- Mặc dù lúc chết đi mang theo vẫn chỉ là hai bàn tay trắng, nhưng chẳng lẽ ta được sống lại không thể sống hết mình. Nhân sinh tuy chỉ là mộng ảo, nhưng mộng ảo thì đã làm sao, có ai mà không muốn mình có một giấc mơ đẹp, ta làm sao có thể để giấc mộng của mình chỉ là một bức tranh không màu được.
Vô Danh bây giờ lại có chút giác ngộ, mơ thì đã sao, mơ được một lần thì hắn cũng muốn giấc mơ của mình phải thật đẹp. Vô Danh ngẩng đầu lên trời cười lớn:
- Ha ha, lão Thiên a, ta nói cho ngươi biết, ta muốn làm gì ngươi có thể quản được hay sao, ta nhất định sẽ nghịch thiên mà sống, ha ha ha.....
- Đùng!! Đùng!! Đùng!!
Vô Danh còn đang cười thật to, đột nhiên trên bầu trời mây đen kéo tới, những tiếng sấm kêu đùng đùng liên tiếp, trong những lớp mây đen còn ánh lên những đường lôi điện.
- ĐOÀNG!!
Một tia sét màu xanh xé trời đánh thật nhanh xuống phía dưới, mà mục tiêu của nó không ai khác chính là chỗ đứng của Vô Danh.
Vô Danh còn đang ngửa mặt lên trời cười lớn thì hiện tượng trên bầu trời khiến cho mặt của hắn trở lên méo xệch, bây giờ thì hắn không thể nào mà cười được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đường sét màu xanh kia đánh tới.
- Cái đệch "...."!
- ẦM!!
Tia sét màu xanh đánh thẳng xuống đầu Vô Danh, chỉ nghe thấy ầm một cái, sau đó đất đá phía dưới chân của Vô Danh vỡ vụn, bay tung tóe xung quanh, khói bụi mờ mịt.
Khói bụi tan đi, một cái hố rộng chừng hai ba mét dần dần hiện ra.
- Khụ...khụ...khụ...khụ
Một tiếng ho sặc sụa vang lên, tiếng ho phát ra từ chỗ cái hố kia, ở đó còn một người đang nằm trong đó, cả người hắn đen xì xì, quần áo thì rách tả tơi, cái đầu của hắn thì vừa đen vừa hói, trên người mơ hồ vẫn vang lên tiếng lôi điện rẹt rẹt. Kẻ này tất nhiên không phải là ai khác mà chính là Vô Danh.
- Khụ..khụ...đau quá...
Vô Danh rên lên một tiếng, cả người hắn bây giờ có chút tê tê, vừa rồi bị sét đánh, may là còn không chết, cũng chỉ là khó chịu một chút mà thôi, nhưng cái cảm giác khó chịu này hắn không muốn thử lần thứ hai.
- Mấy thằng tác giả viết tiểu thuyết chết bầm, không bị trời đánh chết đã là may mắn vạn phần rồi, còn cái gì mà nghịch thiên cơ chứ, đúng là không biết chữ chết viết thế nào. Thuận thiên mà sống, nghịch thiên là lại ăn mấy cái lôi điện vào mồm a.
- Khụ khụ...lão Thiên...còn không mau dừng tay, lão tử bị ngươi đánh gần chết a, ngươi mà còn chơi nữa, ta chết rồi vậy ai chơi với ngươi, đến lúc đó ngươi cũng không thể đền mạng cho ta a...khụ khụ
Vô Danh vừa nói xong thì trên trời mây đen cũng tan dần, bầu trời trong xanh lại trở về như trước. Rất may ở chỗ này xung quanh không có ai, nếu như có ai nhìn thấy thì chắc cũng bị dọa sợ đến tè ra quần mất thôi.
- Khụ..ộc..ộc
Bầu trời vừa mới trở lại bình thường, Vô Danh liền không chịu nổi mà ộc ra một ngụm máu.
- Mẹ kiếp...mới hôm qua cùng cha vợ làm bát rượu tiết sẻ, hôm nay lại phun hết ra rồi.
( Sẻ: chim sẻ)
.............
