Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 50




Vận may đêm nay của Hạ Mạc cũng không tệ lắm, đầu tiên là chơi một trò chơi chưa từng thử trong giấc mơ của một tên mập thích làm ổ trong nhà, ăn đủ loại đồ ngon khắp thế giới tên béo nhìn thấy trên mạng. Sau đó lại vào giấc mơ của một thầy dạy nghề làm đồ ăn nhẹ, ăn rất nhiều món vừa sáng tạo vừa mất không đi vị ngon. Sau đó tìm được một vườn trái cây sai quả trong giấc mơ của một nông dân, bên ngoài bán trái cây, vườn trái không phân biệt mùa, làm lơ hoàn cảnh địa lý, gần như có thể tìm thấy những trái cây tươi ngon mọng nước hơn so với những loại trái được phun thuốc ngoài đời.

Nhét một hạt lựu như viên ngọc ruby vào miệng, Hạ Mạc cân nhắc nên tìm đến giấc mơ nào ngon chút để làm bữa ăn chính.

Rất nhanh, cậu đã tìm thấy giấc mơ của người phục vụ trong tiệm lẩu. Cậu gọi một nồi lẩu uyên ương đặc biệt, sau đó gọi các món mặn trong thực đơn, ba chỉ bò, viên mọc, thịt heo ướp đá, bò cay Tứ Xuyên, sườn ướp chua ngọt v…v… gọi một lèo mười mấy hai mươi món, cuối cùng mới gọi mấy món chay cho có vị.

Chỉ một chốc sau, đồ ăn lục tục được đưa lên, nước cũng được đun sôi, Hạ Mạc bỏ mấy đĩa ba chỉ bò vào trước, từng viên mọc nổi lên trong nước lèo đỏ rực. Hạ Mạc gắp một viên thịt tròn vo, chấm chút ớt cay trên đĩa rồi cắn vào.

“Phụt.” Suýt nữa Hạ Mạc đã nôn hết những giấc mơ vừa ăn trước đó: “Phục vụ, sao thịt nhà anh thối thế!”

“Thối? Không thể nào?” Phục vụ gắp một viên mọc ăn thử: “Có thối đâu?”

Phục vụ vừa dứt lời, mùi thối gay gắt càng tràn ra trong mũi Hạ Mạc, thoáng cái thứ mùi dữ dội đó đã tràn ngập giấc mơ của Hạ Mạc, cậu không khỏi nhắm mắt lại.

Bên tai có tiếng xé gió truyền đến, Hạ Mạc theo phản xạ nấp sang bên cạnh.

“Ầm!”

Một viên đá thật lớn nện mạnh bên chân cậu, chia năm xẻ bảy.

Tiếng ầm ầm liên tục vang lên, trong tầm mắt là vô số những viên đá lớn nhỏ từ trên trời giáng xuống, vô số tòa nhà đổ sập theo, gió lốc lớn bé thi nhau thổi cát bụi vô tận thốc tới.

“Mẹ nó giấc mơ của ai đây, sao lại kích thích tới vậy!” Hạ Mạc cố hết sức, cơ thể thoắt đi xuyên qua gió lốc và đá rơi, còn chưa đứng vững thì đã suýt bị một đợt lốc cuốn lên trên trời, khó khăn lắm mới né được, một tảng đá lớn nện ầm phía sau, mảnh vụn tóe ra đập vào khiến cậu phát đau: “Mẹ nó, rốt cuộc tên này đã xem bao nhiều phim hành động Hollywood vậy?”

Nhưng tiếp theo lại có chuyện kích thích hơn xảy ra.

Không ra ngoài được.

Vậy mà cậu bị nhốt trong giấc mơ đáng chết này không ra được!

Sao lại như vậy?

Hạ Mạc khẽ chau mày, cố gắng né tránh, trong miệng phát ra tiếng như thú gầm, gầm xong cậu búng tay cái tách, một luồng sức mạnh vô hình lấy cậu làm trung tâm khuếch tán, nhanh chóng lan ra toàn bộ giấc mơ. Giây tiếp theo, toàn bộ giấc mơ như bị người ta ấn nút tạm dừng, đột ngột dừng lại.

