Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 119




Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hạ Mạc cũng tỉnh lại, cậu phát hiện mình biến thành một con Mộng Mô con. Cậu lập tức nhớ lại chuyện thẻ ngọc, nhìn bốn phía quan sát, xung quanh đều là các gốc cổ thụ mấy người ôm không xuể, mọc lên che trời, kéo dài vô hạn, trên đất là lá rụng thật dày, thỉnh thoảng có động vật nhỏ lấp ló chạy vào rừng.

Đây là đâu?

Không chờ Hạ Mạc suy nghĩ thật kỹ, một luồng yêu khí đáng sợ bùng lên, đất rung núi chuyển, trong chốc lát chim bay tứ tán, cuồng phong cuồn cuộn, trong khu rừng cổ xưa, chim muông quỳ rạp, một hồi sau có mấy luồng yêu khí có yếu có mạnh nhanh chóng tới gần. Một con yêu gấu đen cường tráng xuất hiện trong tầm mắt Hạ Mạc, cậu không rõ tình huống nên sinh lòng cảnh giác, vốn muốn tìm một chỗ để trốn, lại phát hiện yêu gấu đen hình như không thấy mình.

Không bao lâu sau, một con rắn khổng lồ đen tuyền dài trăm mét cũng xuất hiện trong rừng, trên đầu nó có cục u phồng lên, có dấu hiệu hóa giao.

Ngay sau đó, hổ yêu, cáo yêu, sói yêu v…v… ùn ùn kéo tới tụ tập quanh khu vực gần chỗ Hạ Mạc. Hạ Mạc cũng từng tiếp xúc với không ít yêu quái, nhưng yêu quái có thực lực mạnh nhất cậu thấy trong hiện thực chính là hai con trong Đặc Điều Xử, Hoàng Đại Tiên cũng xem như một con. Từ hơi thở có thể đoán ra đám yêu quái này mạnh gấp nhiều lần hai con yêu trong Đặc Điều Xử, đặc biệt là con rắn khổng lồ sắp hóa giao kia, sợ là nó đã đi vào thời kỳ hóa hình.

Quả nhiên một lát sau, rắn khổng lồ hóa thành một thanh niên. Tuy vẻ ngoài con rắn trông rất trẻ, thế nhưng uy áp giữa mày rất nặng, trừ một thân đầy yêu khí, trên người không có nhiều đặc điểm của yêu quái, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài sẽ là một người cực kỳ đẹp. Nếu so ra thì các yêu quái ở đây không bằng nó, sau khi chúng hóa hình, ít nhiều gì cũng đều sẽ để lại đặc điểm của bản thể.

Cáo yêu phe phẩy ba cái đuôi sau lưng, mắt quyến rũ như tơ, nũng nịu hỏi: “Ngao ca, sao cấm địa lại có tiếng động lớn như vậy? Nô gia sợ quá, cứ có cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra.”

Hạ Mạc có thể cảm nhận huyết mạch bất phàm của rắn khổng lồ, nhưng cụ thể thì cậu không nói được, nó sắp hóa giao, lấy Ngao làm họ, chẳng lẽ là có huyết mạch Long tộc trong truyền thuyết?

Hạ Mạc ngẫm nghĩ mãi, lại thấy rắn khổng lồ bất an: “Yêu vương xuất thế, ngươi nói xem có phải là chuyện lớn không?”

Nó vừa dứt lời, một ngọn núi thấp cách đó không xa bỗng nhiên nứt toạc, trong phút chốc, Hạ Mạc may mắn được chứng kiến cơn giận rúng trời ngày đó lần nữa. Thiên kiếp phá hủy trời đất ùn ùn kéo đến, đáng sợ tới mức một đám đại yêu kỳ hóa hình đua nhau chạy tan tác, Hạ Mạc lại không thấy gì, cậu lờ mờ đoán chỗ cậu đang đứng có lẽ là ký ức được phong ấn vào thẻ ngọc.

