Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 154: Chia ra hai hướng




Vô Danh nhân lúc trong thành vẫn còn bị cát bụi thổi mù thì liền lấy ra một bộ y phục mới rồi thay vào, khi hắn vừa thay xong thì đã thấy Hồng Mông đang lững thững đi về phía mình. Đợi Hồng Mông tới gần thêm chút nữa Vô Danh mới nói:

-Hồng Mông, đệ qua đây nhỏ một giọt máu của mình vào trong chiếc “Bạch Đế Ấn” này.

Vô Danh vừa nói vừa đưa “Bạch Đế Ấn” ra phía trước để cho Hồng Mông nhỏ máu vào.

-Đại ca chờ chút.

Hồng Mông nghe vậy thì liền gật đầu một cái sau đó liền lấy kiếm cắt ra một miệng vết thương nhỏ để cho máu chảy ra.

Hồng Mông cẩn thận nhỏ máu của mình vào trên “Bạch Đế Ấn”, ngay sau đó một chiếc lệnh bài thân phận liền hiện ra. Vô Danh cầm lấy chiếc lệnh bài thân phận này rồi đưa cho Hồng Mông:

-Đệ tự khắc tên mình vào đây. Sau này khi lăn lộn bên trong Chiến Trường Cổ này đệ có thể bỏ “cổ linh đan” vào trong lệnh bài thân phận của mình.

-Đại ca, đệ hiểu rồi.

Hồng Mông cầm lấy lệnh bài thân phận của mình sau đó tự khắc tên của bản thân lên trên. Hồng Mông vừa mới khắc tên của bản thân lên trên đó thì liền thấy trong lệnh bài đã có sẵn ba mươi ngàn điểm chiến tích, Hồng Mông biết chắc chắn đây là đại ca cho nhóc.

Mặc dù Hồng Mông có thể đi lại tự do trong Chiến Trường Cổ vì Hồng Mông không phải là con người, nhưng mà Vô Danh vẫn đưa cho Hồng Mông một cái lệnh bài thân phận để nhóc có thể thu thập “cổ linh đan” mà cất vào trong.

Vũ Thủy Yên lúc này cũng vừa mới thành công xung kích tới Tụ Khí tầng chín sơ kỳ, thực lực lại tăng thêm một bước nhỏ nữa. Trên người của nàng bây giờ đầy là những vết thương, vải cũng chẳng đủ để che thân, duy chỉ có mấy chỗ nhạy cảm là vẫn còn che chắn tốt, còn lại toàn bộ những chỗ khác đều để lộ ra hết, nước da trắng nõn pha với một chút máu hồng bám trên thân thể lại khiến cho Vũ Thủy Yên có một loại nhàn nhạt huyết tính.

Vô Danh đương nhiên không thừa lúc người ta gặp nạn mà chiếm tiện nghi, hắn ngay lập tức quay người về phía sau rồi đi thẳng tới chỗ cột cờ khổng lồ ở giữa thành.

Vô Danh hắn chính là một người rất quân tử, nếu như không phải lúc trước tại hồ băng xảy ra chuyện liên quan tới mạng người thì hắn cũng sẽ không để cho Mộc Thanh Kiều đối xử với hắn như vậy. Vô Danh chính là vì thương hoa tiếc ngọc cho nên mới để cho Mộc Thanh Kiều động thủ ở trên người hắn, nếu không thì hôm đó Mộc Thanh Kiều chắc chắn sẽ bị dục hỏa công tâm mà chết. Đấy vốn là do Vô Danh xuất tâm từ bi mà ra tay cứu người hoạn nạn.

Hồng Mông thấy Vô Danh di chuyển thì cũng đi theo phía sau, rất nhanh cả hai đều đã đứng trước cột cờ khổng lồ ở giữa thành.

Vô Danh đứng cách chỗ cột cờ này khoảng mười mét, hắn thấy cột cờ này nhìn rất quen thuộc, ngoài việc trên đỉnh cột có treo một lá cờ trắng ra thì nhìn giống hệt Phong Hào Trụ.

