Vô Danh lúc này đang âu yếm ôm Nguyệt Nhi trong lòng, thế nhưng mà trong đầu của hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn phải đi xem tình hình của Vũ Thủy Yên. Vô Danh lúc này buông Nguyệt Nhi ra rồi nói:
- Đúng rồi Nguyệt Nhi, chúng ta bây giờ phải mau tìm Thủy Yên, để muội ấy một mình sẽ rất nguy hiểm.
Nguyệt Nhi lúc này cũng như là sực nhớ ra chuyện gì, nàng đỏ mặt nói:
- Đúng vậy, chúng ta mau đi tìm Thủy Yên muội muội, nếu không....
Nguyệt Nhi hay là lại nhớ tới trong mơ nàng cùng Vô Danh làm chuyện đó, không biết có phải Vô Danh lúc đó cũng đã nhìn thấy bộ dáng lúc ấy của nàng hay không, nếu hắn thực sự nhìn thấy, vậy thì...
Nguyệt Nhi lúc này cơ hồ không biết giấu mặt vào đâu, chính mình làm ra những hành động như vậy, thật quá xấu hổ, trong lòng lúc này lại là một ngọn lửa nóng. Vô Danh thấy phản ứng của Nguyệt Nhi, hắn biết cô nàng này hay là lại nghĩ bậy cái gì rồi, hắn gõ đầu Nguyệt Nhi rồi nói:
- Muội lại nghĩ ngợi cái gì vậy.
Nguyệt Nhi bị Vô Danh gõ cho một cái rõ đau, nàng xoa xoa đầu nói:
- Đâu có, muội đâu có nghĩ gì đâu.
Nguyệt Nhi lúc này lại liếc mắt nhìn Vô Danh rồi ngượng ngùng nói:
- Vô Danh, lúc huynh bị đưa vào trong ảo mộng, huynh mơ thấy gì vậy.
Vô Danh thầm nói biết ngay mà, cô nàng này trong đầu bây giờ chỉ toàn là nghĩ bậy, hắn thấy đây rõ ràng là một quả bom nổ chậm, chờ ngày nó bộc phát ra thì không biết như thế nào nữa. Vô Danh đáp:
- Ta mơ thấy gì sao. Ta chính là mơ thấy muội ở trước mặt ta câu dẫn ta, sau đó...
- Huynh đừng nói nữa, ngại chết mất...
Nguyệt Nhi càng nghe càng đỏ mặt, nàng trực tiếp cắt đứt lời nói của Vô Danh. Mặc dù là rất ngượng ngùng, thế nhưng trong lòng cũng là rất hạnh phúc, bởi vì Vô Danh không có mơ đến người con gái khác, nếu không nàng nhất định sẽ rất đau lòng. Nguyệt Nhi lúc này cũng nói:
- Muội cũng là mơ thấy huynh...
Vô Danh chỉ cười, sau đó hắn xuất ra một cái thủy tinh cầu, Nguyệt Nhi sau khi nhìn thấy hình ảnh ghi lại trong thủy tinh cầu thì lập tức muốn tìm một cái hố để chui vào, không ngờ lúc đó nàng lại...dâm đãng như vậy. Mà cũng thật là may mắn, nếu không phải lúc đó Vô Danh tới kịp lúc, thì có lẽ nàng đã bị hai tên xấu xí kia chà đạp rồi.
Vô Danh lúc này cắt đứt suy nghĩ của Nguyệt Nhi, hắn nói:
- Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi thôi.
Vô Danh nói xong thì lập tức thần niệm trải rộng ra sau đó bắt đầu di chuyển, chẳng mấy chốc hắn liền nhìn thấy Vũ Thủy Yên. Nhưng để cho hắn không ngờ tới là, Vũ Thủy Yên vậy mà không có bị ảo mộng mê hoặc, nàng hay là đang tìm đường ra.