Sau khi núi sụp đất toác, một con Mộng Mô khổng lồ cưỡi mây bay ra, ngửa mặt lên trời thét dài, từng tia lôi kiếp giáng xuống người nó, nó không tránh né, không lâu sau đó, nó nương theo thiên kiếp hóa hình, biến thành một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Chờ đến lúc nhìn rõ mặt cô gái, dây thần kinh Hạ Mạc rung lên, mắt bỗng thấy nóng lên.

Mẹ.

Mộng Mô con theo bản năng phát ra một tiếng gầm non nớt, tiếc rằng đây là một khoảng ký ức không có sự tham gia của cậu, người phụ nữ không thể nghe thấy âm thanh đó. Thiên kiếp giằng co hồi lâu lại không làm được gì cô gái, cuối cùng mây giông đầy trời từ từ tan đi. Cô gái biến ra một thân váy áo lộng lẫy, không biết cô đã bị phong ấn tại nơi gọi là cấm địa này từ khi nào, cũng không biết bị phong ấn bao lâu, đôi mắt cô sạch sẽ sáng ngời lại tràn ngập ngây thơ tò mò như trẻ sơ sinh.

Không lâu sau, rắn khổng lồ và các đại yêu khác lục tục kéo tới, lấy rắn khổng lồ cầm đầu, một đám đại yêu quỳ rạp trên đất, miệng hô yêu vương.

Cô gái không hiểu chúng nó làm lớn như vậy làm gì, mày chau lại như đang suy nghĩ gì đó, cô mới bừng tỉnh hỏi: “Thì ra đã lâu như vậy rồi, quả nhiên… yêu tộc đã suy sụp tới mức này rồi ư?” Các yêu quái khác cách khá xa nên không nghe thấy cô nói gì, Hạ Mạc luôn theo sát bên cạnh cô gái lại nghe rất rõ, nhưng cậu không hiểu ý nghĩa trong lời người phụ nữ.

“Ta không phải yêu vương, các ngươi có thể gọi ta là Mộng.”

Mộng là cái tên cô gái tự đặt cho mình.

Cô sinh ra đã là thần thú Mộng Mô thời thượng cổ, nhưng vừa sinh đã gặp phải thiên kiếp có một không hai. Mảnh đại lục này đã bị thần bỏ rơi, mẹ cô vì sinh cô nên đã bỏ lỡ thời gian rời khỏi đại lục này, sau khi sinh đã cùng cha cô phong ấn cô tại mảnh cấm địa, hiến tế thần hồn, đưa hồn phách cô vào hư vô. Vì thế cô đã thành con cá lọt lưới dưới mắt Thiên Đạo, hàng chục ngàn năm trôi qua, Thiên Đạo ở nơi bị thần bỏ rơi cũng suy yếu đi rất nhiều, mà cô trải qua vô vàn mài giũa giữa hư vô thì trở nên cực kỳ mạnh mẽ, cuối cùng có thể phá tan phong ấn, đưa hồn phách quay về cơ thể. Trận pháp phong ấn sớm đã bị thời gian mài mòn, vì vậy cô hoàn toàn phá tan cấm địa, lần nữa hiện thế. Thiên Đạo không làm được gì cô, đành phải ngầm đồng ý cho cô trở thành yêu vương mới.

Giờ phút này Mộng không khác gì trẻ sơ sinh, tuy cô kế thừa truyền thừa hoàn chỉnh nhất của tộc Mộng Mô, nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi yêu vương có ý nghĩa gì, đồng thời cô cũng không có hứng làm yêu vương gì gì đó. Cô sống trong hư vô, lấy giấc mơ làm thức ăn, so với việc làm yêu vương trong núi sâu rừng già, cô càng thấy tò mò hơn về thế giới đa màu bên ngoài của loài người.

Nhưng Hạ Mạc lại thấy vẻ khẩn cầu và hy vọng trong mắt các yêu quái khác, thậm chí là dã tâm.

