Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 266: Ngập trong khói bụi




Hồn Phiên của Nhị Ma vừa mới được hắn tế ra thì có thể nhìn thấy rất nhiều linh hồn với gương mặt dữ tợn đang liên tục gầm rống bên trong hồn phiên, ước chừng phải có tới mấy ngàn linh hồn. Mấy ngàn linh hồn này đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ, liên tục gào thét giống như muốn được giải thoát.

Hồn Ấn của Tam Ma cũng đồng dạng như vậy, ẩn chứa bên trong là hàng ngàn linh hồn đang thống khổ gào thét. Cả hai tên Nhị Ma và Tam Ma cùng cười lạnh, Nhị Ma chân nguyên điên cuồng rót vào trong Hồn Phiên khiến cho cây Hồn Phiên này lập tức trở nên to lớn hơn. Mấy ngàn linh hồn lúc này cũng từ bên trong hồn phiên lao ra, gương mặt dữ tợn há to cái miệng đen xì đầy máu không ngừng gáo thét. Từ khuân mặt liên tục nổi lên bên trên hồn phiên sau đó lại chìm xuống.

Mấy ngàn linh hồn như thế chẳng mấy chốc bị cây Hồn Phiên kia đẩy ra bên ngoài, toàn bộ hóa thành một quả cầu máu đen đen đỏ đỏ không ngừng nổ bùm bùm xoay chuyển. Đúng lúc này tay phải của Tam Ma cũng vỗ vào trên Hồn Ấn, lại mấy ngàn linh hồn gào thét bay ra sau đó dung nhập vào bên trong quả cầu máu đen đen đỏ đỏ kia.

Lúc này trong quả cầu máu đã ẩn chứa tới hơn vạn linh hồn, đây cũng là một con số khá lớn. Trong quả cầu máu không ngừng hiện lên những khuân mặt dữ tợn đang gào thét một cách thống khổ, chúng như bị ép buộc dung nhập vào nhau. Từng khuân mặt từ trong quả cầu máu thò ra mở rộng cái miệng kinh tởm sau đó lại một lần nữa chìm xuống.

Chẳng mấy chốc quả cầu máu này liền hình thành một cái đầu khổng lồ, cái đầu lâu khổng lồ này không chỉ có hai mắt trống không, miệng to giống như ao nước nhỏ đang mở rộng ra mà không ngừng gầm rống.

Viết thì lâu nhưng khoảnh khắc này diễn ra rất nhanh, chỉ chưa tới một giây từ khi Nhi Ma và Tam Ma thả ra hơn vạn linh hồn thì rất nhanh đã hình thành đầu lâu khổng lồ này. Đầu lâu khổng lồ với khuân mặt vặn vẹo ghê rợn lập tức lao thẳng về phía Nguyệt Nhi mà cắn, giống như muốn một ngụm nuốt chửng cô gái xinh đẹp này lại.

Nguyệt Nhi đang nhìn Vô Danh bông thu lại tầm mắt, lo lắng trong mắt nhẹ nhàng tan biến khi nhìn thấy ánh mắt có ý cười kia. Hai mắt nàng nhắm lại sau đó rất nhanh liền mở ra, nhìn hướng đầu lâu khổng lồ màu đen đang há to cái miệng giống như hồ máu lao thẳng về phía mình. Trong màn đêm lúc này đầu lâu không lổ như hòa vào trong bóng tối, chỉ còn lại miệng máu không ngừng gào thét.

Khuân mặt Nguyệt Nhi bỗng trở nên lạnh lùng, từ khi nàng ra tay đều luôn luôn tập trung, cho dù nàng có ngoảnh đi quan sát Vô Danh thì hai người kia cũng làm sao thoát khỏi tầm mắt của nàng. Lưu Ly Phong Tình Kiếm trong tay nâng lên, không gian xung quanh Nguyệt Nhi lập tức nổi gió. Nhưng những con gió này lại như là con sóng đang không ngừng vỗ ở trên không trung vậy.

