- Ừ, ngươi học viên này không sai, thực sự là học viên của Hoài Nam Nhị Tinh học viện chúng ta.
Trương Giải Phóng cầm tấm lệnh bài thân phận của Vô Danh trên tay gật đầu nói.
Mà lúc này Trương Giải Phóng lại có chút khó hiểu nhìn Vô Danh hỏi:
-Mà lúc nãy ngươi nói ngươi mới quay về học viện là thế nào.
Vô Danh nghe vậy thì liền đáp:
-Thưa Trương lão sư, sở dĩ đệ tử nói như vậy là bởi vì đệ tử đã mấy năm rồi chưa quay về học viện, bây giờ đã trở về được học viện rồi nên mới nói như vậy.
Trương Giải Phóng nghe như vậy thì liền hiểu ra, hóa ra đây là một cái học viên đã lâu không có trở về học viện.
-Hừ, Trương lão sư bây giờ thì ông thấy lời ta là đúng rồi chứ.
Vũ Phong sau khi nghe xong câu nói kia của Vô Danh thì liền hừ lạnh một tiếng sau đó liếc mắt sang bên cạnh nhìn Trương Giải Phóng.
Trương Giải Phóng ở bên cạnh nghe vậy thì trong lòng cũng có chút khó chịu. Không ngờ người học viên trước mặt này lại thật sự là một cái học viên rất lâu chưa quay về học viện. Nhưng mà Trương Giải Phóng đột nhiên nhíu mày, ông ta cảm thấy người học viên này dường như có chỗ nào đó không được đúng cho lắm, nhưng ông ta cũng không rõ được là không đúng ở chỗ nào.
Trương Giải Phóng liếc mắt nhìn Vô Danh nói:
-Ngươi nói ngươi là một cái học viên đã mấy năm chưa quay trở về học viện, chỉ mới hôm nay quay lại học viện. Vậy tại sao ta nhìn ngươi lại không giống cái học viên mười bảy mười tám tuổi cho lắm, ngươi bất quá cũng chỉ mới có mười năm mười sáu tuổi mà thôi.
Vô Danh nghe vậy thì sắc mặt cũng có gì chuyển biến, hắn bình tĩnh nói:
-Thưa Trương lão sư, trong suốt thời gian mấy năm qua đệ tử phiêu bạt ở bên ngoài coi như là cũng gặp được chút cơ duyên. Có một lần may mắn nhặt được một viên đan dược, lúc đó đệ tử cũng không biết đó là đan dược gì chỉ thấy cảm thấy nó không tệ cho nên liền ăn vào. Mà sau khi ăn vào thì ngoại hình của đệ tử cũng là trẻ đi không ít. Chính vì như thế nên Trương lão sư mới cảm thấy đệ tử có chỗ không đúng cho lắm.
Trương Giải Phóng nghe như vậy thì liền gật đầu một cái rồi lại rơi vào trầm tư. Hóa ra cái học viên tên Vô Duyên này là gặp được một chút cơ duyên sau đó ăn vào “phục nhan đan” cho nên mới có thể trẻ ra tới mấy tuổi như vậy.
-Ngươi quả nhiên là người không giống tên.
Vô Danh nghe vậy thì liền nhíu mày khó hiểu, nhưng sau đó lại nghe thấy Trương Giải Phóng nói tiếp:
-Mặc dù tên của ngươi là Vô Duyên nhưng có vẻ như lại rất hay gặp cơ duyên.
-Cảm ơn Trương lão sư đã khích lệ.
Vô Danh khiêm tốn nói.
Vũ Phong ở một bên hai người kia nói chuyện như vậy sớm đã cảm thấy khó chịu rồi, ông ta đến đây là để bắt kẻ đã giết con trai ông ta chứ không phải tới đây để nghe kẻ đã giết con trai ông ta cùng với cái kia Trương Giải Phóng nói nhảm.
Trương Giải Phóng ở bên cạnh thì cũng đã nhìn ra dường như Vũ Phong đã bắt đầu không còn nhẫn lại nữa rồi, lúc này Trương Giải Phóng cũng mới chú ý tới hình như bản thân quả thật đã nói nhảm không ít rồi, chỉ là nhìn thấy một cái học viên có tố chất tốt như vậy ông ta cũng không lỡ để người học viên này phải chết như vậy.
-Vô Duyên, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải thành thật trả lời.
