Vô Danh sau khi làm sạch Phổ Minh Đỉnh thì trong tay của hắn cũng xuất hiện một đóa hỏa diễm màu hồng, đây chính là Mộng Ảnh Kiều Diễm. Vô Danh điều khiển Mộng Ảnh Kiều Diễm thiêu đốt ở dưới Phổ Minh Đỉnh, đồng thời trong tay hắn cũng ném vào mấy gốc linh thảo.
Vô Danh bây giờ muốn học tập luyện đan thì hắn trước tiên cũng phải luyện từ đan dược cấp thấp nhất cho tới từ từ lên cao. Luyện đan ở Tam Sinh đại lục được chia ra làm hai cấp bậc lớn đó chính là Đan Sư và Đan Vương, mỗi một cấp bậc lại chia ra làm cửu phẩm, gọi là Cửu Phẩm Đan Sư và Cửu Phẩm Đan Vương.
Đan Sư thì có thể luyện chế phàm đan và linh đan, còn Đan Vương thì có luyện chế được địa đan tới thiên đan. Phàm đan cho tới thiên đan cũng được chia làm cửu phẩm, nhất phẩm là thấp nhất và cửu phẩm là cao nhất.
Vô Danh bởi vì mới học tập luyện đan cho nên đan dược đầu tiên mà hắn luyện chế cũng chính là phàm đan, là loại đan dược cấp bậc kém cỏi nhất. Vô Danh sau khi ném vào mấy gốc linh thảo thì liền bắt đầu luyện hóa linh thảo này thành nước thuốc.
Cách thức luyện đan hắn sớm đã ghi nhớ từ trước, lúc này hắn chỉ việc vận dụng kiến thức mình đã học được đi thực hành mà thôi. Vô Danh cố gắng điều khiển nhiệt độ mồi lửa sao cho phù hợp, chẳng mấy chốc mấy gốc linh thảo hắn vừa mới bỏ vào liền bị luyện hóa thành nước thuốc.
Vô Danh luôn luôn phóng ra thần niệm vào bên trong đan đỉnh, thần niệm của hắn chia ra bao phủ nước thuốc vừa mới luyện hóa được, bước tiếp theo chính là tách cặn bên trong nước thuốc. Nói là phải tách cặn thế nhưng bước đầu tiên luyện hóa linh thảo thành nước thuốc thì Vô Danh đã tinh luyện rất cẩn thận, giúp cho nước thuốc của hắn đạt độ tinh khiết rất cao rồi, bây giờ trong nước thuốc cũng không còn quá nhiều cặn bã.
Thần niệm mạnh mẽ của Vô Danh ở bên trong Phổ Minh Đỉnh liên tục đảo quanh, cặn bã trong nước thuốc cũng đã bị hắn loại bỏ hoàn toàn, bây giờ hắn cần làm chính là dung hợp toàn bộ nước thuốc lại với nhau, quá trình này không thể xảy ra sai sót được, nếu không lò đan dược này coi như vứt bỏ.
“Leng keng”. Mấy tiếng leng keng vang lên, sáu viên đan dược tròn vo nhìn có vẻ trơn nhẵn bị Vô Danh lấy ra ném vào trong bình ngọc, lò đan dược đầu tiên này hắn đã luyện thành công. Vô Danh thấy thời gian hắn luyện lò đan dược này cũng rất ngắn, chỉ chưa tới mười phút hắn đã luyện xong, chỉ là luyện một lò phàm đan thì đối với hắn cũng không có bao nhiêu khó khăn.
Vô Danh vừa rồi luyện chính là một lò phàm đan tứ phẩm, luyện được lò đan dược này cũng tương đương hắn đã trở thành Đan Sư nhị phẩm rồi. Nghe thì có vẻ cũng ra gì phết đấy, nhưng thực chất Đan Sư nhị phẩm này tùy tiện ra ngoài đường cái cũng có thể tìm được cả đống.
