Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 94




Quỷ con? Là quỷ con Cung Tố Tâm nuôi? Chẳng lẽ cặp song sinh này cũng cắn nuốt hồn phách giống quỷ con biến dị của Đinh Hoằng Nhất ư?

Trong ký ức của trẻ con có khi sẽ lẫn với những thứ do bọn họ đoán ra, chưa chắc đã hoàn toàn là sự thật. Không biết cặp song sinh có thể ăn luôn Từ Tử Dụ hay không, nhưng quỷ con mà chúng nhắc tới hơn phân nửa chính là quỷ con do Cung Tố Tâm nuôi.

Hẳn Cung Tố Tâm đã sớm phát hiện sự khác thường của cặp song sinh, có lẽ bây giờ cô ta rõ hơn ai hết chúng là một đôi quái vật như thế nào. Với những thông tin vụn vặt, Hạ Mạc có thể kết luận chắc chắn cặp song sinh không phải là sinh mệnh dưỡng dục tự nhiên, năng lực quỷ dị của chúng cùng hình tượng trong mơ của Từ Tử Dụ càng khiến chúng trông như thành quả của một thí nghiệm nào đó.

Không khó để tưởng tượng trước kia khi gả vào nhà họ Thẩm, Cung Tố Tâm vội vàng muốn dùng con để đứng vững gót chân, vì thế đã nhờ tới một ít thủ đoạn bất chính để có mang cặp song sinh này. Chỉ không biết lúc Cung Tố Tâm đang mang thai có biết mình sẽ sinh ra một cặp quái vật như vậy không.

Biết thì không tính, nhưng nếu không biết, chỉ sợ khi Cung Tố Tâm phát hiện chân tướng thì hối hận xanh cả ruột. Có lẽ Cung Tố Tâm cũng đã sớm biết mình chỉ là một quân cờ, nhưng cô ta đã hãm sâu vào đó không thể kiềm nổi, cho nên mới phải tìm cách tránh né người nhà, không cho bọn họ bị cuốn vào chuyện của mình.

Hạ Mạc vốn còn lo rằng Cung Tố Tâm đã có một cặp song sinh, dù vẫn chú ý tới Cung Liệt nhưng sẽ có giới hạn. Bây giờ xem ra là cậu nghĩ sai rồi, mối uy hiếp chân chính của Cung Tố Tâm chính là Cung Liệt. Chờ về sau phải nghĩ cách nào đó để ép Cung Tố Tâm thoái vị, con chó điên lên không chỉ vượt rào mà còn cắn bậy. Cung Tố Tâm biết vị trí của Thẩm Nặc, nếu không biết cũng phải moi được càng nhiều manh mối từ chỗ cô ả càng tốt. Phải lội dưới nước mới có thể bắt được cá lớn.

Cung Tố Tâm vừa nuôi quỷ con vừa sinh một cặp quái vật, người nhà họ Thẩm không thể không hề hay biết, thậm chí nguồn tiền nhà họ Thẩm cũng đổ vào tổ chức không biết tên kia. Người nhà họ Thẩm, đặc biệt là Thẩm Bằng Phi cầm quyền nhà họ Thẩm đóng vai trò gì trong đó?

Trong lúc suy nghĩ, hai con quái vật đã kéo Từ Tử Dụ tới một cái động đen như mực, chúng lôi một tấm da gấu không biết từ đâu ra, cưỡng chế nhét Từ Tử Dụ vào, chỉ một lát sau, Từ Tử Dụ biến thành một con gấu bông ngây thơ thuần khiết. Khác với trong hiện thực, Từ Tử Dụ sau khi biến thành đồ chơi trong mơ vẫn có thể chạy nhảy. Nó là chủ giấc mơ, dưới tình huống không có ngoại lực quấy nhiễu, giấc mơ sẽ chủ động làm theo ý thức của nó.

Trong lòng nó rất muốn chạy trốn, vì thế nhanh chóng tìm thấy cơ hội bỏ chạy. Thừa dịp hai con quái vật nhỏ không chú ý, nó đã lẻn đi, giơ chân chạy thẳng vào bóng đêm. Nhưng trong tiềm thức nó vẫn cực kỳ sợ hai con quái vật kia, nó cho rằng mình trốn không thoát nổi, vì thế toàn bộ giấc mơ biến thành một huyệt động giống hệt mê cung. Chỉ thấy con gấu nâu ngây thơ liên tục cử động đôi chân ngắn, thở hổn hển chạy mấy vòng quanh huyệt động tối đen, tiếng quái vật thường xuyên xuất hiện bên tai nó.

Gấu bông muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng nó sợ tiếng động sẽ dẫn quái vật tới, dần dần, nỗi sợ của gấu bông chất chồng tới đỉnh điểm, dù có Mộng Chủng cố định, giấc mơ vẫn hơi rung lên.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Từ Tử Dụ sẽ mắc phải bóng ma tâm lý.

Mộng Mô con cọ vào lòng bàn tay Thẩm Nặc vài cái, nhảy xuống đất vẫy vẫy cái mũi dài, nói: “Tôi giúp nó thoát khỏi ác mộng, anh xem thử giúp nó biến về được không.”

