Buổi sáng sớm khi ánh rạng đông chỉ mới bắt đầu nhô lên ở phía xa xa ngoài biển. Tô Thanh Hà đã thức dậy, cô vừa thay xong một bộ đồ thể thao đang chuẩn bị cùng với Hoàng Kỳ Duyên ra bờ biển chạy tảng bộ thì đã gặp ngay ba mình gọi lại “ Thanh Hà mau qua đây nói chuyện với ba một lát đã… “
Tô Thanh Hà biết là ba mình muốn nói chuyện gì, cô nhìn đồng hồ đeo trên tay một cái rồi đi đến chỗ ông Tô Định Hải đang ngồi uống trà cùng ông Hoàng Hữu “ Cháu chào bác Hữu.. “ cô cúi đầu chào ông một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh ba mình. Lúc này ông Tô Định Hải giả vờ như đang suy tư chốc lát rồi lại hỏi con gái mình “ Con đã đọc tin tức trên báo ngày hôm qua chưa…? “
Cô không bất ngờ khi nghe ông hỏi câu này, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh điềm nhiên như chẳng quan tâm cô chỉ ngắn gọn trả lời dứt khoát.. “ Con không quan tâm đến mấy cái tin tức vớ vẩn đó, dù sao thì một nữa tin tức đó cũng là sự thật… Con sẽ không vì mấy cái tin nhảm này mà chối bỏ con của mình đâu.. “
Nghe cô nói như vậy hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi ông Tô Định Hải làm bộ đanh mặt lại giọng điệu nghiêm túc nói “ Tại sao lại không quan tâm, con không quan tâm danh tiếng của con thì cũng phải quan tâm đến danh tiếng của gia đình, của ba mẹ chứ…? Nếu cứ để mặc người ta muốn viết thì viết như vậy người ngoài nhìn vào mặt mũi của ba mẹ phải dấu đi đâu đây.. “
“ Ba à chuyện này ở bên trong ba biết rõ là như thế nào mà, tại sao ba lại nói như vậy chứ..? “ Tô Thanh Hà mặt mày nhăn nhó, cô không hiểu tại sao ba mình biết những chuyện trên báo đều là tin nhảm mà vẫn ngồi đây chỉ trích mình, cô không hiểu ba mình đang có ý định gì nữa.
--- Dừng, không có ba với con gì ở đây hết… Dù là chuyện gì đi nữa thì sự thật hiện tại con đã làm mẹ, làm mẹ nhưng không có chồng… Như vậy con nói xem nếu người ta hỏi con con sẽ trả lời như thế nào..? Ông Tô Định Hải vẫn một bộ muốn đặt nặng vấn đề lên để cho con gái mình bắt đầu lo lắng, như vậy thì kế hoạch ép buộc của ông mới có thể thành công được.
Ông Hoàng Hữu ngồi bên cạnh thấy hai cha con nói chuyện có vẻ căng, tuy ông biết là ông bạn già của mình đang diễn trò nhưng ông cũng nể khả năng diễn xuất của ông Tô Định Hải thật, nghĩ trong lòng thì như thế nhưng ngoài mặt thì ông vẫn hùa theo ra vẻ khuyên ngăn “ Này này ông Hải à, có gì từ từ nói… Ông đừng gồng mình mà nói với cháu nó như vậy chứ.. “
“ Không sao đâu, tôi chỉ muốn nói cho nó hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề thôi… “ ông Tô Định Hải lén nháy mắt với ông Hoàng Hữu rồi vẫn ra vẻ cứng rắn nói.
Tô Thanh Hà ngồi suy nghĩ những lời ba mình nói, cô cũng biết lời ba mình nói là đúng, mặt dù mình không cần phải quan tâm đến chút danh tiếng này, thế nhưng ba mẹ mình thì lại khác những chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ xã giao và công việc của hai người rất nhiều, cô trầm tư suy nghĩ nhưng không biết phải làm thế nào cho phải. Cô bắt đầu dao động tâm tư chợt nghĩ đến chuyện gì đó, trong lòng cô giật thót một cái tim đập thình thịch, cô ngước mặt nhìn ba mình do dự một chút hỏi “ Vậy, vậy ý của ba là muốn con làm thế nào “
--- Trước khi chỉ cách cho con, ba muốn hỏi lại con một câu… Con có thật sự sẽ vì con của mình mà làm tất cả hay không?... Ông Tô Định Hải thấy con gái mình đã động tâm tư, ông lại bắt đầu đưa ra những câu hỏi phụ để biết chắc chắn suy nghĩ của con gái mình rồi mới đi vào vấn đề chính.
