Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 229: Không gian độn thuật




Vô Danh đưa tay nhận lấy nhẫn trữ vật mà trung niên nam tử kia đưa ra, thần niệm của hắn quét vào bên trong nhẫn trữ vật. Lập tức Vô Danh liền nhìn thấy trong này quả thực có một cuốn sách cũ kĩ trông có vẻ tàn phá.

Vô Danh thần niệm vừa mới quét tới cuốn sách này, hắn lập tức cảm nhận được ngay một cỗ khí tức cổ xưa trải dài qua năm tháng, trải quả không biết bao nhiêu năm tuế nguyệt. Loại cảm giác này để cho Vô Danh cảm thấy cuốn sách này thật giống như được lưu truyền từ thời thượng cổ đồng dạng.

Vô Danh tâm tình có chút kích động bắt đầu quan sát kĩ hơn cuốn sách này, ở phía mặt trên có ghi hai chữ Phật Quyển, cuốn sách này thực như trung niên nam tử kia nói đây là một bản không đầy đủ, chỉ có phần đầu mà không có phần sau.

Nếu như Phật Quyển này đã là một bản không đầy đủ, vậy tự nhiên uy lực của nó cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều. Nhưng mà Vô Danh cảm thấy cuốn Phật Quyển này cũng rất là bất phàm, cho dù đây là một bản không đầy đủ, nhưng nó tuyệt đối có giá trị rất cao.

Chỉ là Vô Danh có điều thắc mắc, cuốn Phật Quyển này mặc dù lại không đầy đủ, nhưng cũng không đồng nghĩa là nó yếu, chỉ cần tu luyện được phần đầu thì có lẽ uy lực cũng không thể tưởng tượng được rồi. Vậy thì lý do gì mà trung niên nam tử kia lại muốn đem vật này ra trao đổi cùng với hắn, một cuốn sách như vậy mà bị tiết lộ ra thì cũng có thể dẫn tới họa sát thân a.

Trung niên nam tử thấy lông mày của Vô Danh hơi nhíu lại, hắn liền hiểu ra vấn đề, trung niên nam tử nhìn Vô Danh nói:

- Hẳn ngươi cũng đã nghĩ tới, cuốn sách này tự nhiên mang lại cảm giác bất phàm, thế nhưng ta đã luyện nó suốt năm năm liền cũng không tài nào phát huy ra uy lực vốn có của nó. Ta cũng lại không nhìn thấy mình luyện sai chỗ nào. Cho nên nếu như ngươi cảm thấy cuốn bí tịch này được thì cũng có thể cùng ta trao đổi.

Vô Danh vừa mới nghe trung niên nam tử nói lời này thì hắn thầm nói quả nhiên. Nếu như không phải cuốn sách này có vấn đề thì trung niên nam tử kia cũng sẽ không đem ra trao đổi cùng hắn, dù sao thì mấy thứ đồ bã trấu bã cám thời thượng cổ cũng là có không ít, cuốn sách này nhìn mặc dù có vẻ cổ xưa nhưng cũng rất có thể là đồ giả.

Chỉ là Vô Danh nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện được là nó có vấn đề ở chỗ nào, cảm giác cuốn sách này mang lại cho hắn quả thực khó nói. Không cần biết là cuốn sách này có vấn đề hay là trung niên nam tử có vấn đề, cứ thu lại trước đã rồi tính sau. Vô Danh nhìn trung niên nam tử sau đó nhàn nhạt nói ra:

- Ngươi muốn bao nhiêu??

Vô Danh trực tiếp hỏi thẳng, cuốn sách này dù sao cũng mang lại cho người ta cảm giác từ thời thượng cổ, giá trị đương nhiên cũng sẽ không thấp. Không ai sẽ đem cuốn sách này ra chỉ để đổi lấy hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm.

- Hai triệu linh thạch thượng phẩm.

Trung niên nam tử giọng nói ồm ồm phát ra. Vô Danh nghe trung niên nam tử kia nói vậy thì liền đáp:

- Ngươi cuốn sách này mặc dù là lưu truyền từ rất lâu, thế nhưng là ngươi luyện nó năm năm cũng không chạm được một góc. Ta cũng sẽ lại không ngu ngốc tới mức bỏ ra hai triệu linh thạch chỉ để mua một cuốn phế thư. Một triệu linh thạch là cái giá cao nhất, ngươi muốn đổi hay không thì tùy.

Vô Danh giọng nói không chút biểu cảm, nói xong hắn liền vứt lại nhẫn trữ vật cho trung niên nam tử. Trung niên nam tử hơi nhíu mày lại, ông ta không biết phản ứng của Vô Danh đối với cuốn sách này như thế nào, cũng lại không đoán được tâm tư của đối phương. Mà đối phương nói ra lời này cũng lại đẩy ông ta vào thế khó, cũng là ép cho ông ta chỉ có thể đồng ý với giá cả mà Vô Danh đưa ra. Trung niên nam tử cuối cùng thở dài nói:

- Được một triệu thì một triệu.

