Ông Tô Định Hải ngồi trầm ngâm suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra, mặc dù Tina đưa nhiều thứ chứng minh khiến ông vô cùng bất ngờ, từ trong nội tâm ông cũng có phần nào tin tưởng, nhưng cũng không thể tránh khỏi một chút thắc mắc cùng hoài nghi. Vì vậy sau một lúc im lặng, ông lại lên tiếng hỏi thêm một câu để xác nhận chuyện này.
--- Cháu à, như cháu đã nói đây chỉ một trong những cách để cháu chứng minh lời nói của mình. Vậy cháu còn cách nào khác để làm rõ hơn không…?
--- Dạ có thưa ông ngoại, cách còn lại cũng không xa lạ mà rất phổ biến để xác nhận quan hệ, đó chính là xét nghiệm Gen để xác nhận. Mắc dù hiện tại mẹ vẫn chưa sinh con ra, những trong tương lai con là con của mẹ vẫn mang trong mình một nửa dòng máu của mẹ, nếu như ông ngoại muốn đảm bảo thì ông có thể gọi bác sĩ riêng của gia đình mình đến đây trực tiếp lấy máu của con và mẹ đi xét nghiệm là được rồi…! Tina giọng nói trong trẻo, mỉm cười duyên dáng giải thích.
--- Như vậy cũng được sao? Tô Thanh Hà có chút hồi hộp hỏi.
--- Dạ được chứ mẹ…!
--- Như vậy cũng đúng, đây là cách tốt nhất để xác nhận quan hệ huyết thống… Vậy thì mau gọi bác sĩ Phát đến đây đi…! Bà Lam gật đầu đồng ý với lời nói của Tina, rồi nhìn chồng mình nói.
--- Ừ vậy để tôi gọi ông ấy đến, nhận người thân cũng không thể nhận bừa, nên có thể xác nhận được an toàn đúng kết quả thì tốt nhất…! Ông Tô Định Hải cũng đồng ý nói.
--- Dạ, vậy bây giờ Mẹ cho con mượn điện thoại một lát được không mẹ, chắc bây giờ ba đang rất lo lắng con muốn gọi cho ba để ba yên tâm…? Tina thấy mọi chuyện đã xong, trong lúc chờ đợi bác sĩ đến lấy máu, Tina chợt nhớ đến Ba mình liền lo lắng nhìn Tô Thanh Hà hỏi mượn điện thoại để gọi cho ba.
--- Ừ, được chứ… Điện thoại đây, nhưng con nhớ số điện thoại của ba con sao? Với lại con sẽ nói như thế nào với ba đây? Tô Thanh Hà rút điện thoại từ trong túi đưa cho Tina, nhưng rồi cô lưỡng lự một chút, cô thắc mắc không biết Tina sẽ nói thế nào với ba mình. Nhưng cô vừa dứt câu thì Tina đã cầm lấy điện thoại bấm xong số rồi gọi.
--- Ba ơi là Tina đây…
--- Hả? Tina con có làm sao không? Mau nói cho ba biết đi Tina…! Bên kia giọng của Hoàng Kỳ Linh đang vô cùng lo lắng và kích động vang lên, anh gấp gáp hỏi Tina.
--- Ba à con xin lỗi, tại lúc nãy con gặp mẹ, con nhớ mẹ cho nên đã cùng mẹ đến nhà thăm ông bà ngoại. Con xin lỗi vì đã không kịp nói với ba…!
“ Ai… Trời ơi, con ơi, tại sao lại nói như vậy chứ… Thiệt là xấu hổ chết đi được, lỡ như anh ta có hỏi thì mình biết trả lời như thế nào đây chứ… “ Tô Thanh Hà thì thầm, điều cô lo lắng chính là dù trong quá khứ hay hiện tại cô chưa từng một lần tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào, bây giờ tự dưng lại lòi ra một đứa con của hai người bảo cô làm sao mà giải thích đây.
--- Con gặp mẹ sao?... Trời ơi con gái, con làm ba lo lắng đến đứng ngồi không yên… Hiện tại con đang ở biệt thự Rain Toori phải không, đợi một lát ba đang đến đó… Mau chuyển máy cho mẹ con ba nói chuyện một lát..! Hoàng Kỳ Linh có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe Tina nhắc đến chuyện cô bé gặp mẹ, một tiếng trước, sau khi tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy Tina, anh đã nhận được thông báo của phòng truyền thông và đoạn video ghi hình, lúc mới xem người trong video anh thật kinh ngạc vì cô gái trong đó chính là Tô Thanh Hà, sau đo anh lại tò mò không biết Tô Thanh Hà muốn làm gì, muốn đưa Tina đi đâu, nhưng khi xem đến đoạn video được phóng to ra xem rõ hai khuôn mặt của Tô Thanh Hà và Tina thì cả hai anh em như dại ra, trong lòng cả hai đều nổi lên một sự nghi ngờ. Cuối cùng Hoàng Kỳ Linh quyết định phải làm rõ chuyện này nên đã gọi về cho ba mình hỏi địa chỉ nhà của Tô Thanh Hà nói là có chuyện cần bàn vì vậy lúc này cả hai anh em đang lái xe chạy đến khu Thảo Điền đến nhà Tô Thanh Hà.
