Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 242: Cô gái ấy chính là muội




Vô Danh rất muốn đứng lên, thế nhưng còn không đợi hắn làm gì thì Nguyệt Nhi lại một lần nữa kéo hắn xuống. Nguyệt Nhi lúc này cả người nóng bừng, sớm đã không thể khống chế tình ý dạt dào. Ngựa đã chạy nửa đường dĩ nhiên lại dừng lại, nàng sao có thể chịu được loại cảm giác này.

- Đến lượt ta.

Nguyệt Nhi giọng nói mang theo ý cười, đôi mắt của nàng cứ nhìn chằm chằm vào Vô Danh sau đó từ từ hạ thấp người xuống. Vô Danh lúc này mặc dù cũng đang cảm thấy toàn thân phát nhiệt nhưng hẵn vẫn phải cố gắng kìm nén lại, hắn đè Nguyệt Nhi xuống rồi giữ chặt hai tay của nàng và nói:

- Nguyệt Nhi, dừng lại thôi. Ta mặc dù rất muốn, nhưng không phải lúc này.

- Tại sao? Ngươi chỗ nào trên người ta cũng đã chạm qua, làm cho người ta cao hứng như vậy, bây giờ lại nói dừng lại, ngươi muốn dừng là có thể dừng được sao. Ta không muốn.

Nguyệt Nhi giận dỗi nói. Vô Danh đương nhiên cũng biết loại cảm giác này, hắn đồng dạng cũng rất khó chịu, thế nhưng bây giờ không thể không đánh gãy. Bây giờ Vũ Thủy Yên có thể cũng đang gặp nguy hiểm, thế mà hắn còn có nhã hứng ở đây cùng Nguyệt Nhi ân ái, vậy hắn thật sự cũng chẳng ra làm sao. Vô Danh nói:

- Ta biết bây giờ muội cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng muội phải kìm nén, mặc dù điều ấy là không hề dễ dàng. Nguyệt Nhi, nghe ta này. Nàng có thể làm được, nàng có thể khống chế được nó, tỉnh táo lại.

Vô Danh nói xong liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên Thanh Thần Đan rồi đưa vào miệng của Nguyệt Nhi. Viên Thanh Thần Đan này vừa mới rơi vào trong miệng của Nguyệt Nhi thì lập tức tan ra, sau đó một luồng dược lực mát mẻ truyền đi khắp người của nàng. Vô Danh lúc này cũng nhìn thấy được trong mắt của Nguyệt Nhi một khoảng hòa hoãn, lúc này hắn mới yên tâm lại.

Nguyệt Nhi sau khi nuốt một viên Thanh Thần Đan thì cả người cũng lập tức nhẹ hẳn đi, nhiệt độ cũng cấp tốc hạ xuống, trong đầu của nàng có một loại cảm giác thanh tỉnh. Cảm giác cao hứng khi cùng Vô Danh làm chuyện đó cùng biến mất nhanh chóng, thế nhưng trong đầu Nguyệt Nhi cũng vẫn còn ấn tượng rõ ràng. Nguyệt Nhi lúc này giọng nói nhỏ như con muỗi, nàng ngượng ngùng nói:

- Vô Danh, chúng ta đang…

Vô Danh mỉm cười, hắn nhẹ nhàng nói:

- Ta xin lỗi. Bây giờ chúng ta sẽ không làm chuyện này, nàng thay y phục đi.

- Tại sao huynh từ chối muội? Chẳng lẽ muội không đủ hấp dẫn đối với huynh.

Nguyệt Nhi thế nhưng cũng không có nghe lời Vô Danh thay y phục, nàng nhìn hắn rồi nói với giọng có chút chua chua. Vô Danh thật sự không muốn trả lời mấy câu hỏi như vậy, thế nhưng hắn vẫn bắt buộc phải trả lời:

- Nguyệt Nhi, muội xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không có ai có thể từ chối muội. Chỉ là thời điểm bây giờ thật sự không thích hợp, ta thật không muốn lợi dụng hoàn cảnh lúc này của muội. Muội bị người ta hại thành như vậy, ta thật sự rất đau lòng.