--- Dạ thưa ba, con sẽ vì con của mình mà bất chấp tất cả..! Tô Thanh Hà cương nghị không chút do dự mà trả lời ba mình.
--- Con chắc chắn sẽ không hối hận chứ…?
--- Dạ, con chắc chắn…! Tô Thanh Hà khó hiểu, cô không hiểu tại sao ba mình lại hỏi dây dưa lòng vòng nhiều như vậy.
--- Vậy được rồi, nếu con đã chắc chắn rồi thì ba cũng nói thẳng… Con mau kết hôn đi…!
Tô Thanh Hà trợn mắt kinh ngạc trước lời nói thẳng thừng của ba mình, cô nhất thời không biết phải trả lời như thế nào thì giọng ông Tô Định Hải lại vang lên hỏi tiếp “ Con đã suy nghĩ chuyện mà Kỳ Linh đã đưa ra đề nghị với con thế nào rồi? “
Nghe đến câu hỏi này thì cô đã biết ba của cô nói lòng vòng nãy giờ, bây giờ đã đi vào vấn đề chính rồi. Thế nhưng khi nghe trực tiếp như vậy cô cũng không tránh khỏi sự nao núng trong lòng và không biết phải đáp lại như thế nào, bởi vì từ hôm đó đến giờ mặc dù cô đã không ít lần nghĩ đến chuyện này, nhưng nghĩ thì thì nghĩ vậy thôi chứ nếu xảy ra thật thật thì bảo cô làm sao mà đối mặt được đây, trong khi cô và Hoàng Kỳ Linh chỉ vừa mới quen biết còn chưa đến một tháng. Nhưng mà giả sử nếu thật sự phải kết hôn thì cô mong muốn hôn nhân của mình ít nhất cũng phải có một chút xuất phát từ tình yêu, hoặc là ít ra cô cũng phải hiểu rõ một chút về người mà mình sẽ cưới làm chồng, thế nhưng giữa cô và anh ta có sao? Không, hai người hiện tại nhiều lắm thì đôi lúc chỉ quan tâm nhau một chút, còn lại đa phần là cãi nhau và điều quan trọng là cô vẫn không hiểu rõ được tính cách hiện tại của anh ta là như thế nào. Từ lúc mới gặp nhau cho đến bây giờ cứ mỗi lần gặp anh ta thì cô lại phát hiện anh ra của lần trước và anh ta của lần sau không giống nhau quả thật làm cho cô không thể nào hiểu nổi. Như vậy bảo cô làm sao mà lấy anh ta làm chồng rồi cùng anh ta sống chung được cơ chứ, vì vậy cô muốn suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định cho nên cô cắn chéo môi lưỡng lự một lát rồi tạm ứng phó trả lời.
--- Chuyện này ba để cho con suy nghĩ ngày hôm nay nữa đã, đến tối con sẽ trả lời mọi người… Thôi con phải đi chạy bộ một lát đã, ba với Bác Hữu ngồi chơi nha..! Tô Thanh Hà nói xong rồi mang theo vẻ mặt trầm tư rời đi. Lúc này chỉ còn lại hai người ông Hoàng Hữu bưng ly trà nhấp một ngụm thưởng thức rồi lại nhìn ông bạn mình hỏi.
“ Ông nói xem, liệu con bé nó có đồng ý chuyện hôn nhân này hay không? “
Ông Tô Định Hải cũng nhấp một ngụm trà, vẽ mặt ông mang theo ý cười bình thản đáp “ Yên tâm đi, chín phần là đồng ý rồi, tính cách của con bé tôi rất rõ, nếu nó đã chắc chắn sẽ vì một chuyện quan trọng nào đó rồi thì nhất định sẽ không thay đổi không hối hận đâu… Lúc nãy tôi đã hỏi dò nó để xác nhận rồi… Nó sẽ vì con gái mà chấp nhận tất cả...“
“ Ừ nếu vậy thì tôi cũng phải dặn dò cái thằng trời đánh kia một chút mới được, nếu không chỉ sợ nó sẽ làm hỏng hết chuyện của chúng ta.. “ Xong hai người ngồi bắt đầu tính sang chuyện khác, tính toán trước mọi trường hợp mọi tình huống, những chuyện mà hai người tính toán lúc này nếu để cho người ngoài nghe được chắc cũng phải trợn to mắt mà kính nể hai ông bố này.