Vô Danh bởi vì nghiên cứu hết cả tàng thư các của Liên Đao Tông cùng với trước đó hắn cũng tìm được khá nhiều điển tịch khác nhau nói về dược vật và đan phương cho nên hắn biết rất nhiều phương thuốc, từ đan phương luyện chế đan dược cấp thấp cho tới cấp cao hắn cũng có rất nhiều.
Vô Danh sau khi luyện xong lò đan dược thứ nhất thì liền muốn luyện lò đan dược thứ hai, vừa nãy luyện lò đan dược kia không có chút khó khăn nào hết, cho nên hắn muốn luyện một lò đan dược có phẩm chất cao hơn. Hắn bây giờ muốn luyện một lò linh đan nhất phẩm.
Vô Danh làm sạch đan đỉnh sau đó lại tiếp tục vứt tất cả linh thảo cần dùng cho luyện lò linh đan nhất phẩm này vào trong đan đỉnh. Đối với hắn luyện hóa từng gốc một quá phiền phức, quá mất thời gian, thần niệm của hắn bây giờ rất mạnh, hắn có thể luyện hóa toàn bộ chỗ linh thảo này mà không có vấn đề gì.
Vô Danh sau khi ném toàn bộ linh thảo vào thì hắn liền điều khiển nhiệt độ của Mộng Ảnh Kiều Diễm. Trong quá trình luyện hóa linh thảo thành nước thuốc này Vô Danh rõ ràng thấy nó khó khăn hơn lò đan dược lúc đầu rất nhiều, linh thảo trong này toàn bộ đều là linh thảo cấp ba, đồng thời lại còn có nhiều linh thảo hơn cần luyện hóa, chính vì thế mà mức độ khó khăn cũng tăng lên.
Vô Danh lúc này mất thời gian mười lăm phút mới luyện hóa xong toàn bộ chỗ linh thảo này thành nước thuốc, phần trăm tinh luyện cũng rất cao, không còn quá nhiều cặn. Sau khi tách toàn bộ cặn bã ra khỏi nước thuốc thì hắn lại tiếp tục dung hợp nước thuốc.
“Leng keng”. Sau khi tách cặn xong thì ba mươi phút sau Vô Danh cũng đã ngưng luyện thành công mười hai viên đan dược trơn bóng, toàn bộ đều là đan dược hạng nhất. Vô Danh ném mười hai viên đan dược này vào trong bình ngọc, sau đó hắn lại tiếp tục lấy ra mấy chục gốc linh thảo ném vào trong đan đỉnh.
“Bây giờ đã là Đan Sư ngũ phẩm rồi, muốn trở thành Đan Vương có lẽ cũng cần tới mấy năm tập luyện”. Vô Danh thở ra một hơi sau đó lại tiếp tục luyện đan, lần này hắn không luyện đan giống như vừa nãy nữa, hắn muốn luyện từng bậc một, luyện linh đan trở nên cần tiến hành theo chất lượng, không thể giống như phàm đan được.
Thời gian một năm đi qua, Vô Danh đã có thể luyện chế linh đan thất phẩm, hắn lúc này cũng trở thành Đan Sư bát phẩm. Vô Danh lúc này bắt đầu luyện chế một lò Thanh Sơn Đan, Thanh Sơn Đan là linh đan thất phẩm đan dược chữa thương, khi chưa thể luyện chế được Huyết Hà Đan thì Thanh Sơn Đan chính là đan dược chữa thương tốt nhất hiện nay đối với hắn.
Vô Danh ném Thạch Bì Thảo và rất nhiều linh thảo phụ trợ khác vào trong Phổ Minh Đỉnh, sau đó hắn bắt đầu luyện hóa linh thảo thành nước thuốc. Vô Danh suốt một năm luyện đan đối với mỗi quá trình đều rất là quen thuộc, tốc độ luyện đan của hắn cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc toàn bộ linh thảo đều biến thành nước thuốc bị thần niệm của hắn chia đều ra không bị dính lẫn vào nhau.
