Sau khi Tô Thanh Hà cùng Mộc Đào đưa Tina rời đi, nét mặt tươi cười hời hợt trên khuôn mặt Hoàng Kỳ Linh lập tức biến đổi trở nên đông cứng lại, anh lạnh nhạt nhìn Trần Phương Anh và Mộc Đằng có phần như tức giận nói. “ Năm năm trước cả hai vợ chồng các người đã đâm vào tim tôi một dao thật nhức nhói, nhưng cũng cảm ơn các người, nhờ có các người mà tôi đã hiểu ra được giá trị của bản thân mình. Bây giờ tôi đã có con và cũng sẽ có vợ, nếu các người vẫn còn muốn dây dưa không dứt thì đừng trách tôi tàn nhẫn với các người.. “
Trần Phương Anh lắng nghe Hoàng Kỳ Linh nói như đang thù hận, vì mục đích của mình nên cô ta nhẫn nhịn vẻ mặt không biểu cảm đứng lên trước nhìn Hoàng Kỳ Linh viện cớ muốn giải thích “ Anh à sự việc của năm năm trước thật sự không như anh nghĩ đâu, anh phải cho em cơ hội giải thích chứ… “
“ Cô không cần phải giải thích, bởi vì từ lúc cô quay lưng với tôi thì tôi đã biết cô là loại người gì rồi… Có thể tôi đã từng xem cô còn quan trọng hơn mạng sống của mình, nhưng toàn bộ đều là do trái tim tôi lúc đó bị mù cho nên mới như vậy, đã năm năm rồi cũng không còn gì vương vấn với nhau nữa.. “ Câu nói của Hoàng Kỳ Linh vừa dứt, Vũ Nhược Băng đang đứng bên cạnh đã trợn to hai mắt nhìn anh mà kinh ngạc. Bởi vì chuyện người yêu cũ của Trần Phương Anh năm trước cô biết một ít nhưng chưa từng thấy mặt của người đó bao giờ. Hôm nay thật không ngờ lại vô tình nghe được chuyện này, hoá ra người đàn ông mà năm năm trước Trần Phương Anh đã nhẫn tâm phản bội lại là Hoàng Kỳ Linh, lúc đó cô cũng đã từng tội nghiệp cho người con trai đó mà hết lời không ngừng khuyên ngăn cô ta, nhưng Trần Phương Anh lúc đó lại kiên quyết dứt khoát, dù cho cô có khuyên thế nào cũng không được nên thôi.
“ Anh, anh chính là người yêu cũ của Phương Anh trước đây sao? Vũ Nhược Băng ngạc nhiên hỏi.
--- Đó đã là chuyện quá khứ rồi, mà tại sao cô lại biết… À tôi quên mất cô là bạn của cô ta, chắc cũng đã biết được chút ít…! Hoàng Kỳ Linh thắc mắc, nhưng rồi lại nhớ ra cô gái này và Trần Phương Anh là bạn bè, hơn nữa còn có vẽ rất thân cho nên cô ta biết được thì cũng không có gì lạ.
--- Ừ tôi có biết một chút…!
Mộc Đằng nghiến răng nghiến lợi như đang nén giận liếc xéo Trần Phương Anh một cái, bởi vì anh ta biết lời mà người đàn bà này muốn giải thích là gì, chung sống bao nhiêu năm nay anh ta đã đi tuốt vào bụng của người phụ nữ này rồi. Chắc chuyện mà cô ta giải thích đến 90% là đổ hết mọi sai trái lên đầu mình để cô ta lấy sự thương hại của Hoàng Kỳ Linh rồi, thế nhưng anh ta cũng chẳng thèm quan tâm đến vấn đề này là mấy, chuyện mà anh ta quan tâm lúc này là Tô Thanh Hà.