OoO
Tô Thanh Hà vừa đi suy tư đi đến chỗ hẹn với Hoàng Kỳ Duyên từ lúc nào cũng không biết, cô theo quán tính mà dừng lại như người mất hồn đứng ngơ ngẩn. Hoàng Kỳ Duyên thấy biểu hiện của cô nàng tâm trạng nặng trĩu như vậy, cô đưa tay vơ qua vơ lại trước mặt Tô Thanh Hà thấy cô nàng không có phản ứng, cô đưa tay nắm lấy bả vai Tô Thanh Hà mà lung lay và gọi “ Chị dâu, chị dâu chị làm sao vậy? “
Tô Thanh Hà giật mình cười trừ cho qua, cô xua tay ý bảo không có chuyện gì “ Gần trễ rồi chúng ta mau chạy vài vòng rồi về tắm rửa, lát nữa phải cùng mọi người đi ăn sáng nữa.. “
Hoàng Kỳ Duyên cảm thấy kỳ quái nhưng cô vẫn chạy theo bên cạnh Tô Thanh Hà, cô do dự một chút rồi cũng không nhịn được lên tiếng hỏi “ Chị dâu, tại sao chị lại thất thần như vậy… Có phải anh hai lại ăn hiếp chị không? Chị cứ nói với em để em đi giúp chị cho anh ấy một bài học.. “
--- À không, không có, không liên quan đến anh ta… À mà cũng có liên quan một chút, nhưng mà không phải là ăn hiếp, chỉ là chút chuyện riêng thôi…!
--- Là vậy sao? Vậy là chuyện gì mà lại khiến cho chị nặng trĩu như vậy? Hoàng Kỳ Duyên vẫn hiếu kỳ tò mò lấn tới hỏi tiêp.
Tô Thanh Hà chỉ mỉm cười mà không trả lời, cô dừng một chút rồi lại bất chợt hỏi “ Mà Kỳ Duyên này, cô có thể nói cho tôi nghe anh hai cô trước đây và hiện tại là người như thế nào không? “
Hoàng Kỳ Duyên nghe hỏi như vậy như bắt trúng sóng của đài phát thanh, cô gật đầu lia lịa biểu hiện trên mặt như vừa vui mừng lại vừa hậm hực, cô đem toàn bộ chuyện trước đây của anh mình về tính cách lẫn sở thích và trình độ học vấn này nọ toàn bộ đều kể hết cho Tô Thanh Hà nghe. Tô Thanh Hà sau khi nghe xong ngay cả cô vẫn không giấu hết sự ngạc nhiên trên mặt, bởi vì theo như Hoàng Kỳ Duyên kể thì tên đầu gỗ kia trước đây là một tên công tử thư sinh như nhược, rất hiền lành lễ độ, sở thích cũng rất giản dị bình thường hoàn toàn không có ỷ vào gia sản nhà mình mà lên mặt hay ăn xài sang trọng. Học vấn cũng là đạt trình độ hạng nhất toàn khoa lại còn có nhiều tài lẻ, điều làm cô thật không hiểu nổi là một người như vậy, đang yên đang lành mà lại biến thành cái bộ dạng bất cần đời láu cá như và chăn hoa như hiện tại, đừng nói là người chứng kiến như Hoàng Kỳ Duyên cho dù là người nghe như cô cũng cảm thấy hai con người trước và sau sự khác biệt nhau quá lớn, gần như là hoàn toàn trái ngược nhau rồi.
Trong lúc cô đang thất thần mà dừng lại bước chân, giọng nói của Hoàng Kỳ Duyên lại vang lên mang theo sự cầu xin thành khẩn “ Chị dâu à, em muốn nhờ chị một việc… Xin chị hãy mang anh hai em trở lại như trước đây, xin chị hãy ở cạnh anh ấy để chỉ đường đi ngõ rẽ cho anh ấy… Có được không chị..? “
“ Tôi “ Tô Thanh Hà lại một lần nữa không biết trả lời như thế nào, cô đành tránh né câu hỏi rồi tiếp tục chạy bộ về phía trước, nhưng trong đầu lại càng nặng trĩu suy nghĩ.