Cơ thể Hạ Mạc lóe lên đáp xuống đất, đẩy viên đá lớn lơ lửng giữa không trung, đi ngang qua gió lốc như xoáy nước, đạp lên từng mảng công trình đổ nát tàn tạ, mỗi bước cậu đều đi rất chậm, nhưng cứ mỗi lần cậu sẽ đáp xuống một khoảng rất xa. Trong giấc mơ, Hạ Mạc thi triển thuật “súc địa thành thốn” kết hợp từ phim võ hiệp và truyền thừa nhà họ Mạc dễ dàng hơn ngoài đời nhiều.

Sau một hồi thuấn di, Hạ Mạc đi tới trước mặt một người bị đá lớn chặn lại.

Người nọ hộc từng bãi máu đen, trong miệng rên rỉ tiếng cầu cứu, âm khí quanh thân bay lượn, đôi mắt đỏ máu ngập tràn chấp niệm.

Âm hồn.

Chủ giấc mơ lại là âm hồn. Cậu đã từng thấy âm hồn hóa thành kẻ canh gác giấc mơ, nhưng đây là lần đầu cậu nhìn thấy âm hồn là chủ giấc mơ.

Âm hồn cũng biết mơ ư? Giấc mơ của âm hồn có thể nhốt Mộng Mô lại ư?

Truyền thừa Mộng Mô Hạ Mạc có được không chỉ không có hệ thống mà thậm chí còn không hoàn chỉnh, cũng như với tình huống này, truyền thừa Mộng Mô hoàn toàn không ghi chép lại.

Dù thế nào đi chăng nữa, trước hết phải tìm cách rời khỏi nơi này rồi tính.

Hạ Mạc tiến lên đẩy hòn đá đè lên người chủ giấc mơ, cứu anh ta ra: “Anh ổn không?”

Chủ giấc mơ là âm hồn, mà đây là giấc mơ của anh ta, trên người có vẻ bị thương rất nặng, nhưng sau khi Hạ Mạc dời hòn đá đè trên người đi, miệng vết thương của anh ta thoáng cái đã khỏi hẳn. Anh ta đứng lên, cảm kích nhìn Hạ Mạc: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu, chỉ sợ tôi sẽ chết ở đây mất.”

Theo sự thay đổi trong thâm tâm của chủ, giấc mơ bị Hạ Mạc tạm dừng lập tức “thay đổi” theo, khu đô thị hoang tàn biến thành vùng núi hoang vu, đường phố nứt nẻ trải dài biến thành đường núi gập ghềnh bị đất đá lở bao phủ. Nhưng khác với giấc mơ bình thường, giấc mơ này không có bất cứ màu nào trừ hai màu đen và trắng xám.

Hạ Mạc không khỏi nhớ tới giấc mơ quỷ dị của Thẩm Nặc.

Chủ giấc mơ mặc bộ đồ ngụy trang, đi đôi giày quân đội, bên cạnh còn có một cái balo leo núi lộ ra sau lớp đất đá.

Xác sống.

Sau khi cứu chủ giấc mơ ra, Hạ Mạc nhanh chóng xác nhận thân phận của anh ta, đó đúng là xác sống gặp được ở ga tàu hỏa.

Là trùng hợp, hay là âm mưu?

Không thể trách Hạ Mạc nghĩ nhiều, thật sự quá trùng hợp… Ban nãy gặp một xác sống ở ga tàu hỏa, xác sống vừa hay theo chân bọn họ đi chung một chuyến xe, mà bây giờ cậu bị nhốt trong giấc mơ của xác sống không ra được. Từ lão quỷ đến gã trung niên không rõ thân phận kia, cậu đã giết chết hai người, liên tục phá hỏng chuyện tốt của đối phương, vụ tai nạn xe không giết được cậu, bây giờ có gây ra chuyện xấu khác cũng không có gì lạ.