Vô Danh nói lời này cũng chính là thật, hắn thật sự không muốn lợi dụng lúc Nguyệt Nhi không thể khống chế bản thân mà làm chuyện nàng không muốn. Lần đầu tiên của hắn Mộc Thanh Kiều cũng là bị người ta bỏ xuân dược, cuối cùng phải cùng hắn làm chuyện đó, lúc đó hắn quả thực không có biện pháp gì để loại bỏ xuân dược trong người của Mộc Thanh Kiều, cho nên hắn bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Nếu hắn thực sự có biện pháp mà nói, vậy chỉ một cái Mộc Thanh Kiều cũng không đủ cho hắn nhìn. Cho dù Mộc Thanh Kiều là đệ nhất mỹ nhân, hắn y nguyên cũng sẽ không quen không biết cùng nàng làm chuyện đó.

Chính vì lần đầu tiên như vậy, mà hắn cũng lại không muốn lần thứ hai của mình sẽ lại như thế. Hắn không muốn lợi dụng người khác không thể khống chế bản thân mà làm chuyện đó. Hắn làm như thế đồng dạng cũng chính là chà đạp bản thân mình, chà đạp vẻ đẹp có một không hai của hắn. Hắn đẹp trai như vậy mà còn phải lợi dụng người khác bị dục hỏa khống chế mới có thể làm chuyện đó sao. Hắn y nguyên chỉ cần nháy mắt một cái liền có hàng ngàn nữ nhân đổ gục đi. Nếu hai lần của hắn đều không phải là người ta toàn tâm toàn ý trước mặt hắn cởi đồ, vậy thì hắn chính là thất bại của tạo hóa.

Vô Danh đưa một tay lên gạt đi nước mắt cho Nguyệt Nhi, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi nói:

- Được rồi, muội mau thay đồ đi.

Nguyệt Nhi cũng chỉ gật đầu không nói gì, nàng hiểu những gì hắn muốn nói. Vô Danh đứng lên chỉnh lại y phục của mình cho ngay ngắn, sau đó hắn liền quay người đi đợi Nguyệt Nhi thay đồ. Nguyệt Nhi lúc này lấy ở trong nhẫn trữ vật ra một bộ y phục màu đỏ được thiết kế trông rất đẹp mắt, nàng nhìn về phía Vô Danh rồi nói:

- Vô Danh, huynh có thể mặc y phục cho muội được không.

Giọng nói của Nguyệt Nhi mang theo sự nài nỉ cùng với chờ đợi. Vô Danh nghe xong quả thực là choáng váng đầu óc, thế nhưng hắn nghĩ dù sao giữa Nguyệt Nhi và hắn cũng đã không còn cái gì gọi là ngăn cách, thay y phục cho nàng cũng không tính là cái gì. Vô Danh xoay người lại rồi nói:

- Được, để huynh thay cho muội.

Nguyệt Nhi nghe thấy Vô Danh đồng ý, nàng rất là cao hứng, sự vủi vẻ hạnh phúc hiện lên rõ ràng trong ánh mắt của nàng, thế nhưng biểu hiện của Nguyệt Nhi vẫn rất là ngượng ngùng. Nguyệt Nhi hai tay đưa cho Vô Danh bộ y phục mà nàng muốn mặc, ngay khi Vô Danh vừa mới nhìn thấy bộ y phục này thì hắn lập tức ngạc nhiên:

- Bộ y phục này, sao muội lại có được...

