Cả ba người Ma Tiểu Uyên khi nghe Ma Cốt Ngột Lang kể lại câu chuyện thì sắc mặt cũng liên tục biến đổi, từ vui mừng chuyển sang giận giữ sau đó lại vui mừng. Vu Phù La nghe đến đoạn Ma Cốt Ngột Lang dám một mình chống lại cả ba người của Long tộc, Phụng tộc, Dương tộc thì lấy làm khoái chí lắm, hắn lập tức vỗ vào vai của Ma Cốt Ngột Lang rồi đưa ngón tay cái ra kích động nói:
- Ha ha, khá lắm huynh đệ, ngươi rốt cục cũng đã ngộ ra a, ta từ lâu đã muốn ngươi có thể mạnh mẽ dũng cảm như vậy. Nay ngươi đã xóa được bóng ma trong lòng mình, con đường sau này liền có thể rộng mở hơn trước rất nhiều.
Ma Tiểu Uyên nghe vậy thì cũng gật đầu nói:
- Ma Cốt Ngột Lang nay đã xóa đi được bóng ma trong lòng mình, đây hiển nhiên là điều tốt, Phù Ma tộc chúng ta tương lai sẽ lại đi ra một vi cường giả.
- Chúc mừng Ma huynh.
Nguyệt Nhi cũng lên tiếng chúc mừng Ma Cốt Ngột Lang. Thế nhưng Ma Cốt Ngột Lang nghe vậy thì cũng chỉ cười ngượng ngùng, hắn gãi đầu nói:
- Ta mặc dù dừng lại chiến đấu với ba người bọn hắn, thế nhưng cũng là chưa có phân được thắng bại. Ngay khi cả hai bên đã bắt đầu dùng bí pháp trong tộc thì không biết tại sao ở trên trời lại đột nhiên có lôi kiếp giáng xuống, khiến cho cả hai bên không thể tiếp tục trận chiến.
- Có lôi kiếp giáng xuống sao?? Sao đột nhiên lại có lôi kiếp, huynh đệ ngươi mau mau nói xem tại sao a.
Vu Phù La lúc này đột nhiên xen ngang nói. Ma Cốt Ngột Lang lập tức nhíu mày nói:
- Ta không phải còn chưa nói hết sao, ngươi chưa chi đã nhảy vào mồm của ta.
Vu Phù La nghe thế thì ngượng ngùng cười. Ma Tiểu Uyên một tay vẫn chống cằm lộ vẻ suy tư, nàng chỉ Ma Cốt Ngột Lang nói:
- Ma Cốt Ngột Lang, ngươi không cần để ý đến hắn, tiếp tục kể cho ta nghe tại sao lại có lôi kiếp.
Ma Cốt Ngột Lang gật đầu sau đó lại tiếp tục nói:
- Lúc đó trên bầu trời đột nhiên giáng xuống rất nhiều lôi kiếp, mỗi một tia đều là lôi kiếp màu đen, mà lôi kiếp này còn to hơn cả bắp tay của ta, có tia còn to như chậu nước rửa chân vậy. Nếu ta không nhầm thì đây chắc chắn là “diệt tuyệt lôi kiếp” trong truyền thuyết.
Mới nghe Ma Cốt Ngột Lang nói đến đây thì hai người Ma Tiểu Uyên và Vu Phù La đều giật mình sửng sốt, ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng. Vu Phù La cũng không thể kiềm chế cái miệng của mình mà thốt lên:
- Diệt tuyệt lôi kiếp. Huynh đệ, có phải ngươi đang chém gió hay không, làm sao có thể là diệt tuyệt lôi kiếp a.
Nguyệt Nhi khuôn mặt có chút mờ mịt, rõ ràng nàng cũng không biết diệt tuyệt lôi kiếp là có ý nghĩa gì. Nguyệt Nhi liền nhìn Ma Tiểu Uyên rồi hỏi:
- Tiểu Uyên tỷ, diệt tuyệt lôi kiếp là như thế nào vậy??
Ma Tiểu Uyên nghe câu hỏi của Nguyệt Nhi thì liền giải thích cho nàng hiểu:
- Ta từng nghe cha ta nói, diệt tuyệt lôi kiếp rất là hiếm thấy, nhưng một khi nhìn thấy diệt tuyệt lôi kiếp thì có thể chắc chắn rằng đã có một người sở hữu trong mình một loại công pháp tu luyện cực kỳ nghịch thiên. Người có thể sở hữu được công pháp như vậy chắc chắn phải là người có căn cơ cực kỳ đặc biệt, và kẻ này cũng là một người có cơ duyên cực kỳ lớn. Chính vì như vậy mới có diệt tuyệt lôi kiếp giáng xuống để giết chết những kẻ như vậy, lôi kiếp loại này vốn không phải tu sĩ bình thường như chúng ta có thể chống đỡ được. Trong tộc của ta cũng là chưa thấy ai có được công pháp bực này, tuy có thể tu luyện ra lóc xoáy linh khí nhưng cũng không đến mức có thể dẫn tới diệt tuyệt lôi kiếp.