“Được.”

Gấu bông trốn sau một tảng đá, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của quái vật càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, nó sợ tới mức cuộn tròn cơ thể, đôi vuốt béo tròn che tai run bần bật. Bỗng trong bóng đêm có một con thú trông thì giống hổ con nhưng lại mọc mũi dài chạy ra, tuy trông nó rất kỳ quái nhưng dễ thương hơn hai con quái vật luôn muốn ăn thịt nó nhiều.

Có lẽ nó cũng bị đám quái vật bắt tới đây!

Tuy Từ Tử Dụ bướng bỉnh nhưng tính tình không xấu, càng không có suy nghĩ xảo quyệt như người lớn, nó lo thú con bị bọn quái vật bắt được, vẫy tay ra hiệu đừng lên tiếng, bỗng ở phía xa có tiếng vang vọng tới, quái vật nghe thấy liền đi về phía phát ra tiếng động.

Chờ quái vật đi xa, gấu bông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi phịch xuống đất. Nó nhìn thú non, đè giọng nhỏ tiếng hỏi: “Cậu cũng bị bọn chúng bắt về à?”

Thú con vẫy vẫy cái đuôi, phát ra tiếng người: “Tôi tới cứu cậu, cậu đi với tôi.”

Giọng nói của thú con nghe có vẻ quen tai, nhưng tạm thời Từ Tử Dụ không nhớ nổi đã từng nghe ở đâu, chẳng qua trong tiềm thức nó vẫn tin tưởng thú con, không do dự mà đi theo phía sau.

Hạ Mạc dẫn Từ Tử Dụ đi vòng quanh hai lượt, rất nhanh, trước mặt bọn họ xuất hiện một chùm sáng.

Là lối ra!

Đúng vào lúc này, quái vật phát hiện ra bọn họ, bò cả tay chân chạy như bay tới chỗ bọn họ.

“Chết rồi chết rồi, chúng phát hiện ra bọn mình rồi, nhất định sẽ giết chết chúng ta!” Gấu bông sợ tới mức nhũn cả tay chân như bị rút hết sức lực, hai chân không thể nào nhích nổi.

“Tôi giữ chân bọn chúng, cậu đi gọi người giúp đỡ đi.” Giúp người giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn về tây, xem xét đứa bé này không phải loại xấu xa, Hạ Mạc quyết định giúp nó thêm một chút.

Cậu nói xong quay người chạy đi, chặn đứng hai con quái vật lại.

Làm sao đây làm sao đây?

Từ Tử Dụ lo lắng, lệ nóng trong con ngươi nó tràn lên, nhìn thú non bị quái vật tấn công tứ phía, trong lòng nó bỗng sinh ra dũng khí to lớn.

Không phải chỉ là hai con quái vật thôi sao, liều mạng với chúng vậy!

Gấu bông béo tròn nhặt hai cục đá lớn, nhếch miệng nhe răng hung dữ chạy vọt qua. Trong lúc chạy, hòn đá trong tay nó biến thành khẩu súng nhựa nó hay chơi, một cục biến thành chiếc Autobot nó thích nhất. Nó ném chiếc Autobot màu vàng cực ngầu ra, chiếc ô tô nhỏ thoáng chốc biến thành Iron Man to cao. Trong lúc hoảng hốt, mặt Iron Man trông hung dữ như bố, rất giống bố.

Trong tiềm thức có phụ huynh làm bạn, gấu béo càng được tiếp thêm dũng khí, nó cầm súng đồ chơi lên bắn bằng bằng vào quái vật. Không biết do Từ Tử Dụ xem TV nhiều hay đã từng học theo, dáng vẻ bắn súng của nó rất giống người chuyên nghiệp. Nó biến huyệt động bằng đá thành khiên che, vừa trốn vừa bắn, hệt như người đánh yểm trợ cho Iron Man.

Mộng Mô con ăn mấy phát đạn lạc, phất đuôi ẩn mình nhảy lên một cục đá ngồi hóng chuyện.

Autobot, đứa trẻ gấu bông đại chiến quái vật, đây là bộ phim (dở) có bỏ tiền cũng không được xem trong rạp.

Dũng khí của Từ Tử Dụ càng lớn, kẻ canh gác giấc mơ của nó càng mạnh. Mà giấc mơ dù kỳ lạ tới mức nào, chỉ cần không bị ngoại lực tác động thì đều sẽ đi theo logic của chủ giấc mơ. Trong cái nhìn của Từ Tử Dụ, Autobot đánh trận nào thắng trận đó, vì thế khi bọn quái vật đá vào ván sắt làm từ hợp kim titan, dưới sự tấn công hung mãnh của Autobot, hai con quái vật nhanh chóng nổ thành cát bụi, chết không sót lại gì.

Autobot thành công lui thân, biến về lại một chiếc ô tô mini, Từ Tử Dụ lau đi khuôn mặt gấu dơ hầy, đeo súng đồ chơi lên lưng, trong đôi mắt nâu của nó ánh lên chút kiên định và dũng cảm, không còn nhút nhát sợ hãi.

