Đưa Em Đến Hòn Đảo Của Anh

Chương 11: Xưởng sửa chữa ô tô




[Ký túc xá công nhân]

Chương 11: Xưởng sửa chữa ô tô

Hiệu ứng tỏa sáng của lần này khá khác biệt, bóng tối mờ dần theo vòng tròn.

Vương Kết Hương đứng tại chỗ không nhúc nhích, đút tay vào túi. Khi phát hiện chú thỏ đã biến mất, cô cúi xuống nhìn túi mình.

Không biết túi đựng thứ gì, phồng phồng tỏa sáng long lanh. Cô sờ mó đào bới, lấy ra một quầng sáng.

Quầng sáng rơi xuống gần đó, tan ra. Lấy cô làm trung tâm, toàn bộ không gian dần sáng lên.

“Khụ khụ.” Vương Kết Hương che mũi, bị mùi khói xộc tới bất thình lình làm sặc.

Cô quạt gió bằng tay, chờ đợi khung cảnh xung quanh sáng hẳn lên. Nhưng dường như luôn có một màn sương mù không thể tiêu tan lượn lờ trước mắt cô.

Ầm ĩ.

Phía trước có tiếng người ồn ào.

Tiếng cười đùa, tiếng mắng mỏ, tiếng TV, tiếng người cất cao giọng nói, tiếng xào bài sột soạt, tất cả hòa thành một khối.

Hôi hám.

Mùi trà để qua đêm, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi dầu mỡ, mùi gió thổi ra từ quạt trần, cùng quánh lại chung với nhau.

Vương Kết Hương đứng trước cửa ký túc xá của Ân Hiển, dần nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.

“Ký túc của kỹ sư đây sao?” Cô lẩm bẩm: “Ký túc xá công nhân gì mà còn giống hội đỏ đen hơn cả hội đỏ đen thật vậy?”

Căn phòng này vốn rộng rãi, nhưng vì bên trong đông người, lại lắm đồ đạc hỗn tạp, nên trông vô cùng chật chội.

Bốn chiếc bàn, sàn nhà, giường sắt, đều có người chiếm cứ. Trong phòng, kẻ đánh bài Tây, người chơi mạt chược, đây vây xem, đấy nghỉ ngơi…… Họ mặc quần áo lao động của xưởng ô tô, Vương Kết Hương thậm chí không tìm thấy bóng dáng Ân Hiển ngay.

Cô đang tìm hoa cả mắt, bỗng bị ai đấy va vào lưng.

Cô quay đầu lại, thấy một ông chú trung niên cao to, mặc áo sơ mi xanh dương.

Có lẽ chú này cũng không nhìn đường, vô tình đụng phải cô.

Chú ta đỡ vai cô, hỏi: “Cô nhóc, cháu chắn cửa làm gì?”

—— Cô nhóc?

Vương Kết Hương cảm thấy kiểu xưng hô này rất kỳ quái.

Khi đi vào thế giới của Ân Hiển, chẳng phải cô cũng nên ở lứa tuổi tương xứng…… Vương Kết Hương cúi đầu nhìn: chân và tay ngắn lại, quần áo cô mặc co lại ít hơn so với thế giới trước. Lần trước size S, lần này size M.

Được rồi.

Lần đầu 4 tuổi, lần thứ hai 8 tuổi, lần thứ ba.

Cô ngẩng đầu hỏi ông chú trung niên: “Chú cảm thấy cháu giống mấy tuổi?”

“Cháu ấy hả?” Chú ta đưa mắt đánh giá trên xuống: “Có vẻ chưa tốt nghiệp tiểu học, 11-12 tuổi gì đấy?”

“Cháu đoán là 12 tuổi.”

(Hệ 12 năm Trung Quốc: 6 năm tiểu học, 3 năm cấp 2, 3 năm cấp 3. 12 tuổi tương đương lớp 5-6)

Vương Kết Hương thở dài: Mỗi lần chuyển thế giới, có vẻ mình sẽ tăng 4 tuổi nhỉ?

Thôi được rồi, 12 thì 12 vậy.

Cô thay đổi giọng điệu, ngọt nhạt hỏi: “Chú ơi, cháu tới tìm Ân Hiển, chú có quen anh ấy không ạ?”

“Cháu tìm A Hiển à, quen chứ quen chứ.”

Chú ta gào vào trong phòng: “A Hiển, có người tìm.”

Một chàng trai trẻ để tóc húi cua đi ra từ chỗ trong cùng của bàn bài. Vương Kết Hương nhìn người đó chuyên chú, đúng là Ân Hiển thật.

Anh ta mặc một cái áo ba lỗ, bên dưới là quần yếm công nhân, cà lơ phất phơ ngậm điếu thuốc trong miệng.