- Thì ra là như vậy.
Nguyệt Nhi nghe xong coi như đã mình bạch. Ma Tiểu Uyên đem ánh mắt có phần nghi hoặc nhìn về phía Ma Cốt Ngột Lang, hiển nhiên lời nói của hắn thật khiến cho người ta phải sửng sốt khó tin:
- Ngươi có chắc đó là diệt tuyệt lôi kiếp hay không??
- Tiểu thư, ta không dám chắc đó có phải là diệt tuyệt lôi kiếp hay không, nhưng ta có thể đảm bảo rằng những gĩ ta nhìn thấy đều nói ra hết sức chính xác.
Ma Cốt Ngột Lang đáp. Ma Tiểu Uyên gật đầu coi như đã hiểu, nàng lại tiếp tục hỏi:
- Vậy sau đó thì sao??
Ma Cốt Ngột Lang lúc này hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó mà hắn nhìn thấy, trong lòng cũng là không khỏi hoảng hốt sợ hãi. Ma Cốt Ngôt Lang giọng nói có chút chậm rãi truyền ra:
- Lúc đó sau khi ta bị lôi kiếp này đánh trúng thì ta liền nhìn thấy ở phía xa có một thân ảnh mờ ảo phóng lên trên trời. Đến ngay cả ta lúc đó còn không dám tin vào mắt của mình, ta thấy hắn trong tay cầm một thanh đao rồi bổ ra, một chùm lôi kiếp đen xì đang hướng về phía hắn đánh xuống cũng bị hắn chém rụng hơn mười đường lôi kiếp. Mà lôi kiếp này mỗi đường đều phải to hơn cả đùi của ta.
Vu Phù La ở bên cạnh nghe vậy thì hai mắt trợn trừng có vẻ khó tin, hắn lại một lần nữa thốt lên kích động:
- Huynh đệ, ngươi có phải hay không đang kể chuyện kinh dị, mấy câu chuyện ta nghe từ các vị trưởng lão trong tộc còn không có kinh dị giống như người kể a. Ta nghe đến ngay cả lông tóc cũng muốn dựng ngược lên đây này.
Ma Cốt Ngột Lang giống như đã biết tính của Vu Phù La, hắn tiếp tục kể:
- Người này sau khi bổ ra một đao nhưng vẫn bị hơn năm mươi đạo lôi kiếp còn lại đánh trúng. Thế nhưng người này ngược lại còn không có chết. Lôi kiếp sau đó lại tiếp tục truyền xuống, lúc này lôi kiếp cũng đã muốn to bằng cái chậu nước. Bốn người chúng ta bởi vì đi vào chỗ mà người này độ kiếp cho lên cũng đã bị thiên đạo giáng tội, ngay trên đầu của bốn người chúng ta lập tức đánh xuống hai trăm năm mươi sáu đường lôi kiếp giống hệt như của người cầm đao kia. Lúc này ta cũng chỉ biết đường vội tế ra Phá Không Phù sau đó trốn đi, nhưng cuối cùng vẫn là bị một chùm tia lôi kiếp đánh trúng, chính vì thế ta mới thảm hại tới như vậy.
Ma Tiểu Uyên càng nghe thì càng thấy sửng sốt, trong lòng cũng là rung động không thôi:
- Theo như ngươi nói, lôi kiếp của người kia quả thực rất khủng khiếp, cũng rất có thể là diệt tuyệt lôi kiếp trong truyền thuyết. Thế nhưng sau đợt lôi kiếp khủng khiếp như vậy hắn liệu còn có thể sống được hay không.
Ma Cốt Ngột Lang nghe vậy thì liền lắc đầu nói:
- Ta không biết hắn còn sống hay không, nhưng ta có thể chắc chắn rằng người này tuyệt đối không đơn giản. Hắn cũng tham gia chiến trường cổ này, tu vi của hắn chắc chắn cũng phải là Nguyên Anh trở lên, thực lực so với các tu sĩ bình thường khác thì còn phải mạnh hơn rất nhiều. Nếu như chúng ta có gặp phải hắn thì nhất định chỉ có thể giao hảo, tốt nhất không nên đắc tội với những người như vậy
Cả ba người nghe Ma Cốt Ngột Lang nói vậy thì cũng đều gật đầu, hiển nhiên lời mà Ma Cốt Ngột Lang nói rất có lý. Ma Tiểu Uyên nhìn mọi người rồi nói:
- Ta không biết hắn là thần thánh phương nào, thế nhưng chúng ta chỉ cần không đắc tội với người này thì cũng không có vấn đề gì, đợi sau khi chiến trường cổ kết thúc ta sẽ quay lại bẩm báo với phụ thân. Ma Cốt Ngột Lang, ngươi trước tiên nghỉ ngơi vài ngày sau đó dẫn ta tới chỗ mà ngươi bị lôi kiếp đánh phải. Bây giờ trời cũng đã không còn sớm, mọi người về chỗ của mình nghỉ ngơi thôi.