Sau tai ương, thời đại mạt pháp kéo đến, loài người hoàn toàn trở thành chủ nhân của mảnh đất bị thần bỏ rơi này, đám yêu quái như chúng nó vẫn luôn phải sống trong sự uất ức hèn nhát, vừa phải cẩn thận đề phòng Thiên Đạo vừa phải cảnh giác với người trong giới huyền môn. Đặc biệt là cái sau, với những người trong giới huyền môn, đám yêu quái đều là vật quý báu. Đám người huyền môn giương cao ngọn cờ trảm yêu trừ ma, tàn sát yêu tộc, vậy mà Thiên Đạo bất công đứng về phe bọn họ, kể từ đó không gian sinh tồn của yêu tộc càng ngày càng nhỏ, bị ép lui về xó này tu luyện.

Nhớ trước kia yêu quái nhiều tới mức nào, loài người chẳng qua chỉ là thức ăn cho chúng, bây giờ tình hình hai bên đảo ngược, hệt như loài người ăn heo gà vịt cá, bạn ăn thế nào cũng không ai quan tâm, nhưng đột nhiên có một ngày đảo lộn, bạn không những biến thành thức ăn cho heo gà vịt cá mà còn không thể ăn chúng nó, nếu bạn ăn chúng nó là tội không thể tha, còn chúng nó có thể đường hoàng ăn bạn.

Bạn nói xem có còn thiên lý không? Nhưng bây giờ Thiên Đạo vô lý như vậy đấy.

Một đám đại yêu như rắn khổng lồ kể khổ, đứng trên lập trường của yêu quái mà nói, như vậy có vẻ khá uất ức. Bây giờ khó khăn lắm mới có yêu vương giáng thế, đến cả Thiên Đạo cũng không làm gì được, nhóm đại yêu không khỏi động lòng, gấp rút muốn phục hưng yêu tộc, mang vinh quang ngày xưa về cho chúng.

Nhưng Mộng lại không hứng thú gì với những thứ đó, dù nhóm đại yêu có nói rách cả môi, trong đầu cô cũng chỉ muốn nếm thử rốt cuộc đồ ăn loài người có vị như thế nào, có phải giống mùi giấc mơ không? Ăn thịt người? Xin lỗi, mấy cái người đó ăn không ngon, không chừng còn không bằng đồ ăn họ nấu ra.

Vì thế thừa dịp các yêu quái không để ý, Mộng lặng lẽ chuồn ra khỏi núi. Cô là yêu vương đến Thiên Đạo còn không làm gì được, sau khi giấu đi hơi thở của bản thân, dù là ai cũng không thể tìm kiếm được cô.

Mộng khá ngây thơ, cô không biết vẻ đẹp của mình ảnh hưởng như thế nào đối với loài người. Cô vừa ra khỏi núi, còn chưa tìm được quán nào ngon để ăn đã có cướp đường nhảy ra, muốn bắt cô về làm áp trại phu nhân.

Một lũ kiến hôi.

Mộng vốn không thèm để chúng vào mắt, thậm chí cô khinh không buồn ra tay giải quyết chúng, đúng lúc này, một người dáng vẻ thư sinh không biết vọt từ đâu ra, chắn ngang trước mặt đám thổ phỉ đó.

Đám thổ phỉ nhìn cơ thể gầy nhỏ của hắn, đồng loạt cười ồ lên: “Ê thằng ẻo kia, coi cái dáng trói gà không chặt của mày mà cũng học đòi người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Lo cuốn gói bảo vệ mình trước đi! Thức thời thì cút mau! Bằng không đừng trách bọn tao không nương tay.”

Tên ẻo lả: ……

Đám thổ phỉ nằm mơ cũng không ngờ tên ẻo lả lại là một cao thủ, kiếm thuật cực cao, chỉ sau một lát đã đánh bọn chúng ướt đũng quần. Nhóm thổ phỉ ngoài mạnh trong yếu bỏ lại mấy câu đe dọa, quay đi bỏ chạy về núi như ong vỡ tổ, có mấy tên chạy nhanh quá rớt cả giày.

Mộng cố gắng nín cười, cô cảm thấy tên ẻo lả này rất thú vị, nổi hứng muốn chọc ghẹo, cố ý giả vờ yểu điệu sợ hãi, nói: “Đa tạ lang quân, nếu không có lang quân ra tay cứu giúp, chỉ e nô gia… Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, nô gia, nô gia cũng chỉ có thể dùng thân báo đáp mà thôi.” Mộng vẫn luôn sống trong hư vô, phần lớn thời gian cô đều ngủ say, thỉnh thoảng tỉnh lại sẽ đi qua đủ loại giấc mơ để tìm kiếm đồ ăn hợp miệng.

