Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 231: Vũ Thủy Yên Ăn Giấm Chua




Ngay khi thiếu nữ vừa mới khom người cúi xuống nhìn Vô Danh, thân hình tuyệt hảo của nàng lại một lần nữa phô ra một cách mập mờ giữa những ánh mắt lang sói đăng chăm chú nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Một đường cong nuột nà phía sau quả thực hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn tới.

Lúc này ở một phía bên thạch môn, những người đang công kích thạch môn cũng không khỏi không chú ý về phía này, ngay khi nhìn thấy thiếu nữ kia thì không ít nam nhân tỏ ra ngây dại trước vẻ đẹp thiên kiều bá mị của nàng.

- Phốc…

Một tên nam tử ánh mắt say mê nhìn thiếu nữ mặc bạch y mà quên cả công kích thạch môn, một luồng nhận mang lập tức đi qua cắt rơi cái đầu của hắn xuống trong sự ngơ ngác chết người. Có không ít người cũng bị lấy đi sinh mệnh chỉ vì một ánh nhìn.

- Mọi người tập trung công kích thạch môn, không được phân tâm.

Một cái âm thanh hùng hậu vang lên đánh gãy tâm thần đang bay bổng của vô số tu sĩ, để cho họ từ trong mê màng tỉnh táo lại. Rất nhiều người minh bạch, nếu như còn nhìn tiếp nữa thì cái mạng này cũng không thể giữ được.

Lúc này ở chỗ Vô Danh đang làm sinh ý cũng lại vang lên mấy cái âm thanh dâm đãng:

- Ứ ứ ứ lão Tam, ta thực không thể nào nhịn nổi nữa, quá nuột rồi.

- Lão Tứ, ngươi có thể dừng huých vào mông ta như vậy được không, “hoa hậu” của ta dĩ nhiên sắp bị ngươi đâm rách rồi.

- Thật quá nóng bỏng, ta lần đầu tiên nhìn thấy một người có vóc dáng tuyệt vời như vậy, tiểu sư muội nhà ta so ra còn kém quá xa a.

- Thần tiên tỷ tỷ thật biết câu dẫn người ta, dĩ nhiên lại có thể mập mờ tới như vậy, càng mập mờ ta lại càng thấy kích thích a.

Thiếu nữ với hai bàn tay ngọc ngà trắng nõn chống ở phía trên bàn, ánh mắt của nàng chăm chú nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt, trong mắt không khỏi dâng lên vô vàn tình ý. Thiếu niên anh tuấn ngút trời này để cho nàng tìm kiếm thật lâu a, nàng thật sự nhớ hắn tới chết mất.

Vô Danh khuôn mặt ngơ ngác nhìn thiếu nữ phía trước, ánh mắt của hắn bất tri bất giác nhìn xuống phía dưới, ngay lập tức một mảng trăng trắng nhấp nhô liền đập vào mặt của hắn.

- Phụt!!

Một dòng máu đỏ từ từ chảy ra từ trong mũi của Vô Danh, thế nhưng hắn vẫn mảy may không biết chút gì, ánh mắt vẫn là không có dừng lại. Mãi cho đến khi âm thanh thanh thúy của thiếu nữ kia vang lên thì mới làm cho tâm trí của hắn tỉnh táo lại:

- Vô Danh, muội tìm huynh thật vất vả.

Cùng với âm thanh thanh thúy truyền ra, một cỗ hương thơm nồng nàn cũng truyền thẳng vào trong mũi của Vô Danh, hắn hít một hơi thật sâu sau đó nhẹ nhàng thở ra. Vô Danh nhìn hàm răng trắng tinh cùng với đôi môi đỏ mọng phía trước, hắn thật sự rất muốn…cắn cho một phát, đặc biệt là chiếc cổ thon dài trắng nõn kia.

Vào thời khắc này, nếu như có một chiếc thủy tinh cầu để ghi lại hình ảnh, thì quả thực cảnh tượng bây giờ thật giống như một bức tranh sống động đầy màu sắc, thế nhưng nổi bật nhất cũng chỉ có một nam một nữ này, xung quanh tất cả cũng chỉ có thể làm nền cho họ mà thôi. Thật sự là một đôi trai tài gái sắc, thần điêu hiệp lữ mà đem ra so sánh cũng thua kém vài phần.

Vô Danh bất trợt tỉnh táo lại, mị lực của thiếu nữ trước mặt không ngờ lại lớn tới như vậy, để cho hắn chút nữa không thể giữ mình. Hắn lập tức tỉnh táo lại sau đó thu hồi ánh mắt. Đúng lúc Vô Danh đang định lên tiếng thì liền có một cái bàn tay trắng trẻo chắn ở ngay phía trước mặt hắn khua khua, sau đó âm thanh của Vũ Thủy Yên vang lên:

- Này, hai người nhìn đủ chưa vậy, thật sự không coi ngươi xung quanh tồn tại nữa hay sao??

Giọng nói này của Vũ Thủy Yên dĩ nhiên lại mang theo một chút chua chua, âm thanh có phần bất mãn. Đôi môi có phần sưng xỉa nói ra, tất nhiên trông nàng như vậy cũng rất là đáng yêu. Vũ Thủy Yên ánh mắt nhìn thiếu nữ phía trước mà có vài phần đề phòng, dù sao thì vị tỷ tỷ trước mặt này thực sự cũng quá là xinh đẹp rồi, ngay từ đầu khi nàng nhìn thấy cũng không khỏi thất thần, nói chi là Vô Danh đại ca vốn là nam nhân, trước một nữ tử dung mạo tuyệt sắc như vậy thì liệu có thể không bị nàng ta câu mất hồn hay không.