Một lúc sau, Vô Danh mới lết về được tới chỗ của Trần Quang Lâm đang đợi. Trần Quang lâm đang ngồi ngậm cây cỏ trong mồm, đột nhiên thấy Vô Danh với bộ dáng chật vật đi tới, quần áo cả người rách te tua, người thì đen xì, thấy thế vội vàng chạy tới chỗ Vô Danh đỡ lấy hắn rồi hỏi:
- Vô Danh, con làm sao vậy, sao người lại trở thành như thế này....còn sao lại có mùi khét như vậy...
Nghe Trần Quang Lâm hỏi, Vô Danh cũng chỉ biết cười khổ nói:
- A, không có gì đầu Trần bá phụ, chỉ là trên đường về con bị một đàn cho đuổi theo, thế là không may rơi vào một cái hố tro, nên mới có bộ dáng như vậy....
Trần Quang Lâm nghi hoặc hỏi lại:
- Có thật như vậy không??
- Là thật...
Vô Danh thở dài đáp lại.
- Được rồi Vô Danh, con ở đây đợi ta.
- Trần bá phụ muốn đi đâu sao??
Thấy Trần bá phụ muốn đi, Vô Danh liền hỏi.
- À, ta muốn đi bắt mấy con chó đuổi theo con, hại con thành bộ dáng như vậy, ta sẽ dùng thòng lọng xích cổ nó bắt về, sau đó ta sẽ làm một bữa thịt chó giải xui cho con.
Vô Danh nghe vậy thì cũng chỉ biết trợn mắt há mồm, thật không thể tin được Trần bá phụ lại định đi bắt chó trả thù cho hắn.
- Ai da, Trần bá phụ, người cầm theo cái thòng lọng đi bắt chó người ta lại tưởng là có kẻ muốn trộm chó a, không chừng đến lúc đó còn chưa giải xui được mà còn bị người ta đánh cho bầm dập a. Con thấy mấy con chó thả rông đó, có ngày cũng bị người ta trộm mất, cũng không phiền chúng ta phải bận tâm.
- Cũng đúng a.
Trần Quang Lâm nghe Vô Danh nói xong thì gật đầu đồng ý.
- TRỘM CHÓ!! Bà con ơi bắt thằng trộm chó!!
Bất thình lình không biết ai đó hét lên một tiếng, sau đó liền thấy một tên bịt mặt ôm một con chó trong lòng rồi chạy thật nhanh về phía trước, còn đằng sau thì có một đoàn người cầm gậy gộc chạy theo.
- Vô Danh, con nói cũng quá chuẩn a, vừa nói thôi đã có kẻ trộm cho đi mất rồi.
- Được rồi, mấy chuyện này chúng ta cũng không cần quan tâm, bá phụ, con muốn nói cho người biết một tin tốt.
- Tin tốt?? À con nói ta mới nhớ, hai đứa khảo thí sao rồi có tốt không??
Trần Quang Lâm hỏi.
- Nguyệt Nhi nàng ấy rất tốt, linh căn thuộc loại đệ nhất, cho nên đã được người ta chọn trúng rồi.
Vô Danh cười cười nói.
Trần Quang Lâm nghe vậy thì hai mắt sáng ngời nói:
- Thật vậy sao, thế thì quá tốt rồi, chỉ cần con bé được trở thành tiên nhân, cả đời làm cha mẹ như chúng ta cũng coi như đã mãn nguyện rồi.
- Mà đúng rồi, vậy còn con thì sao.
Trần Quang Lâm thấy Vô Danh không có nói về mình liền hỏi.
Vô Danh cũng chỉ biết gãi đầu cười trừ nói:
- Của con không được tốt lắm, cho nên đã bị loại rồi.
Trần Quang Lâm nghe vậy thì thở dài, ông cũng chẳng biết phải làm sao, thằng bé Vô Danh này từ khi sinh ra đã phải chịu khổ không ít, cha mẹ thì mất sớm, một mình tự nuôi lớn bản thân, bây giờ một cơ hội tốt như vậy, nhưng cũng lại là vận khí không đủ. Trần Quang Lâm vỗ vai của Vô Danh an ủi:
- Thôi con cũng đừng buồn, nếu như đã không thể thông qua được khảo nghiệm lần này, vậy thì sau này hãy ở cùng với chúng ta là được rồi...
- Con biết mà, Trần bá phụ không cần phải lo lắng, con thấy lần này không được vậy thì con sẽ tự kiếm cơ hội lần sau, dù sao cơ hội vẫn phải là tự mình tranh thủ. Cõ lẽ Nguyệt Nhi cũng sắp lên đường rồi, chúng ta về trước thôi.