Nhưng ngay sau đó Hạ Mạc lập tức dập tắt nghi ngờ trong lòng. Trừ Hoàng Đại Tiên và mẹ ra, không ai biết thân phận hậu duệ Mộng Mô của cậu, ngay cả trước đây Thẩm Nặc cũng chỉ biết cậu có khả năng đi vào giấc mơ mà thôi, mà đến cả truyền thừa cũng không ghi chép chuyện giấc mơ của âm hồn rốt cuộc có nhốt được Mộng Mô không, những người khác sao có thể biết được?

Chẳng qua nói không chừng trên đời này còn có một con Mộng Mô khác, dù sao đến bây giờ cậu vẫn không biết trước đây là ai đã lấy Mộng Hồn Châu của Thẩm Nặc.

Trong lúc suy nghĩ, Hạ Mạc âm thầm nâng cao cảnh giác.

“Anh là ai? Sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông rất biết ơn cứu mạng của Hạ Mạc, vội nói: “Tôi tên Lâm Nam, tới đây tìm một loại thảo dược.”

“Thảo dược?” Hạ Mạc chau mày.

Lâm Nam thật thà nói: “Bạn tôi có bệnh tim bẩm sinh rất nặng, ông nội tôi là thầy thuốc ở nông thôn, khi ông còn tại thế, mọi người đều khen ông là thần y. Đáng tiếc khi tôi còn rất nhỏ thì ông đã qua đời, tôi tìm thấy một loại thuốc tên “cỏ bổ tim” trong ghi chép của ông, phối hợp với các loại dược liệu khác có thể trị bệnh tim. Những thành phần dược liệu kia phần lớn có thể tìm được trừ “cỏ bổ tim” ra, hơn nữa đều là các loại thuốc rất có ích đối với bệnh tim. Lần này tôi về quê hỏi rất nhiều người, mọi người đều khen trình độ y thuật của ông tôi rất giỏi, cụ bà năm đó ông trị hết bệnh tim vẫn còn sống, đã qua nhiều năm vậy rồi mà chưa từng tái phát. Cho nên tôi thử lên núi tìm xem có tìm được “cỏ bổ tim” không.”

“Cỏ bổ tim?” Hạ Mạc chưa từng học y, nhưng trong truyền thừa nhà họ Mạc có rất nhiều vu y, các phương thuốc luyện đan, mẹ cậu không có thiên phú, các bản lĩnh khác không học được nhưng lại biết dùng chút biện pháp chữa bệnh của vu y. Hồi trước có không ít lần bà dùng những phương thuốc kia trị các chứng bệnh nan y cho người ta, bằng không chỉ dựa vào mấy trò lẻo mép kia, sao bà có thể lừa phỉnh được mấy tên nhà giàu ranh ma hơn quỷ?

Chẳng qua cậu ghét nhất là mấy cái thuốc “tất thối” mẹ nấu, từ nhỏ đến lớn không biết bao lần phải vạ, cho nên hoàn toàn không hứng thú gì với chúng. Mấy cuốn sách ghi chép phương diện này về cơ bản cậu chỉ đọc một lần là thôi, không bỏ công nghiên cứu thêm.

Cậu không biết trong sách trung y có cỏ bổ tim hay không, nhưng trong truyền thừa nhà họ Mạc có ghi chép về nó. Dựa theo phân loại truyền thừa, cỏ bổ tim là một nhánh linh thảo, có tác dụng trị các chứng bệnh tim mạch, còn có thể phối với các loại linh thảo khác chế thành bổ tim bổ máu, tăng cường sinh mệnh, hạn chế lão hóa, thậm chí là thuốc kéo dài tuổi thọ, vô cùng quý báu.

Chỉ tiếc bây giờ linh khí thiếu thốn, rất nhiều linh dược được ghi chép trong truyền thừa nhà họ Mạc đều tuyệt chủng. Hạ Mạc cũng chỉ thấy cỏ bổ tim trong sách truyền thừa nhà họ Mạc, còn đây là lần đầu tiên cậu nghe người ta nhắc đến trong hiện thực.