Vô Danh thần thức đưa một vòng ra xung quanh, khi thần thức không phát hiện ra điều gì khả nghi thì mới tiếp tục đi về phía trước.

Vô Danh để ý thấy chỗ đất quanh cột trụ này mười mét có hai vòng tròn lớn, một vòng khắc hình còn rồng, còn một vòng chính là khắc hình phụng hoàng, điêu khắc rất là tỉ mỉ công phu.

Vô Danh đưa tay phải lên rồi sau đó tháo “Bạch Đế Ấn” của mình ra. Sau đó hắn lại đưa “Bạch Đế Ấn” đính vào một cái lỗ ở trên cột cờ. Cột cờ này vừa mới được “Bạch Đế Ấn” của Vô Danh gắn vào thì liền kêu lên một tiếng, sau đó Vô Danh thấy lá cờ màu trắng ở phía trên đã đổi thành là cờ nền màu đỏ có thêu một chữ vàng là “Nam”. Vô Danh biết đây chính là lá cờ quân đội của hắn, chữ “Nam” ở trên lá cờ kia chính là chữ “Nam” trong “Nam Quốc quân”.

-Ầm…ầm…ầm…

Đột nhiên lúc này vang lên những tiếng ầm ầm rung động, mặt đất cũng như muốn rung chuyển theo, ngay tại chỗ mà Vô Danh đang đứng thì hai vòng tròn kia cũng bắt đầu xoay chuyển.

Một lúc sau thì đợt rung chuyển này mới dừng lại, Vô Danh cũng thấy rằng hộ trận của tòa thành này cũng đã được kích hoạt, chính là một cái cấp năm hộ trận.

Không chỉ Vô Danh thấy rằng hộ trận của tòa thành này đã được kích hoạt mà rõ ràng hắn còn thấy rằng có thể tu luyện tại trong thành tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Ở trong Chiến Trường Cổ này tuy rằng linh khí đậm đặc nhưng lại không thể nào tu luyện được, chỉ có thể tìm tại những nơi như thành trì hoặc các địa điểm đặc biệt nào đó thì mới có thể tiếp tục tu luyện mà thôi.

Lúc nãy hắn có thấy Vũ Thủy Yên tu luyện ở bên trong thành, tuy nhiên việc tu luyện đó có vẻ cũng không được như ý muốn, nhưng nếu như bây giờ ngồi xuống tu luyện một lần nữa thì chắc chắn là muốn trôi chảy hơn rất nhiều lần.

Lúc này Vũ Thủy Yên cũng đã thay một bộ y phục mới sau đó liền đi đến bên cạnh chỗ Vô Danh và Hồng Mông đang đứng. Vũ Thủy Yên rất là vui mừng nói:

-Vô Danh đại ca, muội vừa mới thăng cấp lên Tụ Khí tầng chín rồi.

Vũ Thủy Yên vừa mới tới bên cạnh chỗ Vô Danh thì liền khoe ngay thành quả mới đạt được của mình. Vô Danh thấy vậy thì cười một tiếng chúc mừng:

-Chúc mừng muội tu vi lại được đề cao, chúng ta sau này còn phải nhờ muội gồng gánh a.

-Vô Danh đại ca cứ trêu muội, muội thì làm gì có được cái bản sự ấy, muội so ra còn xa mới có thể bì được với huynh.

Vũ Thủy Yên biết là Vô Danh đang trêu mình, nhưng nàng vẫn tỏ ra ngượng ngùng mà đáp.

Vô Danh lại nhìn Vũ Thủy Yên nói:

-Ta quả thực cũng không có nói đùa, muội có thể ở trong chiến đấu mà giác ngộ khiến cho tu vi bản thân được đề cao là đã hơn xa rất nhiều người rồi. Chẳng những tư chất tốt mà còn có công pháp cực kỳ mạnh mẽ, sớm muộn muội cũng có thể đuổi kịp được chúng ta.