--- Há, ba, ba đang đến đây sao, làm sao ba biết con ở đây chứ? Tina ngạc nhiên hỏi.
( Mẹ ơi, tiêu rồi ba đang đến đây. Ba muốn nói chuyện với mẹ nè) Tina lấy tay bịt loa điện thoại lại rồi nhìn Tô Thanh Hà giọng nói nhỏ như muỗi kêu không biết nên trả lời như thế nào, rồi liền đưa nhét vào tay Mẹ mình mà lè lưỡi tinh nghịch.
--- Con muốn xin mẹ với ông bà ngoại một chuyện, chuyện tối nay xin mọi người đừng nói cho ba và bất kỳ người nào biết, sở dĩ con nói với mọi người là vì không còn cách nào khác, vì hiện tại mẹ vẫn còn quá trẻ cho nên con mới phải cố gắng để chứng minh với mọi người, con không muốn có thêm người nào biết chuyện này bởi vì con không phải là người thuộc thời đại này cho nên càng nhiều người biết chuyện này thì sẽ càng rắc rối, quá khứ có thể sẽ vì sự xuất hiện của con ở đây mà phải thay đổi một số chuyện trong tương lai, con không muốn như vậy…! Tina thành khẩn nói.
Tô Thanh Hà nghe Tina nói cô cầm điện thoại do dự chậm chạp đưa lên tai nghe, giọng nói có chút gượng gạo mất tự nhiên nói “ Tôi, tôi nghe đây “
--- Đầu ướp đá, cô được lắm, rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ gì mà lại hành xử như vậy hả… Dù cô có muốn mang con bé đi thì cũng phải báo cho tôi biết một tiếng chứ… Cô làm như vậy cô không từng nghĩ đến cảm giác lo lắng của người làm ba như tôi sao? Hoàng Kỳ Linh vừa nghe giọng Tô Thanh Hà lên tiếng thì tức giận mắng một tràng, làm cho cô nàng giật mình quýnh lên.
Tô Thanh Hà vừa nghe đến câu đầu tiên mà người bên kia gọi mình, hai mắt cô trợn to lên vì kinh ngạc, sau đó lại nhăn mày lại mạnh miệng giống như thói quen đáp trả lời của Hoàng Kỳ Linh “ Anh, anh… Đầu gỗ ngang ngược, thiệt là tức chết, tại sao lại là anh… chuyện này tôi phải hỏi anh mới đúng, Tina nói là nó bị lạt nhưng vô tình gặp tôi cho nên nó muốn tôi đưa đi thăm ông bà ngoại… Nè tôi hỏi anh anh làm ba kiểu gì vậy, tại sao lại để lạt con gái như vậy hả? “
--- Bị lạt, con bé nói với cô như vậy sao? Con bé này thật là, còn dám vu oan cho ba nó nữa.. Được rồi cô cứ chờ đấy, tôi đang đến nhà cô, chúng ta còn rất nhiều chuyện cần phải nói cho rõ ràng…! Nói xong Hoàng Kỳ Linh cúp điện thoại, chân đạp ga tăng tốc chạy đi nhanh trên đường.
Tô Thanh Hà tắt máy xụ mặt, chu miệng nhìn điện thoại thì thầm “ Hừ, tôi sợ anh sao, muốn đến thì đến đi con cũng đâu phải của một mình anh… Hức “
30 phút sau, sau khi bác sĩ Phát đến lấy máu của Tina và Tô Thanh Hà xong rồi rời đi thì xe của hai anh em Hoàng Kỳ Linh cũng vừa chạy đến dừng trước cửa nhà Tô Thanh Hà, hai người xuống xe cúi chào hai vợ chồng ông Tô Định Hải “ Chúng cháu chào hai Bác “
Ông Tô Định Hải cười một tiếng nói “ Ừ Bác chào hai chái, hai cháu mau vào nhà đi, chúng ta từ từ nói chuyện “
--- Dạ ( Dạ)... Hai người đồng thanh đáp.