Vô Danh nghe vậy thì cười thầm trong lòng, cái này trung niên nam tử vừa nhìn là biết sử dụng thuật dịch dung, thực chất đằng sau chính là một tên thiếu niên chỉ mới khoảng chưa tới hai mươi tuổi. Kẻ này kinh lịch không nhiều, tự nhiên lại không thể cùng hắn so sánh, chỉ với một câu liền bị hắn ép giá. Dù sao Vô Danh cũng cảm thấy một triệu này cũng là một cái giá hợp lý, thiếu niên kia chưa tới hai mươi tuổi đã có tu vi Nguyên Anh tầng ba thì cũng đã nói lên tư chất của hắn mạnh cỡ nào, vậy mà luyện cuốn Phật Quyển này năm năm cũng không thể luyện thành, vậy chẳng phải nói cuốn sách kia có vấn đề hay sao. Cho nên Vô Danh nghĩ hắn cũng sẽ không dùng cái giá quá cao chỉ để mua một cuốn tàn quyển.

Mà thiếu niên dịch dung kia hiển nhiên cũng đang cần gấp linh thạch, Vô Danh nói với hắn cái giá một triệu hắn cũng không có nửa phần do dự liền lập tức đồng ý. Vô Danh lập tức đưa cho thiếu niên dịch dung thành trung niên nam tử kia một chiếc nhẫn trữ vật, trong đó có tám trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.

Vô Danh sau khi cầm lấy nhẫn trữ vật chứa Phật Quyển của thiếu niên kia đưa cho thì lập tức cất vào nhẫn trữ vật của mình. Cuốn bí tịch này hắn thấy có chút đặc biệt, chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì, vấn đề chính là nằm ở người học cuốn sách này. Nội dung của cuốn sách vừa nãy hắn cũng đã xem qua rồi, tuyệt đối là không tầm thường.

- Ta Đặng Minh Long, dùng hai mươi vạn linh thạch…

Lại là một người tiếp theo đến đăng ký một vé đi vào trong thạch môn, chớp mắt một ngày đã qua, số người đăng ký đã lên tới gần hai trăm người. Vô Danh ngoài thu được rất nhiều linh thạch ra cũng có các loại linh tài cùng linh thảo đều bị hắn thu vào.

Đếm sơ qua Vô Danh thu về được hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm, con số này dĩ nhiên là không nhỏ chút nào. Đồng thời linh thảo cấp bốn thu được ba trăm gốc, linh thảo cấp năm thu được một trăm sáu mươi gốc, linh thảo cấp sáu cũng chỉ có vẻn vẹn chín gốc mà thôi, ngoài ra linh tài (tài liệu luyện khí) cũng là có cả một đống.

Vô Danh biết hắn làm sinh ý thuận lợi như vậy, chắc chắn cũng là có không ít kẻ dòm ngó tới. Hắn biết sớm muộn cũng sẽ có kẻ nhắm vào tài sản của hắn mà đánh chủ ý, thế nhưng là Vô Danh hắn không sợ, kẻ nào tới cũng được, hắn duy nhất không sợ chính là đe dọa.

Vô Danh biết đạo lý cây cao đón gió, thế nhưng là còn chưa có ngọn gió nào trong chiến trường cổ này đủ sức xô ngã hắn đi.

Mà quả thực Vô Danh lần này làm ra động tĩnh quá lớn, ngay cả những kẻ còn đang công kích thạch môn cũng phải chú ý tới, chắc chắn người đánh chủ ý tới hắn sẽ không ít đi. Vô Danh ngồi đây làm sinh ý cũng là có rất nhiều luồng thần niệm quét tới, nhưng tất cả đều bị thần niệm của hắn phát hiện. Vô Danh thấy đám người này cũng thật là thái quá, hắn liền bố trí một cái trận pháp ngăn cản thần thức đơn giản, ngay lập tức không còn một luồng thần niệm nào có thể quét tới vị trí của hắn.

- Tiền bối, vãn bối là Trương Tùng, mời tiền bối xem qua miếng ngọc giản này.

Người tới là một cái tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy, lúc trước hắn để ý tới mặc dù Vô Danh diện mạo trẻ trung nhưng thực lực lại sâu không lường được, ngay cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng bị người này quát lui, cho nên vừa tới hắn liền gọi một tiếng tiền bối.

Vô Danh thấy tu sĩ Trúc Cơ này ăn nói khép nép, lại đưa cho mình một miếng ngọc giản, hắn lập tức dùng thần niệm của mình cuốn miếng ngọc giản về tay. Vô Danh nhìn qua tấm ngọc giản này thấy có vẻ nó cũng rất là cũ kỹ, trên ngọc giản còn xuất hiện một vết nứt nhỏ, thần niệm của hắn liền quét vào bên trong tấm ngọc giản này.

Vô Danh vừa mới dùng thần niệm quét vào bên trong tấm ngọc giản, ngay lập tức bốn chữ to và rõ ràng liền đập ngay vào trong mắt của hắn:

- Không Gian Độn Thuật.

Vô Danh vừa mới nhìn thấy bốn chữ này, tâm tình của hắn liền kích động hẳn lên, không ngờ đây lại là một môn độn thuật, không những thế lại còn có một cái tên rất đáng gờm “Không Gian Độn Thuật”. Không biết môn Không Gian Độn Thuật này có cái gì lợi hại, cái tên của nó cũng quá kêu một chút đi. Vô Danh liền muốn quét xuống phía dưới xem môn độn thuật này thực hư lợi hại như thế nào. Nhưng rất nhanh khuân mặt của hắn liền xạm hẳn lại.

.