Giọng cô quá to, làm đôi tình nhân nhỏ sửng sốt tại trận.
Vương Kết Hương thở phì phò hổn hển, ngực phập phà phập phồng, khiến cô có vẻ rất cần một cái bình oxy.
Vẻ mặt của đương sự bị cô mắng lúc này……
Vương Kết Hương không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của anh ta bây giờ.
Hai cánh môi mỏng mím chặt, hàng lông mày tràn ngập sự khinh miệt khinh thường, đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Ân Hiển cười khẩy một tiếng, nói với Hà Thiện: “Không cần tìm bóng nhựa nữa.”
“Ai thèm chơi bóng với chả nhựa của anh?”
Cô trợn mắt, ưỡn ngực.
Tuy rằng thấp hơn anh ta, nhưng cô cố vượt qua anh ta ở khoản khí thế.
“Làm sao, mẹ anh bảo nhóc là anh dễ tính lắm hả?”
Vẻ mặt và giọng điệu của Ân Hiển đều lạnh buốt.
“Nguyên nhân nhóc ăn nói thô lỗ với người hơn tuổi mà mình mới gặp lần đầu là?”
Vương Kết Hương xắn tay áo cao lên. Nếu không vì cô quá lùn, phải nhón chân mới đánh được anh ta, thì cô đã vả cho Ân Hiển một cái ra trò.
“Anh đã nói tôi là mối tình đầu của anh.”
Khóe miệng anh giật giật. Nửa mặt trên nghiêm túc, nửa mặt dưới phải vội che lại bằng tay.
Hà Thiện không giỏi nhịn như anh, chị phì cười thành tiếng.
Vương Kết Hương đột nhiên xoay người, nhìn chị ta chăm chú với ánh mắt sắc lẻm.
“Anh là đồ lừa đảo! Trước kia anh từng có bạn gái, bị tôi bắt quả tang rồi nhé.”
“Ờ này, bé con à.” Hà Thiện khoác cái mác người lớn lên, chuẩn bị dạy dỗ cô.
Vương Kết Hương giơ tay chặn đứng lời chị, phẫn nộ bình luận.
“Không thể tha thứ. Cô gái này, lại còn xinh đẹp nhường đây.”
Cô đưa mắt lên xuống đánh giá chị ta, miêu tả chuẩn xác: “Da bao trắng, tóc bao dày, dáng bao xinh, nữ tính khỏi bàn.”
Hà Thiện được khen sướng cả người, hỏi Ân Hiển bằng khẩu hình.
“Con bé này bị làm sao thế?”
“Chắc bị ma ám.” Anh nói.
“Ân Hiển!”
Hai bên khóe mắt của Vương Kết Hương đều nhỏ lệ: “Về sau dù anh có biến thành thỏ, thành cua, thành rùa, cũng đừng tới tìm tôi. Tôi không bao giờ để ý đến anh nữa.”
Dứt lời, cô lao đi với tốc độ chạy nước rút 100m, rời khỏi mảnh đất thương tâm này.
Ánh mắt Ân Hiển đuổi theo, chỉ thấy một bóng lưng chạy mất dạng.
*
Vương Kết Hương ấm a ấm ức nhồi bóng một mình ở một khoảng đất trống.
Quả bóng nhựa này là do chú trông cửa trong xưởng xe hơi cho cô, chú ta thấy cô nhảy tới nhảy lui ngoài cửa phòng trực, bèn tìm quả bóng, kêu cô ra chỗ vắng vẻ chơi một mình.
Tại sao Vương Kết Hương lại nhảy tới nhảy lui?
Bởi vì, kinh chưa! Thế giới này có vách ngăn.
Ở hai thế giới trước đó, Vương Kết Hương theo sát Ân Hiển không rời một bước, hoàn toàn không biết chuyện này. Bây giờ, cô đang tổn thương ê chề, muốn tìm chỗ nào đấy để yên lặng một mình mà cũng không được.
Chắc chắn không thể cứu Ân Hiển nữa, không phải cô đã nghĩ vậy từ đầu sao?
Vương Kết Hương tự hỏi bản thân: Rốt cuộc anh ta đã khiến mình ngoan ngoãn làm culi trong mấy căn nhà này thế nào nhỉ? Suy cho cùng vấn đề là ở đâu?