Mọi người cùng nhau vào trong nhà, Tina đang ngồi nói chuyện với Tô Thanh Hà, vừa thấy ba mình bước vào cô bé liền giật mình, sợ bị mắng nên định đứng dậy bỏ chạy đi trốn, nhưng còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Hoàng Kỳ Linh gắt giọng gọi đứng lại “ Nhóc con giỏi lắm, lại còn muốn trốn nữa… Con hù ba muốn đứng tim như vậy con vui lắm sao? “
Tina từ từ quay người lại, đôi môi nhỏ xinh đẹp phô ra một nụ cười lấy lòng, chạy đến nắm lấy tay ba mình lay qua lay lại nũng nịu nói “ Hì hì ba, con, con xin lỗi mà tại vì con sợ mẹ đi mất cho nên mới không kịp nói với ba… Ba đừng giận con nha… Ba đừng giận Tina nha ba.. “
--- Con đó Tina con có biết ba con thiếu chút nữa là rơi nước mắt vì con không? Con muốn mẹ dẫn đi thì cũng phải đợi ba con ra rồi nói với ba một tiếng cũng được chứ, tại sao lại làm cho mọi người lo lắng vậy hả?...! Hoàng Kỳ Duyên cũng có chút bực bội nhìn cô cháu gái bất đắc dĩ lên tiếng quở trách.
--- Được rồi hai người đừng trách con bé nữa, là do tôi vô ý đã mang con bé đi mà không nói trước… Tôi xin lỗi…! Tô Thanh Hà thấy hai anh em Hoàng Kỳ Linh trách cứ Tina nên cô vội vàng đứng ra nhận lỗi về mình, mặc dù từ đầu cô cũng là nạn nhân bị cô con gái bất đắc dĩ này lừa gạt, nhưng hiện tại trong lòng cô lại có chút vui mừng khi biết trong tương lai mình lại có cô con gái thông minh, xinh xắn dễ thương như vậy.
--- Được rồi, mấy đứa mỗi người bớt lại một câu đi, ngồi xuống rồi nói chuyện…! Nhận thấy tình hình đang có vẻ sắp có xu thế giằng co, ông Tô Định Hải được vợ mình tặng cho một cái nhéo vào tay nhắc nhở, ông liền hiểu ý rồi lên tiếng chen ngang họng của đám trẻ để họ bình tĩnh lại rồi tất cả ngồi vào ghế, bầu không khí lúc này chợt yên lặng lạ thường trong giây lát.
Mọi người ngồi xuống ghế, Tina nghe cô Ba nói ba mình đã lo lắng như thế nào, nhìn mặt ba thấy có vẻ đang buồn giận, cô bé cảm thấy có lỗi liền chạy đến ngồi cạnh ôm lấy cánh tay anh giọng nói thành khẩn nhận lỗi “ Ba ơi, ba đừng giận Tina, Tina xin lỗi ba ma, vì con thật sự rất nhớ mẹ cho nên đã không để ý đến cảm giác của ba… Con xin ba đừng có la mẹ nha ba “
Hoàng Kỳ Linh vẻ mặt dịu xuống đưa tay nhẹ vuốt tóc con gái, ánh mắt thì nhìn về phía Tô Thanh Hà rồi mỉm cười giọng cưng chiều nói “ Ba hiểu rồi, ba sẽ không giận nữa đâu… Vậy con mau nói cho ba biết, con xác nhận cái đầu lạnh kia là mẹ con sao? “
“ Này anh kia “ “ Thanh Hà ngồi yên “...! Tô Thanh Hà nghe Hoàng Kỳ Linh gọi mình như vậy, liền muốn nổi giọng cãi bướng nhưng đã bị ba mình hắng giọng ra hiệu bảo cô yên lặng. Ông cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe nói ba của Tina sẽ tìm đến đây, nhưng cũng không ngờ người đến lại là con trai của bạn mình, đều là người quen nên trong lòng ông cũng có chút nhẹ nhõm, lỡ như Tina đúng là cháu gái của mình thật thì mẹ của con bé chính là con gái mình và ba của con bé lại là con trai của bạn mình, là đứa con rể mà ông đã thầm chọn sẵn cho con gái mình. Thật ra lúc sáng ông và Ba của Hoàng Kỳ Linh đã gọi điện thoại nói chuyện với nhau đã đề cập tới vấn đề gắng ghép cho đôi trẻ này, nhưng hiện tại lại xảy ra việt như vậy, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu xác định được huyết thống với Tina, đến lúc đó công việc bà mai phải giao lại cho cô nhóc này rồi.