Trong suy nghĩ của anh ta lúc này, chuyện Tô Thanh Hà có con mà không có chồng tất cả đều là do Hoàng Kỳ Linh đã lợi dụng cô ấy xong và rũ bỏ trách nhiệm. Vì thế lúc này anh ta mới tức giận chỉ vào mặt Hoàng kỳ Linh mà lớn giọng nói “ Cậu cứ đợi đấy, tôi sẽ không để cho cậu làm tổn thương Thanh Hà nữa đâu, từ giờ tôi sẽ theo sát cô ấy, cậu đừng mong có cơ hội lại gần cô ấy.. “
Một câu nói vô lý vừa phát ra từ miệng của Mộc Đằng, một trong hai chủ nhân chính của bữa tiệc ngày hôm nay. Hoàng Kỳ Linh thấy vừa tức giận và tức cười, anh nhìn Mộc Đằng như thể không còn lời nào để tả nên chỉ đành mỉa mai nói “ Anh đúng là can đảm quá ha… Ngay cả lời đê tiện như vậy mà cũng có thể nói trước mặt vợ mình… Tôi hỏi anh lấy tư cách gì để giữ vợ tôi không cho tôi gặp.. “
Vũ Nhược Băng đứng bên cạnh cũng cảm thấy lời nói của Mộc Đằng quá vô lý và quá đáng, một người ngoài như cô cũng không nhịn được mà lên tiếng chỉ trích anh ta “ Đàn ông như anh đúng là quá vô lại, tôi không hiểu nổi trái tim của anh được làm bằng gì mà lại có thể đối xử với vợ mình như vậy… Ở trước mặt vợ mà dám tuyên bố chuyện theo đuổi người con gái khác, thật không còn gì để nói. “
--- Cô là ai có tư cách gì xen vào chuyện của tôi… Chuyện của vợ chồng tôi các người vĩnh viễn cũng không thể hiểu được đâu…!
--- Hoàng Kỳ Linh tôi nói cho cậu biết, dù có thế nào tôi cũng sẽ không để cho cậu được toại nguyện đâu, tôi nhất định sẽ giúp Thanh Hà thoát khỏi bàn tay của cậu…! Mộc Đằng bị hai người chỉ trích coi thường, anh ta cũng chẳng quan tâm vẫn giữ nguyên ý định của mình nhìn hai người bằng ánh mắt kiên định nói.
--- Hừ, đàn ông như anh đúng thật là hết thuốc chữa… Tôi mà có người chồng giống anh chắc tôi bóp cổ cho anh ta chết cho xong…! Vữ Nhược Băng như hết chỗ nói, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại người mặt dày cứng đầu như thế này. Cô có phần tức giận nói với Mộc Đằng một câu, sau đó lại quay sang nhìn Trần Phương Anh giọng nói hoà hoãn xuống có phần thương cảm nói “ Phương Anh à, mình thật không thể hiểu nổi làm sao cậu có thể nhẫn nhịn chịu đựng được… Cậu không có gì để nói sao? “
Trần Phương Anh bày ra bộ mặt yếu đuối đáng thương, trong bụng lại đang nghĩ thầm “Hừ anh ta có làm gì thì đâu có liên quan đến tôi “ nhưng bên ngoài biểu cảm của cô ta lúc này như là người đang bị tổn thương giọng nói yếu ớt đứt quản như muốn khóc nói với Vũ Nhược Băng “. Nhược Băng à, mình buồn lắm mình cũng rất hối hận vì đã không nghe lời cậu… Mình xem như đây là quả báo mà mình phải chịu cho những gì mà mình đã gây ra “ lời nói của cô ta mang tiếng tuy là nói cho Vũ Nhược Băng nghe, nhưng ý tứ đằng sau chính là muốn nói cho Hoàn Kỳ Linh nghe.
--- Chuyện của cậu cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, mặc dù cậu có lỗi nhưng chuyện cũng đã qua rồi, cậu đã có gia đình anh ta là chồng cậu mà lại đối xử với cậu như vậy hai chuyện này hoàn toàn là không giống nhau…! Vũ Nhược Băng đỡ lấy Trần Phương Anh đang lung lay muốn ngã mà an ủi.
--- Nhược Băng à, mình thấy hơi mệt cậu đưa mình về phòng được không… Buổi tiệc tối nay coi như tiệc chiêu đãi bình thường, cứ để mọi người ăn uống xong rồi tự về thôi. Mình không muốn ở đây nữa…! Trần Phương Anh một bộ như muốn xỉu ngã dựa vào vai Vũ Nhược Băng để cô dìu đi.