Vũ Thủy Yên được khen vậy thì đỏ bừng cả mặt, tuy nhiên trong lòng cũng rất là vui thích. Vũ Thủy Yên lúc này lại nhớ tới một chuyện, nàng trực tiếp đổi chủ đề:

-Vô Danh đại ca, không biết tu vi của huynh bây giờ là đang ở tầng nào.

-Ta đang ở Kim Đan tầng tám sơ kỳ.

Vô Danh không chút do dự đáp. Vũ Thủy Yên nghe thế thì cũng rất là ngạc nhiên nói:

-Oa, huynh chỉ hơn muội có mấy tuổi mà đã là Kim Đan tầng tám sơ kỳ, vậy muội lúc nào mới có thể bắt kịp huynh được đây.

Vô Danh nghe vậy thì cũng chỉ cười trừ không nói gì, trong lòng của hắn muốn nói chính là muội còn xa xa mới có thể đuổi kịp được ta, tuy nhiên hắn cũng sẽ không nói lời đả kích như vậy.

Vô Danh cũng không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, thay vì phí thời gian ở đây nói nhảm thì hắn đi ra ngoài chém giết còn khoái hơn. Vô Danh liếc mắt nhìn hai người nói:

-Tòa thành này bây giờ chính là của chúng ta, chúng ta cũng không nên ở trong thành này quá lâu. Bây giờ chúng ta nên tới một nơi khác mà tiếp tục ma luyện, trong này bảo vật vô số nếu như không nhanh chân thì liền bị người ta đoạt mất, cho nên chúng ta bây giờ lập tức lên đường.

Vô Danh nói tới đây lại nhìn Hồng Mông nói:

-Ta thấy bây giờ ta và đệ nên tách nhau ra thì hơn, mỗi người chia ra một hướng mà tìm kiếm, như vậy thì mới có thể thu được nhiều đồ tốt cùng với điểm chiến tích.

Vô Danh lúc này lại lấy ra mấy cái truyền tin châu sau đó đưa cho Hồng Mông và Vũ Thủy Yên:

-Sau này mọi người chính là dùng truyền tin châu này mà liên lạc với nhau, chỉ cần gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng hoặc chuyện cực kì quan trọng thì ta sẽ lập tức tới ứng cứu.

Hồng Mông với Vũ Thủy Yên mỗi người nhận lấy một cái truyền tin châu sau đó cất đi. Vô Danh lúc này hướng về phía Vũ Thủy Yên nói:

-Đưa lệnh bài thân phận của muội cho ta.

Vũ Thủy Yên không chút do dự đưa lệnh bài thân phận của mình cho Vô Danh, Vô Danh sau khi cầm lấy lệnh bài thân phận của Vũ Thủy Yên thì lập tức chuyển sang đó ba mươi ngàn điểm chiến tích. Sau khi đã chuyển xong thì Vô Danh mới trả lại lệnh bài thân phận cho Vũ Thủy Yên rồi nói:

-Muội bây giờ tu vi còn yếu, cho nên phải theo sát bên cạnh ta, trên đường di chuyển ta sẽ không ngừng huấn luyện cho muội, đảm bảo việc muội có thể phát triển một cách an toàn.

-Muội nghe huynh.

Vũ Thủy Yên nghe vậy thì lập tức vui vẻ trả lời, nàng cũng chính là muốn chọn lựa như vậy, nếu như để nàng đi ra ngoài lịch luyện một mình mà nói thì có lẽ cũng chẳng sống được quá lâu.

-Được rồi, chúng ta bây giờ bắt đầu chia nhau ra làm hai hướng, khi có chuyện gì cần giúp đỡ thì lập tức dùng truyền tin châu thông báo.

Vô Danh sau khi đã dặn dò kĩ lưỡng thì lúc này mới bắt đầu lên đường. Hồng Mông cũng hiểu ý của Vô Danh cho nên cũng không chút chần chừ mà đồng ý, nhóc biết đại ca là đang muốn nhóc một mình ma luyện ở bên ngoài để có thể nâng cao thực lực, nếu như cứ đi bên cạnh đại ca suốt thì nhóc cũng không có cơ hội mà tự mình rèn luyện.