Điều khiến cô lung lay, là dòng chữ “Đến đảo của anh đi” trên cánh con hạc giấy, “Nhà của Ú Nu” trên đảo Thỏ Con, chú thỏ đáng thương nói mình bị mất trí nhớ kia, hay là ly nước ép cà rốt quen thuộc?
“Hình như tất cả đều làm mình rung rinh.”
Vương Kết Hương tức tối, vỗ bóng nhựa bốp bốp.
Ghét ghê. Thật ra, lúc đi ra khỏi căn nhà đầu tiên, cô đã nghĩ đến chuyện không giúp đỡ anh ta nữa.
Cô luôn hết lòng với anh ta, cứu anh ta khi anh ta bị kẻ xấu bắt cóc, dạy anh ta học thơ cổ. Còn anh ta thì sao? Lúc quay về đảo Thỏ Con, cô chỉ hỏi chú thỏ trước kia đã xảy ra chuyện gì, thỏ ta còn đáp đầy phòng bị: “Không nói có được không?”
Khi đó cô nên kiên định: Dù có mất trí nhớ hay không, tên quỷ đáng ghét này mãi mãi là quỷ đáng ghét.
Hừ.
Thật ra cũng không thể đổ hết lỗi lầm cho mình được, tại hai căn nhà trước đó thành công đến nhẹ nhàng quá thôi.
Cô có thể lựa chọn nên tới đảo Thỏ Con hay không, Ân Hiển thời bé trong những căn nhà ấy rất yếu ớt, rất cần sự giúp đỡ, phương hướng giúp đỡ anh ta cũng rất rõ ràng…… Nếu tiện một tay, thì giúp anh ta không phải là bình thường lắm sao?
Tóm lại, thế giới này không thể cứu nổi!
Dù Ân Hiển có quỳ xuống xin mình, mình cũng……
Đang nghĩ ngợi dở chừng, cô chợt liếc thấy bóng dáng anh.
Vương Kết Hương lạnh lùng cao ngạo bắt quả bóng nhựa bằng một tay, hếch cằm, chờ anh qua đây.
Ân Hiển sải bước nhanh, mắt nhìn thẳng, đi về phía bốt điện thoại kế phòng trực.
“Giả vờ gọi điện thoại chứ gì?”
Cô nghĩ bụng. Giây tiếp theo, anh ta nhét card điện thoại vào, cầm ống nghe lên.
“……”
Hai ba phút sau, Ân Hiển nói chuyện điện thoại xong.
Vương Kết Hương đứng ở chỗ dễ thấy, đợi anh ra khỏi bốt điện thoại.
“Khụ khụ.”
Một mùi lạ bỗng lan tỏa trong không khí.
Cô ném bóng nhựa đi, che mũi lại bằng hai tay, những vẫn bị sặc vì mùi hôi bất ngờ này.
Màn sương mù màu xám không thể tiêu tán nhanh chóng bủa vây lấy cô.
Xa xa, tiếng người ồn ào vọng lại. TV đang phát một bài hát, vì có quá nhiều tiếng động hỗn loạn, nên khó phân biệt được đấy là bài nào, nhưng hình như cô đã từng nghe bài hát này không lâu trước đây.
Cô đang cố gắng ngẫm nghĩ, người đằng sau bỗng đụng phải cô.
“Cô nhóc à.”
Người nọ đỡ bả vai cô, hỏi: “Cháu chắn trước cửa làm gì?”
Cô nhóc? Kiểu xưng hô quái dị này nghe quen quen.
Vương Kết Hương không khỏi cúi đầu, nhìn đôi tay đôi chân ngắn ngủn…… Chờ đã, những âm thanh nền quen thuộc đột nhiên bùng nổ trong tai cô.
Cô ngẩng đầu lên lần nữa, thấy căn phòng náo nhiệt chật ních đám người xào bài.
Ân Hiển ngậm thuốc lá ngồi ở trong cùng, cô thì đứng ngoài cửa ký túc xá công nhân.
Mồ hôi lạnh lập tức túa đầy sống lưng Vương Kết Hương.
Thế giới này, hình như đã quay lại điểm bắt đầu.
[HẾT CHƯƠNG 12]