Trong sảnh lúc này tất cả mọi người vẫn còn đó, vẫn theo lời của Trần Phương Anh buổi tiệc kỷ niệm đã bị hủy bỏ trở thành tiệc chiêu đãi vui chơi, tất cả tuy mất hứng thú vì thiếu đi nhân vật chính nhưng vẫn tích cực uống rượu cho say sưa rồi mới ra về. Còn Mộc Đằng và Hoàng Kỳ Linh hai người đầy mùi thuốc súng vẫn ve vãn trong sảnh tiệc, nhưng không ai nói câu nào mà chỉ thi thoảng liếc nhìn nhau rồi tích cực uống rượu, người này uống một ly thì người kia cũng không chịu thua uống một ly, cứ thế có không biết bao nhiêu ly rượu được rót ra rồi cạn sạch vào trong bụng của hai người. Tràn cảnh như đang thi uống rượu không ai chịu nhường ai cả, ánh mắt họ đôi lúc còn va chạm tóe lửa.
Tại bờ sông Sài Gòn, Mộc Đào lái xe dừng cạnh bờ sông rồi bước xuống xe mà đi tảo bộ từng bước chậm rãi trên bờ sông khuôn mặt phiền muộn đón những cơn gió hiu nhẹ thanh nhàn thổi lướt qua làm mái tóc cô bay nhẹ. Tô Thanh Hà cũng nắm tay Tina chậm rãi đi phía sau cô nhìn bóng lưng cô đơn của bạn mình, trong lòng cô dâng lên một cảm giác thương cảm, mặc dù trong chuyện này cô không có lỗi gì nhưng cô cũng không thể thanh minh hết sự thật với Mộc Đào, cho nên cô chỉ có thể chịu đựng giàu biết Mộc Đào sẽ rất giận mình. Đang lúc hai cô gái vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình thì lúc này Tina nhỏ nhắn giống như là một người chuyên gỡ rối chạy đến nắm tay Mộc Đào mà lay lay non nớt hỏi.
“ Cô Đào ơi cô đang giận mẹ cháu sao? “
Mộc Đào mỉm cười nhìn Tina đưa tay xoa đầu cô bé, nhìn khuôn mặt đáng yêu như quen thuộc của Tina cô vẫn cảm thấy mình như đang nằm mộng, cô bạn của mình mới ngày nào mình vẫn cho là một người kén chọn xinh đẹp như cậy mà đến giờ vẫn không chịu quen bạn trai, hoá ra mình đã nhầm, không phải là cô ấy không muốn quen bạn trai mà là cô ấy đã có người rất hoàn mỹ rồi, còn có cả một món quà nhỏ đáng yêu này nữa, như vậy cậu ấy còn cần gì nữa chứ mình đúng là ngốc mà.
--- Không, cô đã nghĩ thông suốt rồi… Cô sẽ không giận mẹ Hà của cháu đâu…! Mộc Đào cười nhẹ vừa xoa đầu Tina giọng nói vừa uyển chuyển dịu dàng.
Tô Thanh Hà nhìn biểu hiện của Mộc Đào như vậy thì thầm thở nhẹ trong lòng một hơi, cô biết tính cách bạn mình rất thoáng và thẳng thắng nhưng chuyện nào ra chuyện ấy, nếu cô ấy giận thì nhất định sẽ nói là giận, còn nếu hết giận thì nhất định sẽ nở nụ cười coi như là cho qua tất cả, vì vậy cô cảm kích nhìn Mộc Đào mà chân thành nói một tiếng “ Cảm ơn cậu đã hiểu cho mình Mộc Đào “
--- Cậy không cần phải nói vậy, lúc đầu mình cũng rất giận cậu. Nhưng rồi mình đã bình tĩnh mà nghĩ thông suốt rồi, so với cơn giận của mình thì những gì cậu đã phải trải qua và chịu đựng chắc chắn còn khổ sở hơn nhiều, vì thế mình quyết định tha thứ cho cậu còn là vì bảo bối đáng yêu này nữa… Nó thật giống cậu..! Mộc Đào bình thản không có nữa điểm khó chịu hay hờn dỗi nào nửa, cô vừa nói vừa nặng hai má tròn trịa của Tina mà cưng chiều thích thú.
--- Hả? Chịu đựng khổ sở? À ừ cũng chẳng có gì, dù sao thì nhà mình vẫn dư sức đủ điều kiện nuôi Tina mà...! Tô Thanh Hà ngạc nhiên không hiểu đang định hỏi lại, nhưng cô là người thông minh khi nhìn Tian cô chợt hiểu ra, hoá ra Mộc Đào đã liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra với mình, cô ấy tưởng rằng mình đã phải chịu đựng khổ sở mà nuối Tina. Vì vậy cô hơi ngượng nhưng vẫn ậm ừ xem như thừa nhận chuyện đó là có thật, miễn sao Mộc Đào không giận mình nữa là được.