Gấu béo hít một hơi thật sâu, hóp cái bụng tròn vào, tay chân vụng về leo lên xe ô tô, bấm còi hét lớn: “Anh bạn nhỏ, cậu đâu rồi, mau ra đây đi, tớ đánh chết quái vật rồi, để tớ đưa cậu ra ngoài!”

Mộng Mô con rất phối hợp, giả bộ bị thương khập khiễng đi ra từ sau hòn đá, cậu dùng giọng nói bình thản không nghe ra chút sợ hãi nào để cảm ơn qua loa: “Cảm ơn cậu.” Nếu cậu là bạn của gấu béo thật, có khi quái vật còn chưa kịp ra tay, mấy viên đạn lạc kia đã nã cậu thành cái sàng. Còn nữa, cậu không nhỏ, cậu sắp thành người lớn rồi!

“Tôi biết một người, có lẽ hắn có thể biến cậu về như cũ!”

Lúc này gấu béo mới phát hiện dù quái vật đã chết, nó vẫn là con gấu bông đồ chơi. Chẳng qua bây giờ nó không sợ như trước nữa, vui mừng suýt nhảy cẫng lên: “Thật không? Tốt quá! Cậu mau lên đây, chúng ta cùng đi tìm người đó!”

Mộng Mô con nhảy lên ghế phó lái, thử nghiệm chức năng điều khiển bằng giọng nói, để xe chạy tự động bằng khoa học kỹ thuật trong tương lai, Autobot nhanh chóng đưa bọn họ ra khỏi huyệt động. Đã không còn nỗi sợ và quái vật, thế giới bên ngoài biến thành một thế giới tương lai ngập tràn hơi thở của khoa học kỹ thuật và sự ngây ngô của trẻ con. Hạ Mạc cảm nhận được vị trí của Thẩm Nặc, lệnh cho Autobot đi tới trung tâm giấc mơ, bay tới tòa tháp lớn bằng thép cao chọc trời.

Từ xa nhìn lại, Hạ Mạc nhìn thấy Thẩm Nặc đứng trên đỉnh tháp đón gió, quan sát toàn bộ giấc mơ, khuôn mặt trắng bệch của hắn ngập tràn sự lạnh nhạt xa cách không ăn khớp với thế giới này, cô độc như gió lạnh trên đỉnh tháp thổi đến từ bốn phương tám hướng, bọc chặt hắn bên trong. Giây tiếp theo Thẩm Nặc thấy cậu, toàn bộ sự xa cách và cô độc của hắn hóa thành hư ảo, chỉ còn nụ cười dịu dàng như đắm mình trong gió xuân.

Thoáng như tuyết xuân dần tan, hoa hè nở rộ.

Hạ Mạc nhìn vào, trái tim mất khống chế đập thình thịch vài cái, lát sau hồi hồn lại, Mộng Mô con mất tự nhiên dời mắt đi.

Lúc này ô tô đã đáp xuống đỉnh tháp, Mộng Mô con phe phẩy cái mũi, giữa không trung xuất hiện một đám mây trắng thật lớn, cậu bảo Autobot mở cửa xe rồi nhảy lên đám mây. Gấu bông thấy thế cũng xuống khỏi xe, đạp lên tầng mây trắng mềm mại, nó cảm thấy cực kỳ mới lạ, mãi tới khi Thẩm Nặc đi đến trước mặt, nó mới bừng tỉnh, ngửa cái đầu béo tròn nhìn Thẩm Nặc, sau khi quan sát hắn một hồi, ngạc nhiên trong mắt xen lẫn với chút kính sợ, ngơ ngác hỏi: “Chú ơi, chú là thần tiên à?”

Thẩm Nặc lắc đầu: “Không phải. Cháu xoay người lại đi, chú xem thử có biến được cháu về như cũ không.”

Gấu bông muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả, ngoan ngoãn xoay đi chỗ khác. Ngón tay Thẩm Nặc nhẹ nhàng xẹt qua sau lưng gấu bông, nơi đầu ngón tay chạm đến trên lưng gấu xuất hiện một cái khe thật nhỏ. Cái khe này trông như chỗ mở phần vỏ đồ chơi, nhưng dưới cái khe không phải là mấy thứ tạp nham nhét vào mà là lớp da trẻ con màu mật.

Được rồi.

Từ Tử Dụ bỗng thấy sau lưng bị do thổi lạnh căm, cảm giác này như quần áo đột nhiên bị cởi ra, gió quét thẳng lên da thịt khiến nó không nhịn được rùng mình.

Hả?!

Sao móng vuốt của nó lại lỏng thế này? Không đúng, Từ Tử Dụ cúi đầu nhìn, tất cả da trên người nó đều lỏng ra, hệt như cởi bộ quần áo được một nửa. Nó theo phản xạ kéo phần da bên trái, một bàn tay lộ ra dưới lớp da.

Đây chính là tay của nó!