Vô Danh sau khi đã tìm thấy Vũ Thủy Yên, hắn lập tức ôm lấy Nguyệt Nhi sau đó thuấn di, chẳng mấy chốc hắn liền đi tới bên cạnh Vũ Thủy Yên. Nguyệt Nhi lúc này chạy tới chỗ của Vũ Thủy Yên rồi truyền âm nói:
- Thủy Yên muội muội.
Vũ Thủy Yên đang đi vòng vòng thì liền nghe thấy âm thanh của Nguyệt Nhi truyền tới, nàng liền quay về phía phát ra âm thanh. Vũ Thủy Yên lúc này cũng truyền âm lại:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ.
Nguyệt Nhi sau khi tới gần Vũ Thủy Yên thì lập tức cầm tay nàng rồi nói:
- Thủy Yên, muội không sao chứ.
Vũ Thủy Yên lúc này cũng là nhìn Nguyệt Nhi một vòng, nàng lập tức phát hiện Nguyệt Nhi hay là vẫn còn tấm thân xử nữ, chẳng lẽ...
Nguyệt Nhi thấy ánh mắt của Vũ Thủy Yên có chút lạ lùng, nàng cũng là đưa mắt nhìn quanh người một vòng, nhưng cũng không có phát hiện ra điểm gì bất thường. Nguyệt Nhi nhìn Vũ Thủy Yên nói:
- Thủy Yên, muội sao vậy?
Vũ Thủy Yên lúc này rõ ràng cũng nhận ra bản thân mình có chút thất thố, nàng lập tức chữa ngượng nói:
- Muội không sao, chỉ là...bộ y phục này của tỷ nhìn rất đẹp, rất hợp với tỷ.
Vũ Thủy Yên lúc này trong lòng cũng là nhẹ nhàng thở ra, lúc đó rõ ràng là nàng nhìn thấy Nguyệt Nhi tỷ tỷ ở dưới người Vô Danh đại ca không một mảnh vải, thế nhưng hai người đó hình như cũng không có làm chuyện gì vượt quá giới hạn.
Nguyệt Nhi nghe thấy Vũ Thủy Yên khen nàng mặc bộ y phục này rất đẹp thì cũng rất là cao hứng. Nguyệt Nhi vui vẻ nói:
- Đúng vậy, tỷ cũng thấy thế, đây là bộ y phục Vô Danh may cho tỷ đó, rất đẹp phải không.
Vũ Thủy Yên nhìn bộ y phục này của Nguyệt Nhi mà trong lòng rõ ràng cũng có chút ghen tỵ, nàng thế nhưng cũng muốn có một bộ y phục như vậy, chỉ tiếc là...Vũ Thủy Yên lúc này cũng là gật đầu một cái. Đúng lúc này nàng thấy Vô Danh đi tới, Vũ Thủy Yên nói:
- Vô Danh đại ca, huynh cũng đến rồi.
Vô Danh đi tới cũng là gật đầu chào một tiếng, vừa rồi hắn cũng trông thấy trong mắt của Vũ Thủy Yên có rất nhiều tâm sự, thế nhưng hắn cũng không có đi hỏi là chuyện gì, dù sao hắn thấy Vũ Thủy Yên lúc này rõ ràng cũng không có vấn đề gì xảy ra cả. Vô Danh nhìn hai người rồi nói:
- Nếu như Thủy Yên không có vấn đề gì, vậy bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này thôi.
Hai người Vũ Thủy Yên và Nguyệt Nhi cũng đồng thời gật đầu, rất nhanh cả ba người liền tìm đường ra khỏi Huyễn Mộng trận pháp này.
Vũ Thủy Yên lúc này đi ở phía sau hai người Nguyệt Nhi và Vô Danh, nhìn hai người đó nói chuyện rất vui vẻ, trong lòng của nàng cũng dâng lên một loại cảm giác thất lạc. Vũ Thủy Yên còn đang suy nghĩ cái gì, lúc này lại nghe thấy Nguyệt Nhi truyền âm tới:
- Thủy Yên, muội làm sao vậy, đi nhanh lên nào.
- Được, muội tới đây, Nguyệt Nhi tỷ tỷ.