Nguyệt Nhi nhắm mắt lại sau đó liền chém ngang ra một kiếm, một kiếm thoạt nhìn rất đơn giản, thế nhưng….

ÀO!

Một tiếng “ào” lớn vang lên, chì thấy những ngọn gió như những con sóng đang không ngừng vỗ ở trên không trung kia lập tức biến thành kiếm hà cuộn cuộn chảy, hồng lãng ào ạt giống như muốn nhấn chìm mọi thứ, khí thế bàng bạc cực kỳ mênh mông hiện ra.

Một kiếm thoạt nhìn đơn giản nhưng lại vẽ ra trong không trung một kiếm hà giống như giải lụa hồng vắt ngang, nhưng mà nó lại mang theo khí thế cuồn cuồn như là thác lũ đánh thẳng về phía đầu lâu khổng lồ kia.

Đầu lâu khổng lồ vẫn há to miệng máu của mình ra như muốn nuốt trửng kiếm hà với khí thế cuồn cuộn. Chớp mắt liền muốn va chạm vào nhau.

Rầm!

Một tiếng chấn kịch liệt truyền tới, kiếm hà cuộn cuộn sóng lớn theo miệng rộng của đầu lâu khổng lồ há to mà đâm vào. Từng đợt sóng chân nguyên tỏa ra thành hình tròn từ trong đầu lâu không lồ xung kích ra bên ngoài rồi mang theo từng mảnh kiếm hà vỡ vụn phiêu tán ở trong không trung. Nếu như không nhìn kĩ thì không thể nào phát hiện ra ngoài kiếm hà màu hồng vỡ vụn đang không ngừng tiêu tán ở trong không trung kia thì còn có vô số mảnh linh hồn bị chém thành bã vụn văng ra bên ngoài.

Bên dưới khí thế bàng bạc của kiếm hà cuồn cuồn chảy thì rốt cục đầu lâu khổng lồ kia liền bị đánh vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ, miệng máu cũng từ từ biến mất. Thứ cuối cùng còn sót lại chỉ còn có dài kiếm hà màu hồng vắt ngang trên không trung giống như giải lụa mà thôi.

Hai tên Nhị Ma và Tam Ma biểu hiện kinh hoàng nhìn đầu lâu khổng lồ được hình thành từ hơn vạn linh hồn đang không ngừng vỡ vụn. Cả hai người bọn chúng đều không thể tin được, không ngờ chiêu thức kết hợp mà chúng đắc ý nhất lại cứ như vậy bị đánh nát, nát theo vạn linh hồn. Phải biết rằng để có thể thu thập được hơn vạn linh hồn này khó khăn tới mức nào, phải mất rất nhiều năm cùng công sức mới có thể thu thập được ngần đó linh hồn.

Phốc!

Đầu lâu khổng lồ vỡ vụn, hai tên Nhị Ma và Tam Ma cũng theo đó mà phun ra một búng máu sau đó bắn mạnh ra phía sau, kiếm hà cuồn cuộn vắt ngang không trung như giải lụa vẫn đang ầm ầm kéo tới.

Nhị Ma lúc này một tay vội vàng vỗ lên trên nhẫn trữ vật, một chiếc cổ chung màu đen lập tức xuất hiện, Nhị Ma cắn đầu lưỡi sau đó mạnh mẽ phun ra một ngụm máu lên trên cổ chung màu đen này. Theo ngụm máu kia phun ra thì thủ ấn của Nhị Ma cũng lập tức biến đổi, sau đó chỉ thấy cổ chung kia phát ra từng tiếng oong oong sau đó biến thành lớn che lại hai người Nhị Ma và Tam Ma vào trong.

ẦM! ẦM! ẦM! OONG! OONG! OONG!