Vô Danh nói.
- Ừm, vậy chúng ta về trước, khi nào về ta sẽ kiếm một con chó làm thịt cho con ăn giải xui.
Trần Quang Lâm vừa nói xong thì cả hai cùng cười haha, sau đó liền quay người muốn rời đi. Nhưng vừa mới quay người thì liền nghe thấy tiếng gọi của Nguyệt Nhi:
- Cha, Vô Danh ca ca....
- Nguyệt Nhi!
Cả hai vừa nghe thấy tiếng gọi đó liền quay lại nhìn.
Nguyệt Nhi cũng đã chạy tới chỗ của Vô Danh và Trần Quang Lâm, nhưng vừa mới nhìn thấy bộ dáng te tua của Vô Danh thì lo lắng hỏi:
- Vô Danh ca ca...huynh bị sao vậy, sao lại thành bộ dáng này??
Vô Danh cười cười nói:
- Không có chuyện gì đâu muội đừng lo lắng, huynh không cẩn thận bị té thôi.
-Nguyệt Nhi, không phải con được chọn rồi sao, sao bây giờ còn ở đây, mau đi đi chẳng người ta lại đi mất thì không hay đâu...
Trần Quang Lâm thấy Nguyệt Nhi đột nhiên lại chạy đến đây thì liền vội vàng nói.
- Cha yên tâm đi, còn một ngày nữa thì con mới phải lên đường xuất phát, con đến đây là để nói cho Vô Danh ca ca biết một tin cực kì quan trọng.
Vô Danh vừa nghe thấy Nguyệt Nhi muốn nói một chuyện quan trọng với mình thì liền hỏi:
- Chuyện gì vậy Nguyệt Nhi??
- Hi hi!!
Nguyệt Nhi cười hi hi rồi làm vẻ thần bí nói:
- Vô Danh ca ca....huynh đã được nhận vào học viện rồi...thế nào huynh có vui không??
Vô Danh nghe vậy thì không có bộ dạng vui mừng gì cả mà chỉ nhíu mày:
- Nguyệt Nhi, muội đừng có đùa nữa, còn không mau quay về nơi tập trung đi, nếu không sẽ muộn đó.
- Vô Danh ca ca...muội không nói đùa đâu, muội nói thật đó, huynh không tin sao??
Nguyệt Nhi vội vàng nói.
- Nguyệt Nhi a, chuyện này đúng là không thể đùa được đâu...
Trần Quang Lâm thấy chuyện này cũng không thích hợp để nói đùa vì vậy liền nói Nguyệt Nhi.
- Cha, con nói thật mà, để con giải thích cho mọi người nghe. Bởi vì hôm nay khảo thí con có thành tích tốt nhất, cho nên Hình Hoa lão sư nói sẽ thực hiện giúp con một điều ước nằm trong khả năng của người. Cho nên con đã nói với ngài ấy là muốn Vô Danh cũng được vào học viện cùng con, nếu không con cũng sẽ không vào học viện. Thế là Hình Hoa lão sư đã đồng ý.
Vô Danh vẫn có chút không tin hỏi lại:
- Nguyệt Nhi, muội xác định chuyện này là thật chứ.
- Đúng vậy lời con nói có phải là thật không.
Trần Quang Lâm cũng hỏi lại.
Nguyệt Nhi thấy hai người vẫn không tin lời mình nói, thì hai mắt liền rưng rưng như muốn khóc vậy:
- Cha, Vô Danh ca ca hai người vẫn không tin lời con nói sao??
Vô Danh thấy cái bộ dáng ủy khuất kia của Nguyệt Nhi thì cũng cảm thấy áy náy trong lòng, hắn nghĩ với tính cách của Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ không lừa hắn cho nên vội vàng ôm lấy nàng an ủi nói:
- Được rồi, Nguyệt Nhi ngoan, đừng khóc, ta tin là muội không có lừa ta, ngoan đừng khóc nữa...
- Muội không khóc, ca tin muội là tốt rồi.
Nguyệt Nhi vội vàng lau hết nước mắt nói.
Mọi người có thể không ủng hộ tlt, kim phiếu, nhưng không thể không like cho ta một cái để lấy tinh thần a.
Like thôi cũng được tăng kinh nghiệm đó nha, like đi ngại gì:))