So với hồi hai người mới quen nhau, anh béo hơn một tí, cũng sáng sủa hơn một tẹo.

Với chiều cao hiện tại, cô phải hơi ngửa đầu thì mới nhìn vào mắt anh được. Ân Hiển đi tới, chào hỏi người đàn ông kia, nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn cô.

“Anh Từ, con nít nhà ai đây?”

Ông chú nhún vai: “Chả biết. Tự nó đứng ngoài cửa, bảo tìm chú mày.”

Mắt Vương Kết Hương xoay tới lui, không biết phải bịa chuyện thế nào mới ăn vạ Ân Hiển được đây.

Anh dụi thuốc, cúi người, nhìn thẳng vào cô.

Đầu Vương Kết Hương kẹt máy ngay trong chớp mắt, bị anh nhìn thế này, cô bỗng thấy hơi căng thẳng.

Chủ yếu là, lâu lắm rồi không gặp.

Mày rậm môi mỏng, đôi mắt sắc bén. Ai bị anh nhìn chăm chú, sẽ có cảm giác như bị ngoắc vào móc câu. Cô ngoan ngoãn bất động tại chỗ, cẩn thận nhìn lại anh.

“Không biết.”

Anh không nhìn cô nữa, Vương Kết Hương mau mắn tóm lấy cánh tay anh.

“Em biết anh đó, Ân Hiển, mẹ anh bảo em tới tìm anh.”

Cô nhớ anh từng nói với cô: Hồi anh lên cấp 3, cha mẹ ly hôn, anh ở với bố. Theo quan sát của Vương Kết Hương, Ân Hiển rất ít khi liên lạc với mẹ. Có điều cô không chắc anh ít liên lạc với mẹ từ thời cấp 3, hay là sau khi từ mặt gia đình hồi bỏ việc ở xưởng sửa chữa ô tô.

Lời cô nói khiến anh cau mày.

Ngay sau đó, Ân Hiển đứng thẳng dậy, bỏ cô lại, quay về bàn mạt chược ban nãy.

Lòng Vương Kết Hương giật nảy: Chẳng lẽ cô đã nói gì sai, anh ta lờ tịt cô luôn sao?

Dù bị ăn bơ, cô cũng phải nghĩ cách lôi anh ta ra khỏi xới bài.

Cô mặt dày đi vào, xuyên qua những tiếng xào bài ồn ã, tới tận trong cùng.

Ân Hiển đang nói chuyện với ông chú cô gặp ngoài cửa.

“Anh Từ, anh vào lấp chỗ cho em. Em ra canteen ăn một bữa đã, buổi chiều em qua thăm xưởng.”

“Ờ ờ được thôi,” anh Từ vui vẻ đồng ý: “Chú ăn xong thì cứ về chơi tiếp. Ở xưởng có người lo rồi, mắc gì chú phải nhọc lòng.”

“Vâng.” Anh cầm chiếc áo công nhân vắt trên lưng ghế lên.

Cả xới bài đều để ý động tác của anh, vội vàng lên tiếng: “Áo lao động của chú bẩn thế rồi mà còn mặc à?”

Ân Hiển cười haha lấy lệ: “Không sao, bẩn quen rồi.”

Anh Từ tiếp lời: “Kìa, A Hiển, anh bảo chú này, chú xuề xòa quá rồi đấy.”

“Thay cái áo sạch đi,” có người lẩm bẩm: “Dù sao mày vào canteen ăn cơm, chứ có lên xưởng đâu.”

“Bên này có áo đấy.” Ông anh ngồi trên bàn ném cho anh cái áo mới.

Ân Hiển nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Mặc quần áo lao động xong, anh quay đầu, thấy Vương Kết Hương đã đi tới đây, bèn ra hiệu cho cô đi cùng với mình.

Cô đã nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị nói thêm gì đấy, ví dụ như cô là con gái của bà con xa bên đàng ngoại của anh vân vân. Nhưng Ân Hiển không hỏi lại nữa.

Họ đi thẳng khỏi ký túc xá mù mịt chướng khí, không khí lập tức không còn hôi hám như trước nữa.

Ân Hiển sải bước rộng, đi đằng trước.

Vương Kết Hương cun cút theo sau, như một cái đuôi nhỏ sau mông anh.

Nơi này khác với những thế giới cô từng trải qua.

Ân Hiển thời bé rõ ràng cần trợ giúp, cô giúp anh ta vì người lớn phải giúp trẻ con. Nhưng nay, trẻ con là cô, anh ta lại là người lớn. Thế này thì phức tạp khó đoán rồi, cô hoàn toàn không biết mình phải làm gì ở đây.

“Bao giờ mẹ anh tới đón nhóc?”

Ân Hiển dừng lại bất thình lình, đầu cô cụng phải lưng anh.

“Để em nghĩ đã.”