Kiếm hà cuồn cuộn vừa ập đến liền gặp phải sự ngăn trở của cổ chung màu đen, ngay lập tức khí thế mênh mông bàng bạc của kiếm hà liền đổ ầm xuống cổ chung. Từng đợt âm thanh rầm rầm cùng oong oong cộng hưởng phát ra. Chân nguyên mênh mông tại xung quanh cổ chung này khuấy động ầm ầm, hai người Nhị Ma và Tam Ma bên trong cổ chung sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, hiển nhiên dù có cổ chung này chống đỡ nhưng cũng không hề dễ chịu chút nào.

Kiếm hà rốt cục cũng đã qua đi, cổ chung lúc này mặc dù ngăn cản lại được kiếm hà thế nhưng cũng đã ảm đạm đi rất nhiều, nó lập tức thu nhỏ lại sau đó rơi vào tay của Nhị Ma. Cả hai người Nhị Ma và Tam Ma lúc này lại không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, trong đầu còn vang lên từng tiếng ù ù.

Lúc này cả hai người bống chốc lùi mạnh ra sau, trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi. Cả hai đều không thể ngờ được nữ nhân xinh đẹp nhỏ nhắn trước mặt kia lại có kiếm ý mạnh mẽ tới như vậy.

Lúc này Vô Danh nhìn hỏa lãng cuồn cuộn cùng thái cực đồ hình ập tới, mặt đất xung quanh hắn cũng như muốn nứt ra. Ánh mắt của Vô Danh bỗng chốc lóe tia sáng lạnh, hắn mạnh mẽ đưa tay ra bóp một cái, ngay lập tức một tên Nguyên Anh tầng một ở bên trong Liên Hoa Đao Trận hét thảm lên một tiếng sau đó bị xoắn nát thành bã vụn, nguyên anh vừa mới tràn ra cũng liền bị chém không còn một mảnh.

Vô Danh xử lý tên Nguyên Anh tầng một đó liền thu lại Liên Hoa Đao Trận quay trở lại quanh người của hắn, lập tức hình thành một vòng bảo hộ. Hơn bốn ngàn thanh đao liên tiếp xoay ở xung quanh, đứng trước khí thế cuồn cuộn của hỏa lãng và áp lực khổng lồ từ thái cực đồ hình mà vẫn không ngừng xoay chuyển không dừng, đến một kẽ hở cũng khó mà phát hiện.

- Đi chết đi.

Liễu Sinh Đạo Mạo gầm lên một tiếng, thủ ấn biến đổi, thái cực đồ hình xoay tròn lập tức dùng tốc độ như sao băng tấn công về phía Vô Danh. Hỏa lãng bên cạnh cũng đã trùng điệp đổ ập tới.

Oanh! Oanh! Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thái cực đồ hình cùng hỏa lãng cuồn cuộn va thẳng vào trên bông sen chưa nở kia. Mặt đất xung quanh chỗ va chạm lập tức nứt vỡ ra sau đó sụp đổ xuống, khói bụi mờ mịt theo hình tròn quét thẳng ra ngoài, vạch ra giữa không trung một tầng bụi đất.

Hỏa lãng biến mất không còn một mảnh, thái cực đồ hình cũng vỡ tan, duy chỉ có bụi đất xung quanh chỗ va chạm là chưa có tiêu tán đi, vẫn là khói bụi mờ mịt không nhìn thấy gì.

Ánh mắt của Liễu Sinh Đạo Mạo có chút chần chờ nhìn về phía khói bụi, trong mắt hắn hiện lên một tia mong đợi, hắn không hy vọng đối phương còn sống sau một đòn này. Đồng dạng tên Nguyên Anh tầng một ở bên kia ánh mắt cũng nóng rực nhìn về phía khói bụi, hắn cũng mong Vô Danh chết.

Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên cũng là mang theo ánh mắt lo lắng nhìn tới, trong lòng thầm cầu nguyện Vô Danh không có xảy ra chuyện gì.

(Các vị bằng hữu đi qua để lại một like ủng hộ tác với nha.)