Nguyệt Nhi đang chăm chú nhìn Vô Danh thì đột nhiên bị Vũ Thủy Yên đưa tay ra chặt đứt, nàng đứng thẳng người sau đó đưa tay che miệng cười cười. Nguyệt Nhi nhìn cô bé trước mặt sau đó lại liếc Vô Danh một cái, cũng chẳng biết là nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng che miệng cười sau đó nhìn Vũ Thủy Yên một cách đầy ý vị.

Ngực của Vũ Thủy Yên có chút phập phồng, khuân mặt có chút lúng túng, dĩ nhiên bị người nhìn chằm chằm như vậy, nàng cũng thấy rất là khó chịu. Vũ Thủy Yên ngữ khí có chút bất mãn nói:

- Vị tỷ tỷ này, ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy được không. Dĩ nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy lại đi câu dẫn nam nhân, thật là không biết xấu hổ.

Vô Danh vừa nghe xong câu này mà không khỏi trợn tròn mắt, hắn không khỏi liếc Vũ Thủy Yên một cái, cô bé này tự nhiên bị sao vậy, chẳng lẽ vừa mới ăn giấm chua. Vô Danh nghiêm mặt nói:

- Thủy Yên, không được vô lễ.

Vũ Thủy Yên trong lòng đang có chút khó chịu, lúc này lại bị Vô Danh nhắc nhở một câu. Khuân mặt của nàng lập tức đỏ bừng, rõ ràng rất là bất mãn, nàng khó chịu nói:

- Vô Danh đại ca, tại sao huynh lại mắng muội, muội đâu có nói gì sai chứ, nữ nhân này dĩ nhiên trước mặt nhiều người như vậy câu dẫn huynh, thật là không biết liêm sỉ.

Vô Danh nghe vậy thì vỗ bàn nói:

- Muội chú ý lời nói của mình, ta đẹp trai tự nhân số hai không ai dám tranh số một, người khác không bị ta câu dẫn thì thôi chứ ta làm sao lại bị người ta câu dẫn, muội trông ta rất giống như bị người khác câu dẫn sao.

Mọi người xung quanh lập tức bị lời nói này của Vô Danh làm cho kinh trụ, quả thực là hắn không hề bị người khác câu dẫn a, hắn chỉ là trực tiếp bị người khác câu mất luôn mà thôi. Vũ Thủy Yên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái gương sau đó giơ ra trước mặt Vô Danh rồi nói:

- Huynh nhìn, máu mũi huynh đã chảy ròng ròng ra từ lúc nào, đây chẳng phải là bị người ta câu mất thì là cái gì.

Vô Danh đưa mắt nhìn vào trong gương, ngay lập tức hắn liền bị khuôn mặt trong gương của mình làm cho kinh sợ, dĩ nhiên chảy nhiều máu mũi như vậy, thế nhưng là hắn không có nói sai, hắn quả thực không có bị người khác câu dẫn, hắn chỉ bị câu mất thôi. Vô Danh đưa tay giật lấy cái gương của Vũ Thủy Yên, sau đó một tay của hắn đưa lên quệt ngang một cái, ngay lập tức máu mũi liền bị hắn lau mất, ngay cả mùi máu cũng không có phát hiện được dù chỉ nửa điểm. Vô Danh nhìn nhìn gương rồi nói:

- Muội sai, muội nói lời này quả thực quá sai rồi. Máu mũi này của ta rõ ràng là do làm việc quá sức, mấy ngày liền như vậy đều chăm chú tiếp nhận sinh ý, một mực không có được nghỉ ngơi cho nên mới chảy máu như vậy. Ta là do làm việc quá sức muội có hiểu chưa.

- Thế nhưng...

Vũ Thủy Yên còn đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Vô Danh trực tiếp đưa tay ra chặn lại, hắn nói:

- Muội không cần nói nữa, mau mau lui ra phía sau, ta còn phải tiếp khách, không có thời gian nói đúng sai với muội.

Vũ Thủy Yên nghe xong cũng rất là uất ức, đây là lần đầu tiên Vô Danh đại ca nặng lời với nàng như vậy, tất cả là tại ả nữ nhân kia, ỷ mình có chút sắc đẹp liền muốn tới câu dẫn Vô Danh đại ca, rồi lại còn làm ra cái vẻ mặt đáng thương trông như rất là ủy khuất, đúng là hồ ly tinh. Vũ Thủy Yên trong lòng rất là khó chịu, miệng lẩm bẩm mắng mấy câu, ánh mắt có chút hờn dỗi liếc nhìn Vô Danh sau đó lại nhìn Nguyệt Nhi với ánh mắt thù địch. Nếu có cơ hội nàng nhất định phải vạch mặt ả nữ nhân này, không để ả câu dẫn Vô Danh đại ca như thế được.

Vô Danh sau khi nhắc nhở Vũ Thủy Yên mấy câu rồi kêu nàng lui xuống, lúc này hắn mới có thời gian để ý tới thiếu nữ trước mặt. Vô Danh rất nhanh thu liễm lại tâm tình của mình, hắn nhẹ nhàng nói:

- Nguyệt Nhi, lâu rồi không gặp.

Nguyệt Nhi nghe vậy thì liền cười một cách dịu dàng, giọng nói của nàng có mấy phần ủy khuất:

- Huynh có biết muội tìm huynh rất cực khổ, vậy mà sau khi gặp lại huynh chỉ có thể nói mấy lời đó với muội thôi sao.

Vô Danh nghe vậy thì hai mắt lóe sáng, cô nàng này sau một khoảng thời gian dài như vậy không có gặp mặt, thế mà dĩ nhiên biết ở trước mặt của hắn nói ra những lời này, rất tốt, Nguyệt Nhi nay đã lớn rồi.

(Hôm nay đổi mới liền đến đây, các vị bằng hữu ngủ ngon.)