Chỉ sợ ông nội của Lâm Nam cũng không phải thầy thuốc bình thường.

“Cậu đã từng nghe nói tới loại dược thảo này chưa?” Lâm Nam thấy Hạ Mạc trầm ngâm, vội vàng hỏi.

“Có nghe qua, nhưng chưa từng thấy. Hiện tại loại cỏ này không dễ tìm đâu.” Hạ Mạc nói.

“Đúng là không dễ tìm.” Lâm Nam không khỏi chửi bậy: “Trong ghi chép của ông viết ở quê có loại cỏ này, kết quả ở quê có rất nhiều vùng núi hoang bị khai phá làm nơi trồng cây ăn quả, hơn nữa bây giờ người ta quen dùng thuốc trừ cỏ rồi, đừng nói là cỏ bổ tim, đến cả cỏ đuôi chó cũng không còn mấy ngọn.”

Quả thật nông thôn bây giờ đều như vậy. Mọi người ai cũng muốn làm giàu, không nói gì xa, mấy năm trước trái kiwi được giá, người trong huyện Q đua nhau phá trại nuôi ong đổi sang trồng kiwi, bây giờ quýt được giá lại bắt đầu khai khẩn rừng hoang trồng đủ loại quýt. Không riêng gì nông dân, một số nhà tư bản bên ngoài cũng ùa về nông thôn, bây giờ vùng nông thôn huyện Q lương thực thì ít, cây ăn quả thì càng ngày càng nhiều.

Phía bên thôn họ Hạ, nếu không phải Hoàng Đại Tiên không ngừng huy động các loài động vật phá hoại cây ăn quả thôn dân gieo trồng, khiến mấy cái cây kia lớn không nổi, chỉ sợ hang ổ của nó đã bị người ta đào lên.

Cho nên bây giờ không hề dễ thấy núi hoang.

Lâm Nam sinh ra và lớn lên ở thành phố B, chỉ có khi còn nhỏ mới sống chung với ông một thời gian ngắn. Sau khi ông nội qua đời thì rất ít khi về quê. Lần này quay về không khỏi há hốc, đừng nói là cỏ bổ tim được viết trong ghi chép của ông, ngọn núi ở quê đều bị nhóm nông dân phun thuốc trừ cỏ, đến cả nửa ngọn cỏ dại cũng không mọc nổi.

Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể đến vùng núi càng hẻo lánh hơn. Cũng đúng lúc năm nay ở quê mưa to mà dày, gần như ngày nào di động cũng nhận được cảnh báo mưa to kèm theo sạt lở đất của đài khí tượng thủy văn. Lẽ ra anh ta không nên vào núi ngay lúc này, nhưng tình trạng của bạn anh ta đã không thể trì hoãn thêm được nữa. Anh ta cắn răng đi vào vùng núi, kết quả còn chưa thấy cỏ bổ tim đâu đã gặp phải lở đá. Anh ta bị đá lở chôn vùi, nếu không phải may mắn có người đi qua, chỉ sợ sẽ phải táng thân ở đây.

Trong giấc mơ, Lâm Nam đã quên mất thật ra mình đã bị chôn vùi dưới lớp đá lở.

Không trung bị mây đen bao trùm bỗng đổ mưa, chỉ trong chớp mắt, mưa to đột nhiên sà xuống, gió bão nổi lên.

“Bây giờ anh định làm sao? Còn tìm tiếp không?” Hạ Mạc hỏi.

“Tìm chứ, đương nhiên phải tìm.” Đôi mắt đỏ tươi của Lâm Nam mang theo chấp niệm vô cùng tận: “Nhất định tôi phải tìm được cỏ bổ tim, quay về cứu Tư Niên.”

“Tư Niên? Tôi còn tưởng người bạn mà anh nói là bạn gái anh.” Theo lẽ thường mà nói, tình yêu sẽ dễ khiến người ta sinh ra chấp niệm hơn tình bạn. Có thể khiến người chết sống lại hóa thành xác sống, chấp niệm này không hề nhỏ chút nào.