Vô Danh cũng đã nghe ra đám người này có lẽ bắt đầu chất vấn hắn đây, Vô Danh cười thầm trong lòng một tiếng. Vô Danh khuôn mặt có chút khẩn trương nhìn Trương Giải Phóng nói:
-Nếu như đệ tử biết thì nhất định sẽ thành thật trả lời câu hỏi của Trương lão sư.
Trương Giải Phóng liếc mắt qua nhìn Vũ Phong, ông ta thấy Vũ Phong cũng đã hòa hoãn không ít rồi. Trương Giải Phóng mặc dù trong lòng cũng khó chịu, nhưng vì quan hệ giữa hai bên học viện và phủ thành chủ, ông ta cũng không thể không làm theo yêu cầu của Vũ Phong được, dù sao đây cũng là chuyện liên quan tới học viện, nếu như xử lý không tốt mà nói thì cũng sẽ rất ảnh hưởng tới danh tiếng của học viện.
Trương Giải Phóng nhìn Vô Danh hỏi:
-Vô Duyên, có phải lúc ngươi trở về thì liền xảy ra xung đột với một người rồi người đó liền bị ngươi giết có phải không.
Vô Danh nghe xong câu hỏi này thì liền suy tư, sau đó gật đầu nói:
-Đúng vậy, quả thực đệ tử sau khi trên đường quay trở về học viện có gặp một người và xảy ra xô xát với người đó. Người này một lúc sau thì liền bị đệ tử giết chết.
Vũ Phong ở bên cạnh vừa mới nghe xong lời này thì lửa giận lại một lần nữa bùng lên, mặc dù ông ta biết chắc chắn học viên trước mắt này là kẻ đã giết chết con trai ông ta, nhưng mà sau khi nghe chính miệng người đó nói ra thì ông ta lại càng tức giận hơn. Vũ Phong không kìm chế được lửa giận, khí thế bắt đầu phóng ra ép sát về phía Vô Danh.
Vô Danh thấy Vũ Phong dùng khí thế ép mình thì liền giả vờ hộc ra một ngụm máu. Vô Danh thấy thật sự rất là ủy khuất, chỉ vì muốn diễn một màn kịch mà phải tự làm cho mình hộc máu như vậy.
Trương Giải Phóng thấy Vũ Phong không kìm nén được lửa giận mà phóng khí thế ra như vậy thì liền hừ lạnh một tiếng, sau đó liền phóng khí thế của mình ra đẩy lùi khí thế của Vũ Phong đang ép tới Vô Danh.
Vô Danh nguyên bản đang chịu đựng khí thế của Vũ Phong ép tới thì liền cảm thấy cả người chợt nhẹ đi một chút. Vô Danh không ngờ rằng Trương Giải Phóng lại giúp hắn đẩy lùi khí thế của Vũ Phong. Vô Danh không biết rốt cục Trương Giải Phóng là có ý gì, nhưng có lẽ ông ta cũng không có ý xấu đối với hắn.
Vũ Phong đột nhiên thấy khí thế của mình bị đẩy trở lại thì liền quay sang nhìn Trương Giải Phóng nói:
-Trương lão sư, ông đây là đang có ý gì.
Trương Giải Phóng nghe vậy thì nhàn nhạt nói:
-Vũ thành chủ cứ bình tĩnh, chuyện đâu rồi cũng sẽ có đó, ông cũng không cần phải nóng vội như vậy.
-Hừ, Trương lão sư nói thật hay, ông bảo ta làm sao mà bình tĩnh được đây, chính miệng kẻ kia đã nói rằng hắn giết chết con trai của ta, ông bảo ta làm sao bình tĩnh đây.
Vũ Phong nghe vậy thì liền hừ lạnh một tiếng.
Vô Danh sau nghi nghe xong câu kia của Vũ Phong thì khuôn mặt chợt tái mét, cả người không tự chủ được run lên, hai mắt cũng là không dám nhìn thẳng về phía trước.
Trương Giải Phóng nhìn Vũ Phong nói:
-Ta cũng đã nói với Vũ thành chủ rồi, chuyện gì cũng phải có nguyên do của nó, ta vẫn còn chưa hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện đây.
Nói xong, cũng không thèm để ý tới Vũ Phong, Trương Giải Phóng quay qua nhìn Vô Danh nói:
-Vô Duyên, ngươi không cần phải sợ, ngươi cứ kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện một lượt cho ta nghe. Nhớ kĩ là ngươi không được nói sai dù chỉ một từ, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
-Dạ dạ, để tử chắc chắn sẽ nói đúng sự thật.