Vũ Thủy Yên giật mình đáp một câu sau đó lại đẩy nhanh tốc độ đuổi kịp hai người Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên. Vô Danh cũng là chủ động giảm tốc độ xuống để đợi Vũ Thủy Yên. Đến khi Vũ Thủy Yên bắt kịp rồi Vô Danh mới lại nói:
- Để ta đưa hai muội đi cho nhanh.
Nói xong Vô Danh liền cầm lấy tay của Nguyệt Nhi với Vũ Thủy Yên sau đó thuấn di, hắn đã sớm nhìn thấy đường ra từ lâu rồi, chẳng qua là đợi hai người kia cho nên một mực cũng không có đẩy nhanh tốc độ. Lúc này hắn dứt khoát mang theo hai người Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên thuấn di cho nhanh, như vậy cho tiết kiệm thời gian.
Vũ Thủy Yên là lần đầu được Vô Danh trực tiếp cầm tay như vậy, khuân mặt của nàng có chút ửng hồng, rõ ràng cảm giác này có chút mới lạ. Vô Danh thì cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ quan tâm tranh thủ thời gian di chuyển mà thôi, ở trong chiến trường cổ này tốt nhất là không nên lãng phí thời gian.
Vô Danh rất nhanh liền đưa hai người Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên tới cửa ra, mặc dù Vô Danh còn chưa có đi ra bên ngoài, nhưng hắn lập tức cảm nhận được linh khí nồng đậm truyền tới, trong đó còn có một loại khí tức khiến cho cơ thể của hắn từng trận thoải mái. Vô Danh lập tức đưa Vũ Thủy Yên cùng với Nguyệt Nhi đi ra khỏi Huyễn Mộng trận pháp này.
Ngay khi ba người Vô Danh vừa mới đi ra khỏi Huyễn Mộng trận pháp, cảnh tượng đầu tiên mà ba người nhìn thấy chính là một cái hồ lớn dày đặc sương mù trắng, cái hồ này rất là lớn ước chừng khoảng mấy trăm trượng, mà cái hồ này rõ ràng là nằm trong một hang động cực kỳ rộng lớn, xung quanh linh khí cực kỳ nồng đậm.
Ngay khi ba người Vô Danh vừa mới đi ra khỏi Huyễn Mộng trận pháp, cảm giác nóng lực ngay lập tức bị xua tan, mà thay vào đó là từng trận thanh lương khí tức ập tới, khiến cho người ta cảm giác cả người mát mẻ cùng bay bổng.
Vô Danh phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hồ nước lớn ở trước mặt thì chính là rất kinh ngạc, không ngờ đây lại là một hồ Trúc Cơ Linh Trì. Trúc Cơ Linh Trì này hắn đương nhiên biết, tác dụng lớn nhất của Trúc Cơ Linh Trì chính là giúp cho tu sĩ gột rửa toàn bộ thân thể, làm cho căn cơ vững chắc, giúp cho tu sĩ trên bất kỳ phương diện gì đều tăng lên thiên phú của mình, dù là luyện thể hay là tu luyện cũng như là thần niệm mạnh yếu, đây đơn giản chính là làm ít công to. Con đường tu luyện về sau coi như là rộng rãi không gì sánh bằng.
Vô Danh thầm than, không ngờ ở đây lại có bảo vật bực này, quả thực là quá kinh khủng. Vô Danh lúc này rất là muốn nhảy ùm vào trong Trúc Cơ Linh Trì này. Nguyệt Nhi lúc này ở bên cạnh nhìn về phía hồ nước lớn ở phía trước rồi hỏi Vô Danh:
- Vô Danh, ở phía trước là hồ nước gì vậy, thần niệm của muội không thể ở trong đó phóng ra.
Vô Danh gật đầu một cái rồi nói:
- Đây là Trúc Cơ Linh Trì, bên trong Trúc Cơ Linh Trì là không thể sử dụng thần niệm, mà muốn xuống Trúc Cơ Linh Trì này nhất định còn phải có công pháp luyện thể, nếu không rất khó ở dưới đó chịu đựng lâu được.