Vô Danh nhớ rất rõ ràng bộ y phục này là hắn ở ven một bờ suối ném lại cho một cái nữ nhân đang tắm mà lúc đó hắn vô ý nhìn trộm. Từ họa tiết hoa văn ở trên đó cùng với cách chế tạo, hắn biết chính là mình làm ra bộ y phục này. Vậy mà như thế nào nó lại ở trong tay Nguyệt Nhi, chẳng lẽ...

Vô Danh nghĩ tới đây thì liền toát mồ hôi, nếu cô gái đó là bạn của Nguyệt Nhi, sau đó kể chuyện này cho nàng rồi lại đưa bộ y phục đó cho nàng, vậy thì hắn toi rồi. Tiếng xấu đồn xa a.

Nguyệt Nhi lúc này ánh mắt mang theo ý cười, nàng nói:

- Huynh không nhớ, lúc đó ở bên bờ suối, huynh nhìn trộm người ta tắm sao....

Vô Danh nghe tới đây thì thầm kêu hỏng bét, hắn dĩ nhiên đoán đúng, lúc đó hắn hai là còn tự tay mặc đồ cho người ta đi. Nguyệt Nhi rõ ràng nhìn thấy sự bối rối trong mắt của Vô Danh, nàng cười nói:

- Cô gái ấy chính là muội.

Vô Danh sau khi nghe Nguyệt Nhi nói xong, hai mắt của hắn liền mở lớn, trong lòng là cực kỳ ngạc nhiên, nếu đó thật sự là Nguyệt Nhi vậy thì cũng quá trùng hợp rồi. Vô Danh lúc này ánh mắt liền đảo quanh thân thể trần trụi trơn bóng của Nguyệt Nhi, ngay lập tức hắn liền phát hiện thân hình của Nguyệt Nhi cùng với thân hình của cô gái lúc hắn nhìn thấy ở bờ suối quả thực là giống nhau như đúc, không thể tin được đó thật sự là Nguyệt Nhi. Có lẽ là do nàng lúc đó đeo mặt nạ cho nên hắn nhìn không ra.

Nguyệt Nhi thấy ánh mắt của Vô Danh lại một lần nữa rơi ở trên người nàng thì cũng rất là ngượng ngùng, nhưng nàng cũng không có phản đối. Nguyệt Nhi lúc này lại nói:

- Huynh còn muốn nhìn tới khi nào nữa, còn không mau mặc đồ cho muội.

Vô Danh lúc này sớm đã bị thân hình tuyệt hảo của Nguyệt Nhi làm cho ngốc trệ, hắn lắp bắp nói:

- Được, được, để ta thay y phục cho muội.

Vô Danh nói xong liền cầm lấy y phục Nguyệt Nhi đưa cho sau đó bắt đầu thay y phục cho nàng. Nguyệt Nhi hẳn là muốn nhắc nhở hắn, hắn lần trước bên bờ suối nhìn trộm nàng tắm sau đó tự ý thay đồ cho nàng, bây giờ nàng chính là muốn hắn lại thay đồ cho nàng, cũng chính là bộ y phục lần đó. Chẳng mấy chốc Vô Danh đã thay xong y phục cho Nguyệt Nhi.

Vô Danh lúc này đứng ở phía sau ôm lấy eo của Nguyệt Nhi, hắn hít một hơi rồi nói:

- Muội rất đẹp.

Nguyệt Nhi lúc này trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nàng và Vô Danh tuy chưa động phòng, thế nhưng quan hệ của hai người bây giờ thực sự đã sớm coi nhau như vợ chồng. Sau bao nhiêu lâu cuối cùng nàng cũng tìm thấy hắn, được hắn ôm vào trong lòng, được nghe hắn nói những lời yêu thương, Nguyệt Nhi giọng nói ngập tràn sự hạnh phúc:

- Vô Danh, muội rất vui. Được ở bên cạnh huynh đúng là mong ước lớn nhất của đời muội.

Vô Danh nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn nói:

- Ta cũng vậy, sau này hai chúng ta cũng sẽ mãi giống như bây giờ, không rời xa...