Hạ Mạc chỉ thuận miệng nói, ai ngờ Lâm Nam lại đỏ bừng mặt, anh ta lắp bắp: “Tư Niên là anh… anh em thân thiết của tôi, không phải bạn gái, em ấy thích con gái.”

Nửa câu cuối cùng, Lâm Nam nói rất nhỏ như đang nói cho mình nghe.

Hạ Mạc chép miệng vài cái, đánh hơi thấy chút mùi khác thường: “Anh thích người anh em của anh.”

“Tôi, tôi…” Nhìn ánh mắt khẳng định của Hạ Mạc, cuối cùng Lâm Nam không phủ nhận nổi nữa, anh ta cúi đầu, nói: “Tôi thích em ấy.”

“Anh đã từng nói với anh ta chưa?” Hạ Mạc nói, không biết vì sao trong lòng bỗng nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống của Thẩm Nặc.

“Em ấy có bệnh tim, không nói được.” Lâm Nam đặt mông xuống đất, uể oải nói: “Từ nhỏ đến lớn Tư Niên chỉ có một người bạn là tôi, em ấy xem tôi như anh trai, nhưng tôi lại… có ý xấu với em ấy… Tôi không xứng làm bạn với em ấy.”

Hạ Mạc chưa từng yêu thầm ai, cậu không thể hiểu nổi sự giằng xé trong lòng Lâm Nam, nhưng bây giờ cậu tin Lâm Nam nói thật, bởi vì sau khi anh ta nói ra những lời này, toàn bộ giấc mơ không ngừng dao động.

“Chết rồi chết rồi, có phải có động đất không? Không được, tôi phải nhanh chóng lên núi, bằng không sẽ muộn mất.” Nói xong, Lâm Nam nhảy lên như lửa cháy đến mông, nhanh chóng chạy vào khu rừng tối đen, không hề quay đầu lại.

Hạ Mạc nhìn bóng lưng dần biến mất trên núi của anh ta, không biết vì sao lại thấy cực kỳ giống Thẩm Nặc. Cậu đứng ở nơi xa dõi mắt nhìn về một hướng, tầm mắt có hạn, làn mưa giàn giụa hình thành tấm rèm nước vô biên. Không trung, núi rừng, cơn mưa phía bên kia rèm mưa hóa thành hư vô xám trắng.

Ranh giới.

Ranh giới không ngừng dịch chuyển, nhanh chóng cắn nuốt toàn bộ giấc mơ.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, tôi tìm thấy cỏ bổ tim rồi.” Phía xa có tiếng reo vui mừng của Lâm Nam.

Hạ Mạc khẽ nhón chân, thả người vài cái bay vút lên núi. Lâm Nam đưa lưng về phía cậu, thứ đầu tiên Hạ Mạc chú ý tới chính là bông hoa màu tím trong tay anh ta.

Bông hoa màu tím tươi thắm lay động, là màu sắc rực rỡ duy nhất trong giấc mơ này.

Không đúng.

Trong ghi chép của nhà họ Mạc, rõ ràng hoa của cỏ bổ tim màu đỏ, lớn bằng cái chén, trên hoa phủ kín hoa văn giống với mạch máu trái tim.

Rõ ràng trong tay Lâm Nam là…

Forget me not.

Đúng lúc ấy, Lâm Nam chợt quay đầu lại.

Đó là một gương mặt quanh năm không thấy ánh mặt trời, trắng bệch mà tuấn mỹ tới cùng cực.

“Thẩm Nặc.”

Còn chưa dứt lời, vô số tảng đá từ trên trời nện xuống, gió lốc dựng lên, cảnh tận thế lại tái diễn. Thẩm Nặc hất bông Forget me not trong tay đi, Hạ Mạc theo bản năng đón lấy, cảnh trong mơ chớp mắt tan thành từng mảnh.