con cá trích nhỏ, vì nó bé quá, nên tớ phóng sinh rồi.
Đúng rồi, hôm qua tớ có nói với cậu, hoa trên núi nở rồi.
Lúc về tớ có ngắt một bông, định tặng cậu nè, không biết cậu có nhận được không. 】
Cô bọc đóa hoa nhỏ bằng giấy viết thư, sau đó thả nó vào phong bì thật cẩn thận.
Sau đó không lâu, phong thư phồng phồng biến mất, bao gồm cả đóa hoa trong ấy.
Vương Kết Hương nâng mặt, ngồi chờ trước bàn.
Lần này cậu hồi âm hơi lâu, mẹ nấu cá xong, cả nhà phải ăn tối, cô đành rời khỏi bàn.
Ăn hết bữa cơm, cô chạy về phòng, lá thư của cậu rốt cuộc cũng tới.
“Sao lại phồng lên?” Vương Kết Hương mở nó ra, hơi hụt hẫng: “Không gửi được hoa à?”
Nhưng không phải.
Trong giấy viết thư là một túi kẹo dẻo QQ nhỏ, vị đào mật.
Thư ghi: 【 Nhận được hoa của cậu rồi, cảm ơn cậu. 】
Vương Kết Hương chưa ăn cái này bao giờ!
Cô mở túi kẹo, lấy ra một viên.
Kẹo màu hồng phấn, thơm thơm, đàn hồi.
Cô nhai nó, nâng mặt bằng cả hai tay, cười ngây ngô.
Chỉ ăn một viên, lại không đừng được mà ăn thêm.
“Cậu ấy thích ăn gì nhỉ?” Vương Kết Hương suy tư.
À! Thích ăn cay.
Vườn rau trước nhà cô có trồng ớt.
Vương Kết Hương tung tăng nhảy nhót ra vườn rau tìm ớt cay của cô.
Bốn quả ớt cay trông còi cọc như nhau, còn chưa cao đến đầu gối cô.
“Kệ vậy.”
Vương Kết Hương nhẫn tâm ngắt hết đám ớt xuống.
Cô rửa sạch mấy quả ớt, lau khô, bọc kín trong giấy.
Cô nắn nót từng nét viết thư cho cậu: 【 Đây là ớt cay tự tay tớ trồng đấy. 】
Thư của cậu lần nào cũng cụt lủn, cô viết có mấy chữ đã dài bằng thư của cậu.
Vương Kết Hương nhịn đống lời lảm nhảm của cô, ghi thêm ba chữ cầm chừng.
【 Cay lắm đấy! 】
Nhưng nếu cậu ấy ăn cay rất giỏi thì chắc cũng chẳng thấy cay mấy đâu.
Vương Kết Hương đổi câu thành: 【 Tớ cảm thấy cay lắm đấy! 】
Liệu cậu ấy có nghi ngờ khả năng ăn cay của cô không nhỉ?
Có nên bảo cậu ấy là cô cũng giỏi ăn cay lắm không?
Cây bút máy do dự viết thêm một hàng chữ nhỏ nữa.
【 Cậu phải cẩn thận lúc cho vào đồ ăn nhé, tớ cảm thấy cay lắm đấy! 】
“Ui chà, thế này lại dong dài quá.”
Vương Kết Hương đập đầu cộp cộp lên bàn.
Lòng đầy lo âu, cô lại gạch dòng chữ kia đi.
[HẾT CHƯƠNG 28]