Cô không giống Thẩm Nặc, cô là Mộng Mô, hư vô không thể khiến cô bị thương, đồng thời cô có thể tự do đi qua những giấc mơ đó. Cô thích nhất là giấc mơ của loài người, không chỉ nội dung phong phú mà khẩu vị cũng đa dạng, Mộng Hồn Châu càng có thể cung cấp năng lượng cho cô tu luyện. Nhiều lần đi vào giấc mơ loài người, cô cũng dần học được một ít thứ của họ.

Ánh mắt đạo sĩ trẻ dừng trên mặt cô một lát, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên, nhưng giây tiếp theo hắn đã chĩa mũi kiếm vào Mộng, khuôn mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn quát lên: “Yêu nữ, ngươi chớ có ăn nói lung tung! Ta không cứu ngươi, ta cứu những tên thổ phỉ đó.”

“Sao chàng biết ta là yêu?” Mộng chưa từng tiếp xúc với người, dù sao vẫn còn ngây thơ, vừa nói đã bại lộ.

“Quả nhiên ngươi là yêu!” Đạo sĩ trẻ như gặp phải địch, số lượng yêu có thể hóa hình trong thời đại mạt pháp rất ít, càng chưa từng thấy con yêu nào không hề có yêu khí như vậy. Hắn vốn thấy cô gái này xinh đẹp tới mức yêu dị, lại lẻ loi xuất hiện một mình trong rừng thiêng nước độc, đối mặt với đám cướp đường cũng không hề sợ hãi, cho nên mới thấy lai lịch của cô gái này rất có vấn đề. Bên ngoài vương triều lụn bại, thế đạo khó khăn, những tên thổ phỉ vừa bị hắn đuổi đi đều là sơn dân bình thường, túng quá làm liều vào rừng đi cướp, tuy làm hại một phương nhưng chưa chạm đến mạng người, cho nên hắn mới đuổi chúng đi trước khi cô gái ra tay.

Tuy Mộng ngây thơ nhưng cũng không ngốc, cô bỗng nhận ra: “Thì ra vừa rồi chàng cứu mấy người xấu đó.”

Không biết vì sao Mộng lại sinh ra chút hụt hẫng, trên mặt cũng không khỏi hiện lên chút ấm ức, đôi mắt to ầng ậng nước như đang lên án đạo sĩ trẻ.

Đạo sĩ trẻ bỗng thấy thanh kiếm trong tay trở nên cực kỳ nặng, mũi kiếm vô ý chếch sang bên cạnh hai phân.

Mộng lại nói: “Chàng thả mấy tên cướp đường kia chạy, không sợ bọn chúng tiếp tục làm ác ư?”

“Ít nhất cho tới bây giờ, tội bọn họ không tới mức phải chết.”

“Cho nên chàng nghĩ ta muốn giết bọn chúng?”

Đạo sĩ không nói gì, Mộng bỗng nổi giận, xoay người bỏ đi. Đạo sĩ vội vàng thu kiếm đuổi theo.

“Chàng theo ta làm gì?” Mộng lườm hắn.

Đạo sĩ trẻ im lặng đi theo sau cô, với năng lực của Mộng, cô có thể dễ dàng cắt đuôi đạo sĩ, nhưng không biết cô nghĩ gì mà để đạo sĩ tùy ý đi theo sau mình. Bọn họ nhanh chóng đi vào thành trấn loài người. Vừa vào tới nơi, Mộng nhìn đủ món ngon bán trên hẻm phố không thể rời mắt. Đạo sĩ thấy thế, ma xui quỷ khiến bỏ tiền mua một xâu kẹo hồ lô đỏ rực.

Khi đưa kẹo hồ lô cho Mộng, tai đạo sĩ dường như còn đỏ hơn xâu kẹo hồ lô kia.