Vô Danh sau khi tách cặn thì lại cẩn thận dung hợp nước thuốc, sau một canh giờ cật lực luyện đan, cuối cùng cũng có hương thơm nhàn nhạt từ trong đan đỉnh bay ra. Vô Danh đánh ra đan quyết tiến hành ngưng đan sau đó quát lên một tiếng, lập tức sáu viên Thanh Sơn Đan liền rơi vào trong bình ngọc của hắn.
Vô Danh quan sát sáu viên Thanh Sơn Đan này, mỗi viên đều có màu xanh đều đặn, đan dược trơn nhẵn, toàn bộ đều là Thanh Sơn Đan hạng nhất. Vô Danh hài lòng cất bình ngọc vào trong nhẫn trữ vật, hắn lại tiếp tục luyện thêm mấy lò Thanh Sơn Đan nữa.
Sau nửa năm nữa Vô Danh đã có thể luyện chế được một lò Đại Bồi Nguyên Đan hạng nhất, Đại Bồi Nguyên Đan là linh đan cửu phẩm, sử dụng có thể giúp tu sĩ Nguyên Anh hồi phục chân nguyên. Đại Bồi Nguyên Đan này đối với Vô Danh cũng là rất quan trọng.
“Đan Sư cửu phẩm, ta bây giờ cách Đan Vương nhất phẩm chỉ còn một bước, nhưng một bước này cũng không phải như thế đơn giản vượt qua, trước tiên cần phải luyện thành thục linh đan cửu phẩm đã”. Vô Danh lẩm bẩm, tay hắn lại tiếp tục ném linh thảo vào trong đan đỉnh sau đó tiếp tục luyện đan.
Vô Danh sau hai năm luyện đan lúc này cũng đã luyện thành thục linh đan cửu phẩm rồi, hắn chỉ cần dùng nửa canh giờ liền có thể luyện chế ra một lò linh đan cửu phẩm. Vô Danh lúc này đem rửa sạch đan đỉnh sau đó liền lấy ra linh thảo, hắn bây giờ muốn luyện một lò địa đan nhất phẩm.
Nếu như có thể luyện chế được địa đan nhất phẩm thì cũng tức là đã trở thành Đan Vương nhất phẩm. Một khi có thể trở thành Đan Vương nhất phẩm thì tiền đồ sau này sẽ rộng rãi không gì sánh được, mỗi một Đan Vương đều có địa vị rất cao.
Vô Danh lúc này lấy ra năm gốc Huyết Hà Hoa, sau đó hắn lại lấy ra thêm Bạch Lai Căn, Huyết Ô Trần và những linh thảo phụ trợ cấp thấp khác. Hắn bây giờ muốn luyện chính là Huyết Hà Đan, Huyết Hà Đan là địa đan nhất phẩm dễ luyện chế nhất, là đan dược chữa thương rất tốt.
Vô Danh lúc này tỏ ra rất cẩn thận, hắn sau khi làm sạch linh thảo rồi mới bắt đầu bỏ linh thảo vào trong đan đỉnh, hắn lần này không đem toàn bộ linh thảo ném vào cùng một chỗ, mà lần này hắn chỉ đưa những linh thảo phụ trợ vào luyện hóa trước sau đó để sang một bên rồi mới tiếp tục luyện hóa Bạch Lai Căn, Huyết Ô Trần và cuối cùng là Huyết Hà Hoa.
Vô Danh mất tới nửa canh giờ để luyện hóa toàn bộ chỗ linh thảo này thành nước thuốc, độ tinh luyện của hắn cũng giảm đi một chút so với lúc trước. Sau khi đã tách cặn đi thì hắn mới bắt đầu dung hợp nước thuốc lại với nhau.
Một lúc sau có mùi khét bốc lên, Vô Danh vẻ mặt khó hiểu nhíu mày lại, một lò đan dược này không ngờ lại thất bại.