- Tiểu thư nghỉ ngơi giữ gìn sức khoẻ, chúng ta xin được trở về trước.
Hai người Ma Cốt Ngột Lang và Vu Phù La đứng lên sau đó cúi người nói rồi rời đi. Đúng lúc Ma Cốt Ngột Lang đang chuẩn bị quay người rời đi thì trong đầu hắn giống như nhớ ra điều gì đó, hắn lập tức lấy ra từ trong nhẫn trữ vật của mình một chiếc bình ngọc rồi hướng về phía Ma Tiểu Uyên nói:
- A phải rồi, tiểu thư. Đây là ba gốc Thần Nguyên Thảo mà ta lấy được, toàn bộ đều ở chỗ này. Xin được giao lại toàn bộ cho tiểu thư.
Ma Tiểu Uyên thấy vậy thì liền xua tay nói:
- Không cần, ta biết đây chính là thành quả mà ngươi liều mạng mới kiếm được, ta đương nhiên sẽ không làm mà lại lấy đồ của ngươi. Ngươi cứ giữ lại cho bản thân dùng là được rồi.
- Tiểu thư, hẳn tiểu thư cũng biết ta mặc dù có được Thần Nguyên Thảo thế nhưng ta lại cũng không biết luyện ra Nguyên Thần Đan a. Ba gốc này ta liền giao lại cho tiểu thư, sau này nếu có thể luyện ra được Nguyên Thần Đan thì tiểu thư có thể cho ta hai viên là được rồi.
Ma Cốt Ngột Lang cười đáp. Ma Tiểu Uyên suy nghĩ một lát sau đó liền gật đầu, Ma Cốt Ngột Lang thấy vậy liền vui mừng đưa lại ba gốc Thần Nguyên thảo cho Ma Tiểu Uyên sau đó mới xoay người ra khỏi lều. Ma Cốt Ngột Lang vừa ra thì liền nghe thấy tiếng Vu Phù La truyền tới:
- Huynh đệ ngươi thật thông minh a, ngươi giao cho tiểu thư ba gốc Thần Nguyên Thảo, vậy sau này ngươi cũng không cần tốn chút sức lực nào mà cũng có thể lấy được hai viên Nguyên Thần Đan. Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi xin tới hai viên là để dành cho ta một viên đúng không. Ta biết ngươi người huynh đệ này là tốt nhất mà.
Ma Cốt Ngột Lang nghe vậy thì liền chề môi nói:
- Ai kêu ngươi là ta để lại cho ngươi một viên chứ, hai viên này lão tử một mình dùng hết, đâu có phần của ngươi a.
- Huynh đệ, ta biết ngươi đang nói đùa, ta thế nhưng cũng không có mắc lừa ngươi, ta biết ngươi tốt với ta nhất, chắc chắn sẽ để lại cho ta một viên Nguyên Thần Đan a.
Hai người Ma Cốt Ngột Lang và Vu Phù La vừa đi vừa nói chuyện với nhau hết sức vui vẻ.
..
Vô Danh đang định rời khỏi chỗ này thì hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề. Hắn nhớ lúc nãy hắn độ kiếp thì có một nhóm người đi vào trong khu vực của hắn. Đám người đó chắc chắn đã nhìn thấy được cảnh tượng mà hắn đang độ kiếp, bọn chúng có vẻ như không bị lôi kiếp đánh chết mà lại có thể chạy thoát được. Nếu như vậy thì chắc chắn sau khi trở về chúng sẽ nói cho người khác nghe, đến lúc đó thông tin có người độ lôi kiếp khủng bố như hắn sẽ lan truyền rộng rãi, lúc đó thì không thể không tránh khỏi không động tới mấy lão quái vật, khi đó hắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Vô Danh suy nghĩ một hồi sau đó lập tức liền gật đầu một cái. Việc bây giờ hắn cần làm chính là tạo ra một cái hiện trường giả rằng đã có người độ kiếp thất bại ở chỗ này, không những thế còn là bị lôi kiếp đánh chết. Chỉ cần hắn làm vậy thì nếu như có người đến kiểm tra cũng sẽ không nhận ra, lúc đó hắn liền tránh được phiền phức không đáng có.
Vô Danh nghĩ xong thì lập tức bắt tay vào làm, hắn lại một lần nữa trả về nguyên trạng khi mình vừa độ kiếp xong, hắn còn vứt ra mấy tấm vải rách giống như bị sét đánh văng tung toé. Đến khi đã chắc chắn không có sai sót gì rồi thì hắn mới quay người rời đi. Chiến trường cổ chớp mắt đã trôi qua bốn tháng rồi, hắn cần phải nắm bắt thời gian tăng lên sức mạnh của mình.
.