Vô Danh dạ liền hai tiếng, sau đó liền kể hết một lượt đầu đuôi câu chuyện xảy ra giữa hắn và Vũ Phi, mỗi một chứ đều hoàn toàn chính xác.
Trương Giải Phóng ở bên cạnh cũng là một mực quan sát Vô Danh, ông ta thấy Vô Danh cũng không có nói bất kì một câu nào giống như là nói dối cả. Sau khi nghe Vô Danh kể xong thì Trương Giải Phóng liền quay qua nhìn Vũ Phong nói:
-Vũ thành chủ, ông cũng đã nghe thấy hết rồi chứ, đây rõ ràng là con trai của ông gây chuyện trước cho nên mới gây ra hậu quả như vậy.
-Trương lão sư, ông đây là đang có ý gì, ta thấy lời kẻ này nói ra hoàn toàn là bịa đặt, con trai của ta lại có thể vì một thanh pháp khí hạ phẩm mà đi gây chuyện với người khác.
Vũ Phong hừ lạnh một tiếng.
-Ông thật sự nghĩ rằng con trai của mình không có như vậy sao, cái này học viên của ta cũng đã nói rõ ràng, con trai Vũ Phi của ông cưỡi độc giác thú náo loạn ở bên thành, không những thế lại còn rat ay đánh người. Cái này học viên của ta thấy trướng mắt nên mới ra tay cản lại cứu đứa bé kia ra. Vậy mà cái này con trai ngoan của ông lại không biết tốt xấu, vẫn còn kiếm cớ gây chuyện với học viên của ta, sau đó mới bị học viên của ta giết. Chuyện này xảy ra tất cả mọi người trong thành đều nhìn thấy mà ông vẫn còn nói rằng cái này là bịa đặt. Dù thế nào đi nữa, cái này học viên ta nhất định phải bảo vệ, ông đừng hòng có thể động vào một sợi tóc của hắn.
Trương Giải Phóng lời lẽ thẳng thắn, trực tiếp đối khẩu với Vũ Phong.
Vũ Phong ở bên cạnh nghe vậy thì liền nhíu mày:
-Hừ, cho dù là con trai của ta làm sai, những cũng không tới lượt một kẻ như vậy thay ta dạy dỗ con trai ta. Nếu có thì cũng là ta người cha này dạy dỗ con trai của mình, đâu tới lượt một kẻ như hắn động tay vào.
Trương Giải Phóng ở bên cạnh nhàn nhạt nói:
-Mọi chuyện đều rõ ràng, ai đúng ai sai thì cũng không cần phải bàn cãi nữa, ta cũng sẽ không nói nhiều với ông. Người học viên này ta chắc chắn sẽ không để ông đem hắn đi.
Trương Giải Phóng vừa nói vừa chỉ vào Vô Danh, giọng nói của ông ta chắc như đinh đóng cột. Trương Giải Phóng nghĩ dù sao cái học viện này cũng không có làm sai chuyện gì, học viên này rõ ràng là đang hành hiệp trượng nghĩa, ông ta dù sao cũng là một cái lão sư mà không thể bảo vệ được cho học viên của học viện thì quả thật cũng quá hổ thẹn. Mà cái này học viên rõ ràng tư chất rất tốt, nếu như có cơ hội phát triển mà nói thì có lẽ cũng sẽ đạt được thành tựu rất cao.
-Trương lão sư, ông đây là nhất định muốn làm khó ta, vì bảo vệ cho một kẻ như vậy mà muốn đối đầu với phủ thành chủ của ta có phải hay không.
Vũ Phong lạnh giọng nói.
-Đối đầu với phủ thành chủ của ông?? Ông nghĩ Trương Giải Phóng ta sợ chắc, ta nếu như thật sự muốn động tới, ông còn có thể cản được ta hay sao.
Trương Giải Phóng cười lạnh.
-Được,được, được.
Vũ Phong nghe Trương Giải Phóng nói như vậy thì nhất thời nghẹn họng không nói được gì.
Các đạo hữu đọc xong nhớ để lại một like ủng hộ tác với nhé.
Mong các đạo hữu đừng đọc lướt, đọc lướt truyện sẽ không được tính lượt đọc a