Vương Kết Hương nhìn vào mắt anh, thử nói: “Tối nay ạ?”

Anh mím môi.

“Bà ấy sống tốt không?”

“Tốt quá đi ấy chứ,” Vương Kết Hương không khỏi tò mò: “Vậy là, anh nghĩ em là gì của anh?”

Anh hỏi lại đầy lạ lùng: “Chẳng lẽ nhóc không phải là đứa con ở gia đình mới của mẹ anh à?”

“Đúng đúng, chính thế đấy.”

Vương Kết Hương chửi thầm: Anh giỏi bịa chuyện gớm, còn hợp lý hơn cả lý do họ hàng xa của tôi.

“Bây giờ anh định đưa em đi ăn ạ?”

Cô đã nghe anh ta nói chuyện với anh Từ, bây giờ họ đang trên đường đến canteen nhỉ?

“Ăn là mình anh ăn thôi. Ở đây không có chỗ cho trẻ con đâu, anh tìm cho nhóc quả bóng nhựa, ra ngoài mà vỗ chơi một mình.”

“……”

Vô tình quá đấy Ân Hiển ạ.

Hiện giờ cô là một đứa trẻ, một bé gái đáng yêu. Sợ bị bỏ rơi, Vương Kết Hương định làm nũng để đánh thức nhân tính của Ân Hiển.

Cô húng hắng giọng, níu vạt áo của anh: “Anh hai à, đừng bỏ em lại mà. Em cũng muốn ăn cơm, ăn cơm xong anh chơi với người ta đi.”

Ân Hiển chẳng thèm nhếch mi: “Tự chơi đi, anh không chơi.”

Ngón tay cô vòng qua vạt áo anh, giật tới giật lui, áo anh bị kéo lệch cả đi: “Anh chơi với người ta đi, người ta chơi một mình chán lắm.”

Ân Hiển bỏ tay cô ra, mặt lạnh te, không hề suy chuyển.

“Hồi nhỏ anh đây toàn chơi một mình, chơi hơi bị vui luôn.”

“Vớ vẩn, hai người chơi chung, cười càng tươi hơn.” Cô tận mắt thấy, tận mắt trải nghiệm mà.

Đang nói chuyện dở, họ đi tới một dãy văn phòng gần ký túc.

Ân Hiển giơ tay gõ gõ cửa sổ, một cô gái yểu điệu đi ra từ văn phòng.

Chị ta mặc chiếc váy hoa nhí thời thượng, mái tóc dài chấm eo, làn da trắng trẻo mềm mại như đậu phụ, đẹp chói lóa.

Thấy anh tới, chị ta tươi cười rạng rỡ mở cửa cho anh.

“Giờ này anh không chơi mạt chược với mọi người à, mà còn rảnh tới tìm em?”

Cô gái kia chỉnh trang lại bộ đồ lao động tuềnh toàng của Ân Hiển rất đỗi tự nhiên.

Đầu Vương Kết Hương toàn là dấu chấm hỏi. Cô liếc mắt nhìn Ân Hiển, anh lại chẳng có ý né tránh, rất hợp tác đứng yên tại chỗ.

“Em có bóng nhựa không? Hoặc đồ chơi trẻ con khác ấy?”

“Chẳng rõ nữa, em phải tìm đã, anh tìm bóng nhựa làm gì?” Cô gái hỏi xong thì mới phát hiện đứa trẻ bên cạnh Ân Hiển.

Vương Kết Hương chống nạnh, hai mắt phun ra lửa, căm tức nhìn họ.

“Cô ta/Con bé này là ai?” Hai cô gái đồng thanh lên tiếng.

“Trả lời em trước!” Vương Kết Hương chen vào giữa họ, tách hai người đang thân mật ra.

Anh nói câu đầu: “Bạn gái anh.”

Rồi nói câu sau: “Con đàng kia của mẹ anh.”

Cô gái khom lưng, nhéo nhéo mặt Vương Kết Hương.

“Bé con, chị tên là Hà Thiện, em có thể gọi chị là chị Tiểu Thiện.”

Mặt Vương Kết Hương đã méo đi vì tức, giờ còn bị kéo má, nên đã méo nay còn méo hơn.

Cô kiềm cơn giận lại, lẩm nhẩm tên cô gái nọ.

Ác Ôn, Hiền Lành.

Còn hai cái tên nào nghe tình tứ hơn thế này nữa không?

(Ân Hiển gần âm với âm hiểm = ác ôn, Hà Thiện gần âm với hòa thiện = hiền lành)

Chỉ thua mỗi anh tên Cà Chua, nàng tên Xào Trứng.

Cơn tức dồn lên não, giờ phút này, trăm lời muốn nói của Vương Kết Hương hóa thành một câu.

“Ân Hiển, anh đi chết đi!”

[HẾT CHƯƠNG 11]